Kẻ Cướp Tình Yêu
Đan dằn mạnh tờ báo xuống bàn giận dữ:
_Cái quái gì thế này, gì mà vợ chưa cưới chứ??
Thạc Hy đang ngồi bên cạnh cô nhâm nhi tách cà phê nóng hổi. Thấy cô nàng phản ứng hơi thái quá nên Thạc Hy tò mò nhìn sang:
_Sao vậy??
Đan vội vơ lấy tờ báo rồi lật ra cho Thạc Hy xem. Một bên mày rậm của Thạc Hy khẽ nhếch lên đôi chút nhìn dòng tiêu để bỏng mắt: “Vợ chưa cưới của chủ tịch tập đoàn Sasan tự tử!.”bên cạnh là bức hình chụp Thiên Quốc đang tay trong tay khá tình tứ với kẻ được mệnh danh là “dì ghẻ” của Đan. Thạc Hy đưa tách cà phê lên miệng hớp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt xuống:
_Vậy thì có sao đâu??
Đan lấy lại tờ báo từ tay Thạc Hy rồi nói:
_Tất nhiên là có sao chứ cô ta là “mẹ ghẻ” của em đó. Em phải đi gặp anh ấy hỏi cho ra lẽ mới được!! nói rồi cô nàng đứng dậy toan bước đi song lại quay ngoắc lại cúi xuống hôn vào má Thạc Hy:
_Em đi đây, bye anh!!
“….”
Thấy Song Nhi đang ngon giấc nên Thiên Quốc khẽ đặt bó hoa lên bàn anh đưa tay kéo chăn lên đắp cho cô. Anh lặng lẽ thả người xuống chiếc ghế sofa bên cạnh giường bệnh rồi đưa mắt nhìn Song Nhi. Khuôn mặt hốc hác xanh xao của Song Nhi khiến anh thấy xót xa vô cùng.
Nghe tiếng gõ cửa Song Nhi dần mở mắt ra. Thiên Quốc chậm rãi đứng lên và đi ra mở cửa. Anh không mấy ngạc nhiên khi thấy Đan đứng trước cửa. Thấy Thiên Quốc Đan nhếch miệng cười:
_Có vẻ anh đang hạnh phúc lắm nhỉ?? cô ta đâu??
Thiên Quốc đưa tay lên chặn ngang cánh cửa lại không cho Đan bước vào anh cất giọng lạnh lùng:
_Em về đi!!
Đan nhìn chằm chăm Thiên Quốc rồi nói:
_Tránh ra, em phải gặp cô ta!
_Cho cô ấy vào đi! Giọng nói yếu ớt của Song Nhi cất lên khiến Thiên Quốc và Đan dừng đấu khẩu và hướng ánh nhìn về phía Song Nhi, cô đang bước từng bước ra cửa trông khá mệt mõi. Thiên Quốc vội bước đến chỗ Song Nhi và đưa tay ra đỡ cô:
_Em nằm nghỉ đi còn yếu lắm!! nói rồi anh dìu Song Nhi về giường bệnh. Đôi mắt Song Nhi vẫn không rời Đan. Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe lên, khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Đan vẫn đứng lặng trước cửa nhìn Song Nhi. Dường như cô rất bất ngờ về dáng vẻ thảm thương của “ mẹ ghẻ” lúc này. Nhìn “kẻ thù” của cô yếu đuối thế này thì làm sao cô nỡ tổn hại?? nghĩ vậy nên Đan đành quay đi. Cô tự hỏi: “Có nên tha thứ??”
“…..”
Đan đi rồi Song Nhi mới quay sang nhìn Thiên Quốc:
_Cô ấy đi rồi, anh cũng về đi !
Thiên Quốc hơi lưỡng lự:
_Em chưa khỏe mà!
_Tôi không sao đâu, anh về đi!!
Thiên Quốc nhìn Song Nhi đầy lo lắng rồi chậm rãi đứng lên trước khi đi anh không quên dặn:
_Em nhớ ăn uống đàng hoàng đấy, ngày mai anh sẽ vào!! nói rồi anh dợm bước đi.
“…..”
Sáng nay Thiên Quốc dậy khá sớm anh tranh thủ vào công ty sắp xếp hết mọi việc để vào thăm Song Nhi thật sớm trước khi đi làm anh còn dặn dò bà quản gia phải nấu thật nhiều món ngon để tẩm bổ cho Song Nhi và còn đặc biệt dặn bà phải trang trí nhà cửa thật đẹp để chào mừng cô quay trở về.
Sau khi rời khỏi công ty anh còn tiện đường ghé vào tiệm hoa và mua một bó hồng nhung to đùng trước khi đến thăm cô. Cầm bó hoa trên tay trong lòng anh trở nên rộn ràng. Thù hận bấy lâu nay biến anh thành một con quái vật thật đáng ghê tởm việc sống lại với chính mình khiến anh dường như vô cùng nhẹ nhàng thanh thản. Đẩy cửa phòng bệnh bước vào nụ cười đang thường trực trên môi anh dần trở nên tắt ngấm. Phòng bệnh trống không tất cả đồ đạc trong phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có ai ở. Thấy một cô nữ y tá đi ngang anh vội hỏi:
_Cho hỏi cô gái ở phòng này đi đâu rồi??
Cô y tá suy nghĩ giây lát rồi đáp:
_À, lúc sáng có một người đàn ông đến làm thủ tục cho cô ấy xuất viện rồi, anh còn cần gì nữa không??
Vẻ mặt lạnh lùng dần quay trở lại trên khuôn mặt Thiên Quốc anh lạnh lùng nói:
_Được rồi, cô đi đi!!
Nhìn căn phòng trống không hiểu sao anh lại cảm thấy tức giận và hụt hẫng vô cùng anh ngồi phịch xuống ghế sofa giọng mỉa mai:
_Thế mà tôi đã tin em!!
“…..”
Đan đang ngồi trên ghế sofa hai tay ôm chặt con gấu bông to oạch đôi mắt hướng về phía cửa sổ thả hồn suy nghĩ điều gì đó đến ngẫn ngơ cho tới khi nụ hôn của Thạc Hy đáp xuống gò má cô nàng thì cô nàng mới sực tỉnh. Chậm rãi ngồi xuống cạnh Đan:
_Làm gì mà ngẩn người ra thế??
Đan mỉm cười cô ngã đầu vào vai Thạc Hy:
_Em đang suy nghĩ!!
Một bên mày rậm của Thạc Hy khẽ nhướn lên đôi chút, anh nhìn cô khó hiểu:
_Về chuyện gì??
Đan dần ngước đôi mắt ướt lên và nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu hổ phách của kẻ đối diện cô chậm rãi hỏi:
_Nếu một ngày em phản bội anh thì anh có tha thứ cho em không?
_Không!! còn em??
Đan mỉm cười:
_Em cũng sẽ không tha thứ cho anh!! vừa nói cô vừa dúi đầu vào ngực Thạc Hy, Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt yên vị trên ngực anh. Cô rất thích làm thế bởi vì nếu đặt bàn tay ở đây cô sẽ cảm nhận được rất rõ từng nhịp tim của anh.
Đan đang thiêm thiếp ngủ trên vai Thạc Hy thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi khiến cô giật mình mở mắt ra nhìn anh. Thạc Hy chậm rãi lấy điện thoại ra. Đan cũng tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của anh nhưng cô chỉ thấy một dòng số chưa được lưu tên. Thạc Hy đứng lên và vội vã cầm điện thoại ra ngoài nghe. Thái độ của anh khiến Đan không khỏi ngạc nhiên cô chỉ còn biết ngồi đó và nhìn theo anh chàng mặc dù lòng rất muốn chạy theo nghe xem ai gọi. Người ta nói khi yêu con người ta rất ích kỉ và Đan cũng thế cô cũng không thể chia sẻ tình yêu của mình cho bất kì ai.
Một lúc lâu sau Thạc Hy quay lại và ngồi xuống cạnh cô, Đan khẽ hỏi ánh mắt rụt rè:
_Có chuyện gì vậy anh??
_Àh, không có gì đâu!! Nói rồi anh kéo đầu Đan tựa lại vào vai mình và quay trở lại giấc ngủ. Tựa đầu vào vai Thạc Hy Đan vẫn giữ im lặng đôi mắt cô mở to. Đầu óc vận hành hết cỡ để lí giải hành động kì lạ của Thạc Hy. Đan vòng tay ôm chặt lấy người Thạc Hy cô thầm nói:
_Đừng phản bội em anh nhé!!
Thời gian chậm chạp trôi qua Đan dần chìm vào giấc ngủ. Thạc Hy nhẹ nhàng bế cô và đặt lên giường. Anh khẽ cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại của cô rồi quay bước đi.
“….”
Những tia nắng ban mai xuyên qua tấm mành cửa mỏng manh chiếu sáng gian phòng. Đan đưa tay lên dụi dụi mắt rồi quay sang nhìn đồng hồ cũng còn khá sớm để bắt đầu một ngày mới. Ánh mắt cô dừng lại nơi tấm giấy được cái đồng hồ đè lên. Cô đưa với tay lấy mảnh giấy giở ra và xem rồi nhoẽn miệng cười. “Anh đi làm, em dậy thì ăn sáng đi nhe!!” nét chữ không lẫn vào đâu được của Thạc Hy khiến lòng Đan cảm thấy ấm áp vô cùng. Mặc dù anh chưa bao giờ nói yêu cô nhưng những hành động của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian rồi. Đan ngồi bật dậy và bước đến cửa sổ cô đẩy mạnh cửa sổ mở ra rồi vươn vai hít thở cái bầu không khí ban mai trong lành.
Bất chợt nghĩ đến một điều gì đó thú vị Đan nhoẽn miệng cười. Cô vội vệ sinh cá nhân và bước đến tủ quần áo. Cô lựa ình một bô váy màu kem nhạt và đôi giày cao gót màu nude. Màu sắc của bộ váy khiến nước da trắng của cô càng thêm nổi bật. Đan vơ lấy cái túi LV màu đỏ đỏng đảnh rồi bước đi.
Chiếc BMW màu đỏ quen thuộc dừng lại trước cổng một tòa nhà to lớn bằng kiếng trong suốt cao chót vót. Đan đẩy cửa xe và bước xuống. Anh chàng nhân viên bảo vệ bước đến nhận chìa khóa xe từ tay Đan và leo lên lái xe về bãi đổ. Đan bước vào trong tòa nhà. Cô nhân viên lễ tân nhìn Đan mỉm cười giọng ngọt ngào:
_Xin chào quý khách, quý khách cần tìm ai!!
Đan mỉm cười đáp lễ:
_Tôi tìm tổng giám đốc!!
_Quý khách có hẹn trước không ạ?
Đan lắc đầu:
_Cô chỉ cần báo với anh ấy có bạn gái kím là được rồi!!
Cô nhân viên lễ tân ái ngại nói:
_Nhưng bây giờ tổng giám đốc không có ở đây. Từ sáng tổng giám đốc đã ra ngoài cùng …!! Cô nhân viên bỏ lửng câu nói ánh mắt cô ta nhìn Đan tỏ vè ái ngại. Đan khẽ chau mày:
_Cùng ai??
_Cùng tiểu thư Louse rồi!!
_Louse, cô ta là ai??
Cô nhân viên lễ tân trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp:
_Cô ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn ASEAN!!
Cái tên ASEAN khiến không khỏi ngạc nhiên. Vì vốn dĩ ASEAN là một tập đoàn rất có thế lực. Nhưng tại sao Thạc Hy lại đi cùng cô gái đó?? Đan đưa mắt nhìn cô nhân viên rồi hỏi:
_Cô có biết họ đi đâu không??
Cô gái nhìn Đan rồi lắc đầu. Đan chào tạm biệt cô gái rồi quay bước đi. Trong lòng bỗng trở nên rối bời. Đầu óc vận hành hết cỡ để trả lời hết những câu hỏi đang hiện lên trong đầu.
“…..”
SWEET COFEE những ngày mùa thu cũng rất đông khách. Đan tiến đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ quen thuộc của mình nhưng lại khựng lại cô ngạc nhiên khi thấy Quân đang ngồi ngay chỗ ngồi quen thuộc của cô và nhâm nhi tách cà phê nóng. Dường như thấy Đan Quân mỉm cười. Đan cũng mỉm cười đáp lại rồi tiến đến chỗ Quân và kéo ghế ngồi xuống đối diện anh chàng:
_Em không ngờ lại gặp anh ở đây đó!
Quân đưa ly cà phê lên nhấp môi và chậm rãi nói:
_Anh là khách quen của quán mà!
Đan nhìn anh chàng nghi hoặc:
_Em cũng là khách quen nhưng mà em chưa từng thấy anh vào quán này bao giờ!
Quân mỉm cười:
_Anh bắt đầu trở thành khách quen của quán từ khi anh biết em cũng hay đến đây!
Đan thoáng ngạc nhiên nhìn Quân rồi trả lời qua loa:
_Vậy sao! Bởi vì cô không muốn câu chuyện đi quá sâu. Đôi lúc những chuyện như thế thường dẫn đến những tình huống khó xử. Quân lại đưa ly cà phê lên miệng hớp một ngụm. Ánh mắt anh dần chuyển từ ly cà phê sang nhìn Đan chăm chăm khiến Đan cũng phải cảm thấy hơi ngượng nghịu. Vờ như không để ý Đan đưa mắt nhìn về chỗ quầy pha chế.
_Đan à, anh có chuyện muốn nói với em! Giọng Quân chậm rãi cất lên rõ ràng. Đan quay sang nhìn Quân:
_Anh nói đi!
Vẻ mặt anh chàng bỗng trở nên nghiêm trang, anh nhìn Đan dịu dàng nói:
_Làm bạn gái anh nhé?
Lời đề nghị của Quân khiến Đan không khỏi ngạc nhiên song cô vẫn giữ thái độ bình thản vô cùng:
_Nhưng em có người yêu rồi!
Quân nhìn Đan mỉm cười:
_Anh biết, anh sẽ đợi! nói rồi anh đứng lên tiến về phía Đan rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên trán cô thay lời chào tạm biệt. Khiến Đan vừa bối rối vừa ngượng ngùng cô ngồi lặng thinh không nói gì nhìn theo bóng Quân dần khuất sau cánh cửa kính. Đây là lần thứ 3 anh hôn tạm biệt cô như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...