Kẻ Cướp Tình Yêu


Nhét luôn bộ đầm cuối cùng còn sót lại trên giường bệnh vào vali. Cô gái đứng dậy lê bước đến cạnh cửa sổ rồi vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai.
Một lúc sau cô quay trở lại giường bệnh kéo cái vali xuống đất rồi kéo đi. Đối với cô không gì kinh khủng bằng quãng thời gian cô nằm trong bệnh viện. Không một ai đến ngoài Thiên Quốc. Nghĩ đến vậy cô chợt nở nụ cười buồn và bây giờ cô cũng đang tự mình làm thủ tục xuất viện.
Vừa đi đường cô vừa đưa mắt nhìn dòng người qua lại tấp nập. Cô đang lo lắng một kẻ không gia đình như cô thì sẽ có nơi nào để đi?? Một chiếc Civic đen từ phía sau chạy đến rồi dừng lại bên vệ đường sát chỗ cô đang đi chàng trai cao to mặc vest đen bước xuống xe và tiến đến chỗ cô:
_Cô có phải là Song Nhi??
Cô gái đưa mắt nhìn chàng trai lạ rồi lên tiếng khẳng định:
_Uhm, chính là tôi!!
Chàng trai vội xốc vali cô lên và quăng lên xe rất nhanh và nói:
_Mời cô đi theo tôi!!
Song Nhi ngạc nhiên nhìn chàng trai lạ:
_Nhưng tôi đâu biết anh!! Chàng trai mở cửa xe ra rồi nói:
_Tôi được lệnh đến đón cô mờ cô lên xe!! Song Nhi nhìn anh chàng khó hiểu rồi cũng đành gật đầu leo lên xe. Chiếc Civic bắt đầu lăn bánh. Song Nhi bình thản nhìn dòng người đang đi trên phố qua lớp kính màu đen mờ của xe. Cô hỏi:
_Người bảo anh đến đón tôi là ai vậy??
_Giám đốc tập đoàn Sasan!! chàng trai mau chóng trả lời Song Nhi nhưng vẫn không mảy may nhìn sang phía cô nàng.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự khá sang trọng nhưng lại có vẻ rất âm u ảm đạm. Song Nhi xải bước theo sau chàng trai. Cái bầu không khí ở đây khiến cô cảm thấy sờ sợ. Đôi mắt cô dáo dác nhìn quan sát chung quanh. Chàng trai dừng lại trước cửa và ra hiệu cho cô vào. Song Nhi nhìn chàng trai rồi nhìn về phía cánh cửa to đang mở sẳn. Hít một hơi thật sâu cô dợm bước tiến thẳng vào trong.
Ánh mắt Song Nhi vụt sáng, miệng gần như há hốc lên vì quá đỗi ngạc nhiên khi thấy Thiên Quốc. Anh đang ngồi trên băng ghế sofa màu nhung đỏ đôi mắt khép hờ như vừa chợp mắt. Khuôn mặt giãn ra trông rất yên bình. Song Nhi khẽ khàng bước đến cạnh anh. Dường như nghe thấy tiếng chân của cô nên Thiên Quốc mở mắt ra nhìn rồi mau chóng lấy lại phong thái lạnh lùng thường ngày.
_Đến rồi à??
Song Nhi gật đầu. Khóe miệng Thiên Quốc thoáng nhếch lên đôi chút:
_Cô có biết cô đến đây để làm gì không??
_Không biết!!
Thiên Quốc chậm rãi chống hai tay lên đầu gối rồi đứng dậy hai tay dần choàng tay ra sau lưng:
_Cô ở đây chăm sóc nhà cửa cho tôi!!
Song Nhin ngạc nhiên nhìn anh chàng:
_Tại sao lại là tôi??
Thiên Quốc nhếch miệng cười:
_Không phải cô nói sẽ làm để chuộc lại lỗi lầm sao??
Chợt nhớ đến lời hứa của mình nên cô đành im lặng. Thiên Quốc nói tiếp:
_Cô đừng lo, tôi chưa bao giờ ăn không của ai bao giờ, tôi sẽ trả tiền cho cô như lão già đó đã chu cấp cho cô!!
Song Nhi nhìn anh chàng vẻ mặt bàng hoàng. Không đợi Song Nhi lên tiếng Thiên Quốc chậm rãi nói tiếp:
_Và tất nhiên là cô sẽ phải ngoan ngoãn hầu hạ tôi như cô đã từng làm với lão già đó!!
Lúc này thì Song Nhi đã bất động thực sự. Cô nhìn Thiên Quốc vừa kinh sợ vừa ngỡ ngàng. Đôi mắt rưng rưng đỏ hoe lên. Cô bặm môi nhìn anh. Thiên Quốc lại cất giọng:

_Đừng nhìn tôi theo kiểu quái vật đó và cũng đừng bao giờ tỏ vẻ mềm yếu trước mặt tôi, thật đáng khinh. Cô mau về phòng đi!! nói rồi anh bước đi bỏ lại Song Nhi gần như hóa đá bởi những lời nói của anh.
_Tôi đưa cô về phòng nhé!! Người đàn bà có khuôn mặt phúc hậu đã đứng cạnh Song Nhi từ khi nào. Bà nhìn cô mỉm cười:
_Tôi là quản gia ở đây, cô theo tôi nào!!
Song Nhi gật đầu rồi mau chóng kéo vali theo sau bà quản gia.
Căn phòng dành cho cô nằm cuối dãy hành lang trông khá cũ kĩ và bụi bặm. Song Nhi thoáng ngạc nhiên khi thấy một căn biệt thự khang trang như thế này lại có một căn phòng cũ kĩ không người sử dụng như vậy. Chợt cảm thấy mình giống như một cô bé lọ lem trong truyện cổ tích nhưng rồi lại gạt phăng cái suy nghĩ đó đi ngay vì lọ lem không bao giờ cướp đi hạnh phúc của người khác.
_Cô cất đồ đạc đi rồi xuống làm việc!! nói rồi bà quản gia chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Song Nhi vội đẩy vali vào góc rồi bước đến mở cửa sổ ra. Cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy phía bên dưới là một ao sen tuyệt đẹp. Căn phòng này không hề bình thường như cô nghĩ.
“…..”
_Dậy đi!! vừa nói dứt câu thì Đan cảm thấy vị ướt át trên đôi môi mình cô dần mở mắt ra nhìn thì suýt hộc máu vì Thạc Hy vừa cúi xuống hôn cô. Đôi mắt màu hổ phách bây giờ đang nhìn xoáy vào cô khiến tim cô đập loạn xạ.
_Dậy rồi à??
Cô đưa tay lên xoa xoa trán mình:
_Tối qua…sao em chẳng nhớ gì cả!!
_Không nhớ thật sao?? vừa nói ngón tay thuông dài của Thạc Hy vừa lướt nhẹ trên gương mặt Đan rồi dần chuyển xuống vùng cổ. Anh lại cúi xuống hôn nhẹ vào cổ Đan. Cô bàng hoàng đưa tay lên sờ cổ mình rồi vội vàng giở chăn lên nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi mình đang mặc trên người. Đan lấp bấp:
_Sao em lại mặc cái áo này, có phải tối qua… đã…!! Đan bỏ lửng câu nói vì ngượng. Mặt cô ửng lên đỏ gay gắt đôi mắt vẫn nhìn chẳm chằm vào anh chờ đợi câu trả lời.
Thạc Hy cúi xuống hôn vào vầng trán Đan rồi khẽ nói qua tai cô như trêu đùa:
_Uh!!
Câu trả lời của Thạc Hy khiến Đan bất động toàn tập. Cô sượng người nhìn Thạc Hy ngờ vực:
_Không thể nào chứ??
_Uh!! câu nói chắc nịch của Thạc Hy khiến Đan đơ người nếu như anh chàng không đưa tay lên vuốt nhẹ vào mái tóc cô căn dặn:
_Từ giờ trở đi, em phải luôn dính chặt tôi!! nói xong Thạc Hy lại cúi xuống hôn nhẹ vào tai Đan rồi ngồi dậy bước xuống giường lên tiếng nói:
_Chuẩn bị đi học!!
Chợt nhớ ra Đan cũng vội chạy vào toa lét làm vệ sinh cá nhân để còn lên lớp.
Chiếc limo đen bóng dừng lại trước cửa trường khiến các nhân vật đứng trước cửa ngừng tụ tập mà đổ dồn ánh nhìn về phía chiếc xe sang trọng. Bầu không khí còn trở nên ồn ào và xôn xao hơn khi thấy hoàng tử lạnh lùng đang đi cùng Đan. Mặc dù đứng khá xa nhưng Đan vẫn nghe tiếng họ xì xầm bàn tán. Cô cũng chẳng buồn bận tâm chi trong mắt cô bây giờ chỉ có mổi mình Thạc Hy là hiện hữu mặc kệ đám rau cải kia nói gì thì cô cũng chẳng bận tâm.
Hải Minh đang ngồi trong lớp và bị đám con gái bu quanh như mọi bữa. Vừa thấy Đan và Thạc Hy bước vào anh chàng vội gạt phặng đám rau cải kia và hỏi thăm Đan ngay:
_Cùng đi học à??
Đan nhoẽn miệng cười rồi nháy mắt tinh nghịch:
_Thành công rồi!!
Hải Minh vội chồm tới:
_Thật hả??
Đan cong môi:

_Ai xạo anh làm gì, tối qua tụi em đã ngủ với nhau!!
Câu nói Đan khiến Hải Minh suýt xịt máu mũi còn những kẻ đang dỏng tai nghe lỏm nãy giờ thì hóa đá tảng và chắc chắn sẽ không một ai thấy khóe miệng Thạc Hy vừa nhếch lên. Hải Minh khịt khịt mũi:
_Vậy thì phải “rửa” thôi!!
Đan đưa tay lên sờ vào tai mình ra vẻ suy nghĩ:
_Uhm, để em suy nghĩ xem nên “rửa” bằng xà bông nào đã!!
Hải Minh nhăn mặt:
_Em mà “rửa” kiểu đó thì ma nào thèm ăn!!
Đan búng tay nhoẽn miệng cười gian xảo:
_Không ma nào thèm ăn thì không cần phải rửa rồi!! (^v^)
Hải Minh chậc lưỡi:
_Em thật là!!
Tiếng chuông điện reo lên liên hồi báo hiệu giờ tan trường. Thạc Hy vẫn gục mặt lên bàn mà ngủ rất say. Điều này khiến Đan cảm thấy vô cùng khó hiểu. Một kẻ suốt ngày vắng mặt vào những giờ lên lớp hay có mặt thì cũng chỉ ngủ thì làm sao có số điểm thi cao ngất ngưỡng khiến những con mọt sách cũng phải ngưỡng mộ. Hay là vì người có vẻ đẹp hoàn hảo luôn đi liền với một bộ óc xuất chúng chăng??
Thạc Hy giục:
_Mau lên!!
Đan nhét luôn cuốn sách vào cặp rồi quay qua nhìn Thạc Hy:
_Em xong rồi nè!! nói rồi cô bước nhanh đến chỗ anh rồi khẽ choàng tay qua tay anh. Đôi mày Thạc Hy khẽ nhếch lên đôi chút xong lại giãn ra. Anh và cô cùng sải bước đi. Biết bao ánh mắt nhìn theo không giấu sự ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị.
“….”
Thiên Quốc vừa cởi chiếc áo khoác đi đường ra ánh mắt anh nhìn dáo dác khắp nhà tim kím:
_Cô ấy đâu??
Bà quản gia lật đật bước đến đón nhận chiếc áo từ tay Thiên Quốc rồi nói:
_Cổ đang ở trên lầu, chắc là đang dọn phòng cho cậu!
Bà quản gia ngập ngừng đề nghị:
_Cậu có cần tôi đi kêu cổ không??
Thiên Quốc vội xua tay:
_Không cần, bà cứ làm việc đi!! nói rồi anh ung dung đút hai tay vào túi quần đi theo lối cầu thang lên phòng. Khẽ vặn chốt cửa anh bước vào. Song Nhi đang đứng tựa vào tường ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe tiếng mở cửa cô vội quay lại nhìn rồi gật đầu chào Thiên Quốc:
_Phòng của anh tôi đã dọn xong rồi, tôi xin phép đi trước!! nói rồi cô cúi đầu đi ngang qua anh nhưng bàn tay to lớn của Thiên Quốc khiến cô khựng lại. Thiên Quốc lạnh lùng nói:
_Cô ở lại đây!!
Song Nhi thoáng ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn phảng phất nỗi sợ khi nhìn Thiên Quốc. Cô e dè hỏi:
_Anh cần gì à??

Thiên Quốc siệt chặt tay Song Nhi ánh mắt như muốn thiêu đốt cô:
_Cô quyến rũ tôi đi!! nói rồi anh ôm chầm lấy cô rồi cúi xuống hôn vào đôi môi mọng đỏ của cô khiến cô ú ớ không nói nên lời. Đôi môi anh tham lam cuốn lấy đôi môi cô, những nụ hôn sâu và mạnh mẽ khiến cô cảm thấy đôi môi mình rát buốt cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi vòng tay to lớn của Thiên Quốc. Đôi mắt anh dần ngây dại đi, anh dần buông cô ra và xô mạnh cô ngã xuống giường.
Đôi mắt Song Nhi đỏ hoe lên, cô nhìn anh trân trân vẻ mặt không giấu được nỗi sợ hãi. Khóe miệng Thiên Quốc nhếch lên:
_Sao hả, có giống lúc cô hôn lão già ấy không??
Song Nhi vội đứng dậy và chạy đi ra khỏi phòng, nước mắt lăn dài trên đôi gò má nóng thổi. Cô quay về phòng và ngồi thẫn người trên giường. Không biết cô ngồi như vậy bao lâu nhưng khi sực tỉnh ra thì trời đã sập tối từ lúc nào. Cô thầm nghĩ:
_Nếu như đây là cách tốt nhất để chuộc tội thì cô sẽ làm!!
“…..”
Thấy Song Nhi vừa xuất hiện ở phòng khách là bà quản gia vội nói:
_Lại đây ăn cơm đi, cơm nguội hết cả rồi!!
Song Nhi ngập ngừng đề nghị:
_Thế còn cậu chủ??
Bà quản gia xua tay:
_Cô không cần lo, cậu chủ ra ngoài rồi!! nghe bà quản gia nói vậy nên cô đành ngồi xuống bàn và ăn cơm cùng với bà quản gia. Thấy sắc mặt cô khá xanh xao nên bà hỏi thăm:
_Nhìn cô xanh xao quá, không khỏe ở đâu à??
Song Nhi ngước mắt lên nhìn bà quản gia rồi lắc đầu:
_Tôi không sao đâu!!
Bà quản gia đưa tay gắp một miếng thịt to tướng bỏ vào chén cô dặn:
_Ăn đi, mấy đứa con gái thời nay cứ lo giữ eo miết nhìn đứa nào cũng như que củi vậy!! nói rồi bà mỉm cười hiền lành. Song Nhi ngước mắt nhìn người đàn bà phúc hậu đang ngồi trước mặt mình khóe mắt bỗng thấy cay cay. Chợt nhớ mẹ cô vô cùng.
Thấy Song Nhi im lặng nên bà quản gia giục:
_Này, cô ăn lẹ đi rồi lên phòng nghỉ ngơi đi!!
Song Nhi khẽ gật đầu rồi cúi xuống xử lý nột chén cơm và miếng thịt to tướng bà quản gia vừa gắp cho.
Nghe tiếng chuông cửa bà quản gia vội chạy ra mở cửa. Thiên Quốc đang đứng trước cửa tay choàng vai cô gái lạ nào đó trông có vẻ lả lơi. Cô gái nhăn nhó:
_Gia nhân nhà anh chậm chạp quá!!
Cánh cửa vừa mở ra là cô gái vội kéo Thiên Quốc lên phòng ngay. Trước khi lên phòng Thiên Quốc quay lại dặn bà quản gia:
_Nửa tiếng nữa bảo Song Nhi mang bữa tối vào phòng tôi!! nói rồi Thiên Quốc theo cô gái về phòng.
Sau khi chuẩn bị bữa tối xong. Bà quản gia lật đật leo lên lầu đến phòng cô gõ cửa khẽ nói:
_Song Nhi, cô ngủ chưa??
Song Nhi đang nằm trên giường đôi mắt lim dim vừa tính ngủ thì nghe tiếng gõ cửa của bà quản gia. Cô lồm cồm ngồi dậy ra mở cửa.
_Có chuyện gì vậy??
_Cậu chủ muốn cô đem bữa tối cho cậu!!
Song Nhi gật đầu:
_Uhm, đợi tôi chút tôi sẽ ra ngay!! Song Nhi vội đóng cửa rồi thay bộ đồ ngủ đang mặc ra. Xong xuôi đâu đó cô bước vội xuống bếp và lấy bữa tối mà bà quản quản đã chuẩn bị sẵn để mang lên cho Thiên Quốc.
Tiếng cười nói đùa giỡn của đứa con gái trong phòng vọng ra khiến Song Nhi cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Vì cô đang rất sợ những lúc ở một mình cùng Thiên Quốc. Cô đưa tay lên gõ gõ vào cánh cửa gỗ:
_Tôi vào được chứ, cậu chủ??
Tiếng Thiên Quốc từ trong phòng vọng ra:

_Vào đi!!
Nghe thấy vậy nên Song Nhi khẽ đẩy cửa bước vào. Cô rón rén bước đi thật nhẹ để không làm phiền đến hai kẻ trong phòng. Nhưng đôi mắt tò mò của cô lại khiến cô phải sượng cả người. Một cô gái lạ hoắc vẻ ngoài khá xinh đẹp đang nằm trên giường cạnh Thiên Quốc trên người cô gái không mảnh vải che thân. Bàn tay cô gái lướt nhè nhẹ trên ngực Thiên Quốc. Nhưng hình như cô gái đó cũng không thấy ngượng ngùng gì khi bắt gặp ánh nhìn của Song Nhi. Vôi vàng đặt bữa tối lên bàn.
_Anh còn cần gì nữa không??
Thiên Quốc lạnh lùng nói:
_Không!!
Song Nhi dợm bước quay đi, trước khi đi cô còn không quên khóa cửa dùm hai kẻ không biết ngượng trong phòng.
Bỗng dưng tác giả muốn viết nhiều về Song Nhi và Thiên Quốc hơn nên chắc tác giả sẽ đầu tư cho Song Nhi và Thiên Quốc chap này. Các bạn đừng giận tác giả nhá ^^
Sáng nay là một buổi sáng không mấy trong lành vì ngoài trời mưa rào rạt. Gió rít từng cơn qua khe cửa sổ. Bấu không khí trở nên ẩm ướt, Song Nhi vẫn cuộn tròn trong chăn cho tới khi có tiếng gõ cửa và giọng của bà quản gia vọng từ bên ngoài:
_Song Nhi, dậy đi!!
Song Nhi đưa tay dụi mắt rồi lên tiếng:
_Uhm, tôi ra ngay!!
Vừa thấy Song Nhi bước xuống nhà thì bà quản gia liền nhắc nhở:
_Cô lên dọn phòng cậu chủ đi, một lát nữa cậu về rồi đó, con gái con nứa gì mà ngủ nướng kinh!
Song Nhi gật đầu rồi lật đật bước lên dọn phòng cho Thiên Quốc. Cô nàng gấp hết chăn gối lại và để ngăn nắp ở một góc giường. Ánh mắt cô dừng lại nơi khung tranh đặt trên bàn. Đôi tay cô trở nên run rẩy. Tay cô run run cầm bức ảnh lên. Người phụ nữ trong bức ảnh với khuôn mặt phúc hậu, nụ cười hiền từ là người đã bị cô cướp mất hạnh phúc đây sao?? Nước mắt cô chảy dài dọc theo đôi gò má nóng thổi:
_Cháu xin lỗi cô, chỉ tại cháu không biết phải đền ơn ông ấy như thế nào nên mới suy nghĩ nông cạn như thế!!
_Bỏ thứ đó xuống!!
Song Nhi giật mình quay ngoắc lại ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Thiên Quốc. Cô vội vàng đặt tấm hình trở lại vị trí cũ rồi nhìn Thiên Quốc đầy sợ sệt:
_Xin lỗi, tôi chỉ là..!!
Thiên Quốc nhếch miệng cười cay đắng nói:
_Người đàn bà ấy chính là mẹ tôi người đã đẩy bà ấy vào đường cùng là cô đấy Tôi đã quay trở lại nhìn mặt bà lần cuối nhưng vẫn không kịp để bây giờ tôi phải sống trong hối hận day dứt cả đời!!
Thiên Quốc chậm rãi bước đến gần Song Nhi tay anh đưa lên lau nhẹ giọt nước mắt còn đọng lại. Một lần nữa khóe miệng anh lại nhếch lên cười một cách mỉa mai:
_Cô khóc sao?? Loại người như cô cũng biết khóc nữa sao??
Song Nhi gạt tay Thiên Quốc ra ánh mắt cô né tránh nhìn ánh mắt anh:
_Tôi xin lỗi, tôi phải đi đây!!
Vừa dợm bước đi thì cô đã bị bàn tay to lớn của Thiên Quốc chộp lấy anh đẩy mạnh cô ngã xuống giường. Đôi tay anh siết chặt bờ vai nhỏ nhắn của khiến cô cảm thấy xương mình như đang gãy vụn ra. Ánh mắt anh đỏ ngầu lên vì hơi men. Ngoài trơi mưa vẫn tầm tã. Gió rít mạnh từng cơn mang cảm giác lạnh buốt. Song Nhi cố gắng vũng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thiên Quốc cô hét lên trong tuyệt vọng:
_Đừng mà, xin anh đấy!!
Nhưng những lời van xin của Song Nhi chỉ khiến con quái vật trong người Thiên Quốc càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào vùng cổ mịn màng của cô. Những nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy rát buốt khắp cơ thể. Đôi môi anh khóa chặt đôi môi cô khiến cô chỉ biết ú ớ không nói nên lời. Cả thân người dường như không thể cự động được vì bị đôi bàn tay rắn chắc kia giữ chặt. Cô chỉ còn biết trân người ra và đón nhận lấy thứ cảm giác đau đớn mà anh mang lại. Nước mắt cô chảy ràn rụa trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng bị cắn đến bật máu. Đôi mắt cô mở to hết cỡ nhìn đăm đăm lên trần nhà. Lần đầu tiên của một đứa con gái có lẽ sẽ ám ảnh cô suốt cuộc đời còn lại.
Một lúc sau, vòng tay Thiên Quốc dần nới lỏng khỏi bờ vai Song Nhi, anh thở dốc mệt mỏi, đưa tay lên lướt dọc khuôn mặt bất thần của cô, anh nhếch miệng cười:
_Sao hả, có giống lúc cô ngủ cùng lão ấy không??
Song Nhi nhìn Thiên Quốc mặt cô đỏ gay lên thế là một bạt tay giáng được giáng thẳng vào khuôn mặt điển trai kia. Đôi mắt cô nhìn anh đầy thất vọng xen lẫn sợ hãi cô vội ngồi bật dậy vơ lấy cái khăn choàng lên người rồi chạy về phòng. Ánh mắt của Song Nhi lúc đó cứ ám ảnh Thiên Quốc mãi về sau.
Song Nhi ngồi co ro nơi góc phòng, cô muốn khóc nhưng lại cảm thấy quá mệt mỏi không thể khóc nổi nữa nên chỉ còn biết ngồi lặng thinh trong bóng tối. Máu rỉ ra từ khóe môi mang lại vị tanh tưởi.
_Mẹ ơi, con phải làm sao đây??
Màn đêm như bao trùm lấy cái sinh vật bé nhỏ đang co ro nơi góc phòng. Không khí lạnh lẽo bao trùm. Không gian về đêm yên ắng đến đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui