Dường như cả đêm không ngủ vì trong lòng cứ bức bối không yên cho đến mãi gần sáng thì Đan mới dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ thật say như một đứa trẻ đang ngon giấc khiến Quân không nỡ đánh thức mặc dù anh đã đến được một lúc khá lâu. Quân lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường. Đôi mắt anh say sưa ngắm nhìn cái sinh vật đang say giấc ngủ. Bất chợt anh nhoẽn miệng cười. Nụ cười khiến khuôn mặt anh như tỏa nắng. Có lẽ đã rất lâu rồi anh không cảm thấy thoải mái như bây giờ. Khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Đan. Quân nào ngờ nụ hôn đó đã vô tình đánh thức Đan dậy. Cô tròn mắt nhìn anh khuôn mặt dần ửng hồng lên ngượng ngùng:
_Anh đến khi nào vậy??
Quân mỉm cười:
_Anh mới đến, em khỏe chưa??
Đan gượng ngồi dậy thì Quân vội ngăn:
_Em cứ nằm đi cho khỏe. Anh sắp đi rồi!!
Đan nhìn anh chàng khó hiểu. Không đáp lại ánh nhìn của Đan Quân nhẹ xoa đầu cô dịu dàng nói:
_Em ngủ tiếp đi, cháo anh để ở đây khi nào dậy thì ăn nhé, anh đi đây!! nói rồi Quân cúi xuống hôn nhẹ vào vầng trán Đan như lời chào tạm biệt rồi anh chàng bước vội đi. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mà Đan không tài nào thấy được.
Sau khi cánh cửa phòng vừa khép lại. Đan ngồi bật dậy:
_Anh ta làm cái trò gì vậy?? Dám “kiss” mình những hai lần!! Đan giận đến nóng cả mặt. Cô lồm cồm ngồi dậy gói gém đồ đạc vào vali rồi bò vô nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân trước khi xuất viện.
“……”
Đan nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh và cái mặt trời đang cố hết sức tỏa ánh sáng rực rỡ. Suốt ba ngày nằm ì trên giường thật khiến Đan cảm thấy mình bệnh ngày càng nặng hơn. Chợt cảm thấy nhớ ai kia da diết. Đan bắt vội một chiếc taxi vừa trờ tới để quay về nhà.
Ngồi trên xe mà trong lòng phấn khích vô cùng. Taxi vừa dừng lại là Đan chạy một mạch tới cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại. Đan vội đưa tay chụp lấy cánh cửa thang máy.
_Xin lỗi, đợi tui với!! nói rồi Đan mau chóng bước vào. Chàng thanh niên phục vụ nhìn Đan khẽ hỏi:
_Quý khách muốn lên tầng mấy??
_Cho tui lên tầng 7!! nghe Đan nói vậy nên anh chàng phục vụ đưa tay lên nhấn vào nút số 7 của thang máy.
Thang máy vừa mở cửa tới tầng 7 là Đan mau chóng bước ra ngay. Cô vội chạy dọc theo hành lang tới căn hộ của Thạc Hy. Nhìn cánh cửa đóng kín được khóa hờ hững thật khiến Đan phải hụt hẫng vô cùng.
_Anh ấy không có ở nhà!!Đan lẩm bẩm rồi tựa người vào bức tường đối diện. Đứng được một lúc thì cô nàng đành ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm xuống cái viên gạch có những hoa văn mang hình thù kì quặc. Thời gian lặng lẽ trôi qua thế mà cái kẻ đó vẫn ngồi đợi một cách ngu xuẩn mặc cho những người đi ngang nhìn cô đầy thương cảm.
Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên khiến Đan ngừng nhìn đăm đăm vào viên gạch và di chuyển ánh mắt ngước lên nhìn anh. Anh có vẻ khó chịu:
_Làm gì ở đây??
_Em chờ anh!!
Một bên mày Thạc Hy nhếch lên đôi chút giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cứa vào tim kẻ còn lại:
_Chờ làm gì??
Đan có hơi bối rối. Cô lí nhí đáp:
_Tại em không thấy anh đến đã…!!
Đan chưa kịp nói hết câu thì Thạc Hy vội cắt ngang:
_Tui sẽ không đến nữa. Mau về đi, đừng làm phiền tui!! nói rồi anh quay lưng tra tấm thẻ vào ổ khóa cửa phòng bật mở. Anh mau chóng bước vào rồi đóng cửa lại. Mặc cho Đan vẫn ngồi đó nhìn theo ngạc nhiên xen lẫn ngỡ ngàng.
_Em chỉ định nói đã hai ngày anh không đến rồi còn gì!! nói rồi Đan lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi. Vẻ mặt cô nào trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“_Cười cũng không được mà khóc cũng không xong vậy thì mình phải làm gì??” nói rồi Đan bước nhanh vào thang máy.
Nằm trên giường đôi mắt Đan mở to nhìn Đăm đăm lên cái trần nhà được sơn màu kem nhạt. Bất chợt điện thoại rung lên bài hát quen thuộc lại vang lên. Đan khẽ nhíu mày nhìn dòng tin nhắn đang hiện trên màn hình điện thoại. Là Hải Minh:
_Em xuất viện rồi à??
Đan uể oải nhắn lại:
_Uhm, em về rồi!!
Một lúc sau điện thoại lại rung lên:
_Sao không đợi anh chở về??
Đan dí dỏm:
_Không phải em đã tự về được rồi sao??
“…..”
Vừa xem xong tin nhắn của Đan Hải Minh mỉm cười rồi căn dặn:
_Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe đi để ngày mai còn đi học nữa chứ!!
Nhìn tin nhắn Hải Minh Đan lẩm bẩm:
_Lại cái điệp khúc “cũ xì” trong phim rồi!! nói rồi cô ngả lăn ra giường. Kéo chăn lên trùm kín người. Khóe môi cong lên thành nụ cười:
_Em sẽ không dễ dàng từ bỏ anh đâu!!
Gió nhè nhẹ thổi qua man mát lướt qua da khiến Đan dần chìm vào giấc ngủ. Cô đang mơ những gì tốt đẹp nhất sẽ xuất hiện….
“….”
Đang ngủ ngon lành thì bài hát “i will be waiting for you” lại vang lên inh ỏi từ điện thoại. Đan với tay chộp lấy điện thoại. Giọng vẫn chưa hết say ngủ:
_A lô!!
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Đan vội vàng nói:
_Tiểu thư, bây giờ cô về nhà được không??
Đan vội hỏi:
_Ở nhà có chuyện gì à??
_Cậu hai vừa về. Trông cậu có vẻ giận dữ lắm, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra!!
Đan vội nói:
_Tôi sẽ về ngay!! nói rồi Đan cúp máy, cô chạy thật nhanh ra lấy xe và phóng đi. Tay giữ chặt vô lăng, đôi mắt ươn ướt thường ngày vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước song vẻ mặt có phần khá căng thẳng.
“…..”
Ngôi nhà của nhà họ Lâm vẫn bị bao trùm cái không khí lạnh lẽo xung quanh như mọi khi. Đan bước vội xuống xe và đi thẳng vào trong. Bà quản gia thấy Đan vội chạy đến.
_Anh ấy đâu??
_Dạ cậu hai đang ở trong phòng!!
_Uhm, tôi biết rồi!! nói rồi Đan bước nhanh đi theo cầu thang lên phòng Thiên Quốc. Đẩy mạnh cửa phòng bước vào Đan nhìn Thiên Quốc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Thấy Đan Thiên Quốc mỉm cười:
_Chào hỏi anh có hơi thái quá đấy em gái!!
Đôi mày thanh mảnh của Đan khẽ nhíu lên nhìn kẻ đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu bóng:
_Anh về đây làm gì??
Thiên Quốc lại nở nụ cười:
_Tất nhiên là anh về thăm nhà rồi!!
Đan bước vào trong tay khẽ đẩy cho cánh cửa phòng khép lại rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt nâu long lanh nhìn Thiên Quốc:
_Em xin anh đấy, đừng lún sâu thêm nữa được không??
Thiên Quốc đan hai tay vào nhau rồi nhìn Đan:
_Em có muốn biết vì sao mẹ lại tự tử không??
Đan khựng lại nhìn Thiên Quốc như kẻ đang chờ đợi những lời giải thích thích hợp cho tất cả. Thấy thái độ của Đan đã dần dịu lại Thiên Quốc đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài rồi khóe miệng kia dần hé mở để làn khói trắng bạc thi nhau bay ra khỏi miệng:
_Nhìn thái độ kinh ngạc của em có vẻ như em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả!!
Đan vẫn im bặt cô khẽ mím môi chăm chú nghe kẻ đối diện nói. Thiên Quốc chậm rãi nói:
_Anh không phải con ruột của ông ấy!!
Đôi mắt Đan bất chợt vụt sáng. Cô đang kinh ngạc:
_Anh không phải con của ba??
Thiên Quốc nhẹ gật đầu nói tiếp:
_Anh là con của mẹ và một người đàn ông dưới trướng của ông ta. Ngay khi biết được việc này ông ấy đã vô cùng tức giận cho người truy sát anh và cha mình. Mặc ẹ van xin khóc lóc nhưng ông ấy chẳng hề mềm lòng mà còn lồng lộn hơn. Biết không thể chống đỡ lại ông ta nên cha anh đành mang anh đi. Mẹ không thể đi cùng vì vẫn còn phải ở bên cạnh để chăm sóc cho em, Đan à. Suốt mấy năm trời tìm kím cuối cùng ông ta cũng đã tìm ra được nơi trú ẩn của anh. Con người độc ác đó đã ra tay sát hại cha anh trước mặt anh. Nếu như anh không mau trí trốn đi thì có lẽ giờ này anh đã không còn ở đây để kể lại cho em nghe rồi!!kể đến đây Thiên Quốc lại đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài. Anh chậm rãi đứng dậy rảo bước quanh phòng.
_Khi vừa hay tin mẹ mất anh đã lập tức quay trở về đây nhưng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối!!
Đôi mắt Đan dần thấy cay hơn, cô vẫn đứng lặng im nghe Thiên Quốc kể. Bất chợt Thiên Quốc hỏi:
_Em có biết thời gian qua anh đã sống như thế nào không??
Đan lắc đầu khẽ nói:
_Em không biết!!
Thiên Quốc cay đắng nói:
_Thời gian qua anh sống không bằng con chó của Iric!!
Đan tròn mắt:
_Iric?? có phải là chủ tịch tập toàn Sasan??
Dường như giọng điệu Thiên Quốc bát đầu trở nên giận dữ, cơ mặt anh co giật và đanh lại khá gay gắt:
_Đúng, chính là ông ta!!
Lại đưa điếu thuốc lên miệng hút. Thiên Quốc chậm rãi rảo bước vòng quanh Đan miệng nhả ra làn khói bạc rồi nói tiếp:
_Lúc anh cùng đường ông ta đã nhận nuôi anh và từ đó anh dần trở thành tay phải của ông ấy!!
Đan dường như trở nên xúc động hơn, mắt cô dần cảm thấy cay cay nước mắt như muốn trực trào ra vì tình cảm dành cho anh trai mình. Nhưng sự cứng rắn trong cô lại không cho phép cô làm như thế.
_Mọi chuyện đã qua, anh hãy để cho nó qua đi có được không. Ông ấy dù sao cũng là ba em, em không muốn..!! giọng Đan như nghẹn lại cô đang cố sức van nài anh trai mình.
_Chính vì thế nên anh không muốn em xuất hiện ngay lúc này!! vừa nói dứt câu thì Thiên Quốc vội dùng tấm khăn bịt vào mũi Đan khiến cô chỉ vùng vẫy được trong giây lát rồi ngất lịm đi không hay biết gì nữa. Nhẹ nhàng bế Đan đặt lên giường Thiên Quốc khẽ nói:
_Anh xin lỗi em!
Thấy Đan dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu Thiên Quốc quay bước đi. Trước khi đi anh còn không quên khép cửa phòng lại để không làm ồn Đan. Anh đi dọc theo cầu thang xuống phòng khách. Kẻ mà anh đang nôn nóng trả thù đang ngồi trên ghế sofa với dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại. Cô gái ngồi bên cạnh thì trông có vẻ gì đó rất e dè sợ sệt còn đám người mặc áo đen đứng sau lưng trông có vẻ như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Thấy Thiên Quốc bước đến ông Vương nhếch miệng cười:
_Ta rất vui vì cậu đã trở về!!
Thiên Quốc cũng nhếch miệng cười đáp lại giọng điệu cợt nhã nhưng không kém phần đe dọa:
_Chuẩn bị nhiều người như vậy, chắc ông cũng biết tôi đến đây để làm gì rồi phải không??
Cô gái nãy giờ vẫn im lặng quan sát Thiên Quốc ánh mắt có phần sợ sệt. Tất cả cặp mắt trong gian phòng đều đổ dồn về phía hai nhân vật đang trò chuyện. Đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên ông Vương nói:
_Vậy cậu nghĩ ta có nên để cho cậu bình yên ra khỏi đây không?? Ông Vương vừa nói dứt câu thì Thiên Quốc đã giơ khẩu súng chĩa thẳng vào kẻ ngồi trước mình. Đám người mặc áo đen cũng mau chóng chĩa mũi súng vào Thiên Quốc. Ông Vương bật cười nắc nẻ:
_Đã lâu không gặp cậu thay đổi khá nhiều đấy!!
Chân mày Thiên Quốc khẽ chau lại rồi lại giãn ra. Anh bình thản nói:
_Tất cả cũng vì ông thôi!!
Đoàng..đoàng….!!!!!
Hai phát súng nổ liên hồi khiến Đan giật mình tỉnh giấc. Cô đưa tay lên xoa nhẹ vùng trán mình rồi chợt nhớ ra Đan phóng xuống giường rồi lao như bay xuống cầu thang. Đan đảo mắt nhìn quanh phòng khách thì thấy ba cô vẫn bình an ông đang ngồi trên ghế với dáng vẻ ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra. Đan dần chuyển ánh mắt sang bọn tùy tùng đang túm tụm lại quanh một kẻ nào đó đang nằm dưới nền gạch. Tim Đan bỗng đập mạnh liên hồi. Cô thầm nghĩ:
“_Không lẽ người nằm đó là Thiên Quốc?” Đan bước nhanh tới đẩy đám người mặc áo đen ra rồi hét lên:
_Tránh ra!!
Đan bàng hoàng nhìn cô gái đang nằm bất động trên sàn bê bết trên vũng máu. Kẻ mà Đan căm ghét, kẻ đã hủy hoại hạnh phúc của gia đình Đan, kẻ đã khiến mẹ cô phải rời xa cô mãi đang nằm trên vũng máu thoi thóp thở, vẻ mặt cô gái tái xanh đi có lẽ vì mất quá nhiều máu. Đan khẽ ngồi xuống tay cô run rẩy đưa đến gần mũi cô gái. Cảm thấy nhịp thở cô ta vẫn còn tuy rất yếu. Đan chợt nói:
_Cô ta còn sống!! Nói rồi cô quắc mắt nhìn tên áo đen đứng gần đó quát lên:
_Còn đứng đó làm gì?? Mau giúp tôi đưa cô ấy tới bệnh viện!!
_Không được đem đi!! Ông Vương nãy giờ ngồi im lặng nhìn Đan bây giờ chậm rãi đứng lên. Đan vội hỏi:
_Tại sao??
Ông Vương bình thản nói:
_Ta không cần nó nữa!! Nói rồi ông quay bước đi khỏi nhà đám người áo đen cũng mau chóng theo sau. Đan hét lên:
_Quản gia!! Quản gia!!
Bà Quản Gia lật đật chạy ra hốt hoảng lên khi thấy cô gái đang nằm bê bết trên vũng máu. Đan vội nói:
_Mau giúp tui đưa cô ấy ra xe, mau lên!!nói rồi hai người vội khiên cô gái ra xe. Cô gái vừa được đặt yên vị trên ghế thì Đan vội phóng ra ghế trước rồi rồ ga phóng đi.
“…..”
Thấy xe Đan dừng trước cửa bệnh viện vài cô nữ y tá tất tả chạy ra. Đan vội đẩy cửa xe và bước xuống:
_Mau cứu cô gái này, cô ta mất nhiều máu lắm!!
Đám y tá vội lấy băng ca ra chuyển cô gái vào phòng cấp cứu. Một cô y tá đến gần Đan lên tiếng hỏi:
_Cô là người thân của cô ấy à??
Hai chữ “người thân” phát ra từ miệng của cô y tá khiến Đan như sực tỉnh ngộ ra việc mình vừa làm. Đan quay sang nhìn cô y tá giọng lạnh lùng:
_Không phải!! nói rồi Đan leo lên xe phóng đi mặc cho cô y tá ngẩn người ra chẳng hiểu gì cả.
Đấm mạnh tay vào vô lăng Đan hét lên:
_Tại sao mình lại giúp cô ta??
Đan gục đầu xuống tay cầm lái miệng khẽ nói:
_Nhưng mình thật sự không thể bỏ mặc!!
Cái cảnh tượng của ngày kinh hoàng đó như chợt ùa về khiến lòng Đan thắt lại từng cơn. Nước mắt chực trào ra:
_Mẹ ơi, con xin lỗi!!
“……”
Đưa tay lên định nhấn vào cái chuông được sơn màu nâu hạt dẻ nhưng rồi Đan lại rụt tay lại ngập ngừng vài giây rồi nhắm mắt đánh liều ấn mạnh vào. Đôi mắt ươn ướt thường ngày như dán chặt vào cánh cửa. Cánh cửa bất chợt mở ra. Kẻ đứng bên trong khẽ nhướng một bên chân mày rậm lên nhìn Đan:
_Sao thế??
Đan khẽ bậm môi rồi ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh:
_Em chỉ muốn nhìn thấy anh!!
Thạc Hy đưa mắt quan sát Đan một lượt từ trên xuống dưới. Rồi trong lòng thầm ngạc nhiên vì dáng vẻ khá luộm thuộm và lại còn có cả vệt máu to đùng còn đỏ tươi dính trên áo cô nàng. Đưa tay ra kéo mạnh cô nàng vào trong tay còn lại đẩy mạnh cho cánh cửa khép lại. Thạc Hy lôi Đan đến chỗ chiếc ghế sofa rồi ấn người cô nàng xuống:
_Bị gì vậy??
Đan nhìn Thạc Hy rồi lại cúi xuống nhìn vết máu dính trên áo mình chợt mới chợt hiểu ra cô nàng vội giải thích:
_Không phải của em đâu!!
Đôi mắt màu nâu hổ phách vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt Đan giọng trầm ấm:
_Thật không??
Đan bẽn lẽn gật đầu. Thạc Hy không nói gì mà chỉ đứng dậy rồi đi đến chỗ lấy cái khăn ra và ném cho cô nàng lạnh lùng nói:
_Đi tắm đi!!
Đan chộp lấy cái khăn khuôn mặt dần ửng hồng lên. Thấy Thạc Hy không để ý đến mình nữa nên cô bước nhanh vào toa lét.
Tắm rửa xong xuôi cô tá hỏa lên khi chợt nhớ ra mình không có quần áo để thay nên đành ngậm ngùi đứng luôn toa lét cho đến khi giọng trầm khàn của ai kia cất lên hỏi thăm:
_Xong chưa??
Đan ngập ngừng giây lát rồi lên tiếng:
_Em xong rồi, nhưng mà…!! Đan bỏ lửng câu nói luôn một phần cũng vì ngượng mà một phần cũng vì cô không biết phải nói làm sao.
Giọng trầm ấm của Thạc Hy lại cất lên:
_Đồ để thay để trước cửa đó!!
Đôi mắt Đan chợt vụt sáng lên như người chết đuối vừa vớ được khúc củi to. Cô nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa toa lét ra xem thì thấy bộ đầm Thạc Hy đã chuẩn bị cho cô từ khi nào. Nhưng tâm trạng cô lại càng bất an hơn khi nghĩ đến chủ nhân thật sự của bộ đầm này. Trong đầu Đan đã thầm tiên đóa chắc là của Thiên Mỹ. Nhưng biết làm sao ra khỏi đây bây giờ nên đành mượn tạm. Đan vơ lấy bộ đầm rồi đóng cửa toa lét lại.
Một lúc sau cô bẽn lẽn bước ra nhìn Thạc Hy. Đôi mắt Thạc Hy vẫn không rời khỏi màn hình ti vi đang mở.
_Lại đây!!
Đan khẽ bước đến và ngồi xuống cạnh Thạc Hy đôi mắt cô dán chặt vào màn hình tivi mặc dù cô còn không biết mình đang xem cái gì. Tim Đan dần đập mạnh liên hồi như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực rồi cô giật bắn người lên khi Thạc Hy chụp cái khăn lên tóc cô và lau nhè nhẹ những lọn tóc chưa khô. Cô vẫn không dám ngước mắt lên nhìn anh lấy một lần.
_Lạnh không?
Đan khẽ lắc đầu vì lúc này trong người cô nóng đến muốn phát điên lên. Đan đang cố gắng căng óc ra để giải mã những hành động khó hiểu của Thạc Hy. Lúc thì anh tỏ ra vô cùng quan tâm nhưng có lúc lại xem như không hề quen biết. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô chộp lấy đôi bàn tay to lớn đang giúp cô lau khô tóc. Thạc Hy dần chuyển ánh mắt từ mái tóc xuống khuôn mặt kẻ đang ngồi bên cạnh. Lấy hết can đảm còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé. Đan khẽ nói:
_Em thật sự thích anh!!
Đôi bàn tay to lớn của Thạc Hy vuốt nhẹ tóc Đan, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô. Đan khẽ bậm môi nuốt nước miếng cái ực. Đôi mắt Đan dần mở to hơn khi thấy Thạc Hy chậm rãi cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt qua trên đôi môi Đan khiến cô vừa ngạc nhiên vừa sững sờ nhưng rồi anh lại đứng bật dậy giọng lạnh lùng:
_Đi đi!!
_Đừng làm phiền tôi nữa!!
Đan ngỡ ngàng nhìn Thạc Hy thế rồi cô đứng lên ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh:
_Anh thật sự muốn em đi??
Đôi mắt Thạc Hy như tối dần đi. Anh lạnh lùng nói:
_Đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!
Đôi mắt ướt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Thạc Hy mong chờ một sự níu kéo nào đó nhưng anh vẫn nhìn cô bình thản đến lạnh lùng.
Đan tức giận nhìn Thạc Hy giọng chế giễu:
_Anh thật hèn nhát, rõ ràng là thích em tại sao lại không chịu nhận?? nói rồi cô bậm môi căng to đôi mắt ra nhìn Thạc Hy. Tay cô bắt đầu rịn mồ hôi vì cô còn chưa biết Thạc Hy sẽ phản ứng ra sao.
Về phần Thạc Hy anh thoáng ngạc nhiên vì thái độ của Đan, anh cứ tưởng khi nói vậy Đan sẽ bỏ đi và không bao giờ quay lại nữa. Nhưng sao những lúc nhìn Đan thế này anh lại cảm thấy xót xa?? Giọng trầm khàn nhưng ấm áp lại cất lên:
_Muốn ở lại đây đêm nay??
Câu hỏi của Thạc Hy khiến Đan giật thót lên mặt cô bắt đầu đỏ lựng lên:
“_Anh ta đang hỏi cái quái gì vậy chứ?”
Thấy Đan đứng ngớ người ra nên Thạc Hy bèn hỏi tiếp:
_Sao thế sợ rồi à??
Đan trừng mắt nhìn anh chàng:
_Em sẽ ở lại!!
Khóe miệng Thạc Hy khẽ nhếch lên anh bình thản thả người tựa vào ghế ra giọng lạnh lùng như ra lệnh:
_Lại đây!!
Đan rón rén bước đến và ngồi xuống cạnh anh. Đôi tay Thạc Hy vuốt nhẹ mái tóc Đan tay còn lại anh vơ lấy cái remot và tắt tivi. Đan bàng hoàng quay sang nhìn anh khó hiểu. Anh bình thản nói:
_Hát đi!!
Đan trố mắt ra nhìn anh:
_Hát??? bây giờ á??
_Uh!!
Tằng hắng vài cái lấy giọng Đan bắt đầu cất tiếng hát:
“……”
Một lần sau cuối, tựa vào vai anh… để em giữ anh thêm một lần!
Một lần sau cuối, chẳng còn tiếc nuối… chẳng còn những đêm em chờ đợi!
Đành vậy thôi nhé, mình chia tay nhé… dù trong trái tim còn yêu anh!
Dẫu mai này, chẳng thể có anh bên đời…!!
“…….”
Bất chợt đèn điện vụt tắt khiến Đan im bặt. Cô lo sợ hỏi:
_Cúp điện hả anh??
Thạc Hy chậm rãi đứng lên đi kiểm tra nhưng không quên dặn:
_Ngồi yên ở đó!!
Đan vội đứng dậy chộp vội lấy tay Thạc Hy:
_Cho em theo với, em sợ lắm!!mồ hôi cô bắt đầu rỉ ra. Vài cơn gió lùa từ cửa sổ vào lạnh buốt khiến Đan sởn da gà. Thấy bàn tay nhỏ bé của Đan đang níu lấy tay mình Thạc Hy đã không gạt ra như mọi bữa thay vào đó anh lại nắm chặt lấy đôi tay cô. Hơi ấm bàn tay anh lan tỏa khắp lòng bàn tay cô.
Thạc Hy đưa tay bật mở vài cái công tắc điện kiếm tra nhưng lại không thấy tín hiệu gì:
_Chắc là cúp điện thật rồi!!
Đan thầm nghĩ:
_Hên là mình ở đây nếu không thì sẽ chết vì sợ mất. Mà chết kiểu đó thì nhục lắm!!
Thạc Hy kéo tay Đan dẫn cô quay lại ghế sofa giọng trầm ấm:
_Ngồi ở đó đi!!
Đan vội hỏi:
_Anh đi đâu hả??
_Không!! nói rồi anh thả người xuống ghế tựa lưng vào chậm rãi nói:
_Em có giọng hát rất giống mẹ!!
Đan khẽ ngồi xuống cạnh Thạc Hy trong màn đêm mờ ảo Đan khẽ mỉm cười. Thì ra Thạc Hy không phải là người không có tình cảm. Anh cũng giống cô rất nhớ mẹ mình. Đan đề nghị:
_Em hát ru anh ngủ nhe??
Đôi mắt Thạc Hy thoáng vụt sáng anh nhìn cô trìu mến:
_Uh!!
Đan khẽ ngồi nhếch qua một bên cho Thạc Hy nằm xuống ghế. Tay cô nhẹ xoa đầu anh rồi cất tiếng hát:
“….”
Một lần sau cuối, tựa vào vai anh… để em giữ anh thêm một lần!
Một lần cuối, chẳng tiếc nuối… chẳng còn những đêm em gọi tên anh!
Đành thôi nhé! Vậy thôi nhé! Em còn yêu anh…!!
Dẫu mai này, chẳng thể có anh bên đời…
Dẫu mai này, chẳng thể có anh bên đời… em!!
Người thay đổi… quên ngày xưa… vai kề vai… Nguyện thề bên nhau, yêu mãi em trọn đời… Mà giờ đây, anh đổi thay lãng quên rồi… Chỉ còn em, với giấc mơ trong đêm dài… mãi…
“….”
_Anh biết không?? mẹ em cũng rất hay hát ru em ngủ những lúc như vậy em lại ngủ rất ngon!! tay cô lướt nhè nhẹ khắp khuôn mặt Thạc Hy. Một cảm giác hạnh phúc lâng lâng khó tả trào dâng trong lòng.
Cô cúi xuống nhìn Thạc Hy thì thấy anh đã ngủ say tự khi nào. Đan khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên cô có thể thoái mái ngắm nhìn Thạc Hy gần như vậy phải chăng thần tình yêu đang mỉm cười với cô??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...