Máy bay lao lên trời, để lại dấu vết xinh đẹp.
Hôm nay mọi người đáp máy bay đến thành phố Z tham dự giải đấu giành ngôi vô địch, khoảnh khắc kích động lòng người sắp đến, mọi người ai nấy đều rất hưng phấn, vừa lên máy bay Tả Khê liều ríu ra ríu rít nói không ngừng nghỉ, chỉ có một mình Hạ Ải có vẻ bình thản, im lặng ngồi trên ghế mình nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, giống như là đang có tâm sự gì đó. Người cẩn thận lúc này sẽ phát hiện, tuy rằng Hạ Ải biểu hiện như rất nhẹ nhàng bình thảng, nhưng mà lỗ tai anh thì vẫn đỏ rực, trong mắt cũng lóe lên những tia sáng bất thường, có chút không được tự nhiên, có chút xấu hổ, cón có chút cảm thấy thẹn.
Về phần vì sao lại như vậy? Mọi chuyện nên quay lại tối ngày hôm đó.
Đã nói trước Sở Mộ không phải là người dễ chọc vào, phản công đại kế của Hạ Ải bị anh ta phá vỡ, anh ta quyết định phải dạy dỗ ai kia thật tử tế, muốn cho người kia nhớ thật lâu, sau này đừng có bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, cho nên anh ta muốn đem tất cả đồ chơi lớn nhỏ xài hết trên người Hạ Ải.
Hạ Ải bị trói ở trên giường thật sự là kêu trời trời không thấu gọi đất đất không nghe, toàn bộ phòng tuyến tinh thần đều bị đổ sập, sợ tới vãi cả linh hồn, khóc rống cầu xin tha thứ. Nhưng mà mặc kệ anh nhìn có bao nhiêu đáng thương, kêu gào có bao nhiêu thảm thiết, Sở Mộ đều mắt điếc tai ngơ, tuyệt đối không chịu mềm lòng, đầu tiên là hạ thuốc mê với anh, sau đó thì lấy từng món đồ thử qua trên người anh. Hạ Ải giống như chuột bạch trong phòng thí nghiệp, không có sức chống trả chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trừng phạt.
Có lẽ lúc đầu Sở Mộ chỉ nghĩ trừng phạt anh một chút, nhưng mà nhìn bộ dạng anh sau khi dùng qua thuốc mê thì lại thay đổi ý kiến, cảm thấy đây đúng là cơ hội tuyệt vời để gia tăng tình thú của hai người.
Suốt ba ngày trời cả hai người đều trải qua trên giường, mấy món đồ Tất Sát nhờ người mang đến đều được xài hết, hai người đều thử chơi rất đa dạng, ngày nào cũng có trải nghiệm mới. Chơi đến đã đời, Sở Mộ cho ra một kết luận Hạ Ải trời sinh đã có thể chất *** đãng rồi, chỉ một kích thích nhỏ cũng có thể tạo thành phản ứng rất lớn, hoàn toàn không kềm chế được. Hạ Ải nghe xong xấu hổ muốn chết, anh phát hiện không ngờ mình lại có tiềm năng làm M! Mấy món đồ kia khi dùng ở trên người anh chẳng những không bài xích ngược lại còn cảm thấy rất kích thích, rất có cảm giác. Mà Sở Mộ đối với chuyện dạy dỗ anh cũng rất hưởng thụ, mỗi một lời nói, mỗi một động tác đều làm anh rất hưng phấn, anh ngập chìm trong cơn xoáy *** mà không thể tự kềm chế, nhưng mà anh kiểu gì cũng chẳng thể tiếp nhận suy nghĩ trong lòng của mình, kiên trì cho rằng đây là bởi vì cơ thể mình quá mẫn cảm nên mới vậy mà thôi.
Sở Mộ tất nhiên cũng sẽ không vạch trần anh, ác ý tự nhiên dâng lên, thế là tìm cái digital camera ghi lại toàn bộ quá trình này, dùng nó để áp chế anh về sau, để coi anh có còn dám nhắc tới chuyện phản công nữa hay không.
Nếu nói Sở Mộ là loại người cứng mềm không ăn chẳng thể uy hiếp, vậy thì Hạ Ải hoàn toàn ngược lại, trải qua uy hiếp không ngừng liền lập tức đầu hàng, cái này thì làm cho Sở Mộ như cá gặp nước, càng trở nên vô cùng càn rỡ.
Nhược điểm rơi vào trong tay người khác, Hạ Ải đành phải tự nhận mình xui xẻo, Sở Mộ nói cái gì anh liền phải làm cái đó, không dám cãi lại nửa lời.
Ba ngày trôi qua, trước khi ra ngoài Sở Mộ còn đè anh ra giường yêu thương một phen, sau đó còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, muốn nhét một cái bóng rung vào phía sau anh.
Hạ Ải vừa nghe xong thì muốn điên luôn, chết sống gì cũng mặc kệ! Chuyện này nếu như bị phát hiện thì anh thật sự chẳng còn mặt mũi gặp ai!
Nhưng Sở Mộ đã có ý này, thì chắc chắn muốn làm cho bằng được, lại tung chiêu sát thủ, dùng video uy hiếp anh, nếu anh không đồng ý liền tuồng đoạn video này ra ngoài.
Hạ Ải xui xẻo sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, đành phải rưng rưng đồng ý, anh cho rằng mình chỉ cần giả bộ bình thản thì sẽ không bị ai phát hiện, nhưng nếu đoạn video kia mà bị người khác biết, anh thật sự không cần sống nữa! Thật ra anh cũng chẳng chịu nghĩ lại, Sở Mộ là tên phi thường bủn xỉn, làm sao có khả năng đem mấy đoạn video kia ra chia sẻ với người khác chứ, mấy thứ tốt vậy tất nhiên là phải cất kĩ làm của riêng rồi!
Cho nên lúc này Hạ Ải đang phải ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, chịu không biết bao nhiêu là dày vò, toàn lực chống đỡ lại từng đợt chấn động phát ra từ trái bóng rung, kiệt sức khắc chế bản thân không được biểu hiện ra vẻ mặt khác thường, miễn cho bị người khác phát hiện. Nhưng mà Sở Mộ lại vô cùng xấu xa, cơ bản không chịu bỏ qua cho anh, lâu lâu lại dùng tay vô tình cố ý vuốt ve phân thân đang cương cứng của anh, kích thích trước sau lần lượt thay đổi làm anh khó có thể kiểm soát, nhưng chỉ cần nghĩ đến mình đang ở đâu thì lại phải mạnh mẽ ép dục vọng thấp xuống, thật sự vô cùng khó chịu. Anh thật sự muốn phát điên! Nếu biết trước như thế này thì cho dù không đi đến thành phố Z thì anh cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu biến thái kia.
Hạ Ải đem toàn bộ chuyện mình gặp phải đổ hết xuống đầu bạn bè, hung hăn trừng mắt nhìn đám người kia, oán khí lượn lờ quanh người dày đặc.
Tất Sát vừa mới quay đầu, bị ánh mắt oán hận của anh làm cho hốt hoảng, vội hỏi: “Hạ Ải cậu làm sao vậy? Bộ dạng thấy ghê vậy!”
Hạ Ải không trả lời, khẽ hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Tất Sát bị anh làm cho kích thích, nghĩ nghĩ cũng đâu thấy mình làm gì đắc tội với anh, sao lại phải dùng thái độ ác liệt dữ vậy?!
“Này, ý cậu là sao hả? Sao lại quăng bộ mặt đó với tui? Nhìn chẳng dễ thương chút nào!”
Một câu gào lên này của Tất Sát liền kéo sự chú ý của mọi người về bên này hết. Tả Khê ngồi ở hàng đầu thậm chí còn chồm cả người ra đằng sau, bộ dạng vô cùng khoa trương.
Hạ Ải thấy mọi người đều trưng bày bộ dạng tò mò ra thì hắc tuyến nổi đầy đầu, đều thay người khác cảm thấy bị dọa! Có ai lại hét lên như vậy trên máy bay chứ, Mấy người kia cũng phải chú ý khi ở nơi công cộng chứ! Hạ Ải không thèm chú ý đến Tất Sát, tự mình lầm bầm: “Còn hỏi ý tôi là sao? Đều tại bầy quỉ sứ mấy người làm hại…”
Giọng nói của Hạ Ải rất nhỏ, ngay cả Sở Mộ ngồi bên cạnh anh cũng nghe không rõ, nhưng Tất Sát lại đọc được khẩu hình của anh, hiếu kì hỏi: “Bọn tui hại cậu cái gì? Nói ra coi nào.”
Hạ Ải sửng sốt, chuyện xấu hổ như vậy sao anh có thể nói ra khỏi miệng được chứ, ngẩng đầu lên vứt cho mọi người ánh mắt xem thường.
Anh càng như vậy, Tất Sát lại càng muốn biết lí do, đem mục tiêu chuyển sang Sở Mộ, nịnh nọt: “Anh đẹp trai, tiểu thụ nhà anh bị sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Sở Mộ cười không nói, dùng khóe mắt liếc nhẹ Hạ Ải một cái, phát hiện mặt người kia hơi đỏ, tâm trạng liền tốt lên.
Bộ dạng bí hiểm của hai người toàn toàn khơi gợi sự tò mò của mọi người, Tất Sát thình lình nghĩ đến mấy món đồ nho nhỏ lúc trước, liền hiểu ra ngay, Hai chuyện này chắc chắc có liên quan tới nhau! Liền đá lông nheo với Hạ Ải, quan sát Sở Mộ, bộ dạng rất đáng khinh, “Ai ui, mấy đồ lần trước gởi qua xài được không? Hiệu quả thế nào?”
Không nhắc tới thì tốt, nhắc tới Hạ Ải liền tức khí, nhưng lúc này bởi vì có chút lí do xấu hổ nên anh còn chưa có bộc phát, cưỡng chế lửa giận ở trong lòng, làm bộ như không nghe, không thấy, không để ý đến ai hết.
Thấy anh không có phản ứng gì, mọi người còn tưởng anh thật sự không nghe được, nhất là Tả Khê, cách cả loạt người còn hỏi to: “Đại ca, mấy món kia có tác dụng không? Chuyện phản công của anh…”
Tuy rằng Đàm Lỗi kịp thời bịt kín miệng Tả Khê làm cho cậu ta không có nói câu tiếp theo, nhưng mà cái họng to của cậu ta đã đủ để thu hút sự chú ý của toàn bộ hành khách trên chuyến bay, Hạ Ải thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn chòng chọc vào mình, trên mặt hiện ra rất nhiều màu sắc, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, lúc thì đen nói chung là vô cùng khó coi.
Luôn biết mọi chuyện đều có giới hạn, Sở Mộ biết lúc này mà không đứng ra giúp Hạ Ải giải vây thì chắc chắn người kia không xuống được, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, như vậy sau này mà có muốn yêu cầu cái gì với anh thì anh cũng sẽ không đáp ứng cho coi.
Ôm anh lại, nhìn về mọi người nói: “Tối hôm qua Hạ Ải không nghỉ ngơi được, mọi người đừng làm phiền cậu ta, để cho cậu ta ngủ đi.”
Hạ Ải có thang để leo xuống, liền thuận thế dựa vào lòng Sở Mộ, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Sở Mộ đã lên tiếng, mọi người cũng chẳng tiện dây dưa nữa, vở hài kịch này cứ thế là xong.
Sau khi im lặng, Hạ Ải cảm thấy cảm giác nơi hậu đình càng rõ ràng hơn, phải biết trái bóng rung đáng giận kia vẫn còn đang tác oai tác quái trong người anh, anh hiện tại chỉ mong máy bay đáp xuống nhanh nhanh để tìm chỗ lôi cái kia ra!
Một tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Hạ Ải ngã vào trong lòng sở mộ, mặt mũi đỏ bừng, cả người xụi lơ kiệt sức, trong một giờ này, tra tấn nơi hạ thể quả thực khiến lửa dục của anh không thể nhịn được, mấy lần anh định vọt vào toilet đều bị Sở Mộ cản lại. Hiện giờ anh muốn đứng lên nhưng chân lại run đến lợi hại, không chịu nghe theo điều khiển của trí não.
Sở Mộ cười cười, bế ngang anh đứng dậy.
Hạ Ải hốt hoảng, vùng vẫy nói: “Thả em xuống, đang nơi công cộng, mọi người nhìn cho bây giờ.”
Sở Mộ chẳng để ý đến vùng vẫy của anh, bình tĩnh nói: “Đừng lộn xộn, em còn có thể đi được sao? Không bằng giả bộ ngủ đi, người ta cũng chẳng có sức đi nghi ngờ đâu.”
Nghe lời này xong, Hạ Ải quả nhiên bất động, dựa đầu vào trong lòng Sở Mộ, chỉ lộ ra lỗ tai hồng hồng.
Mọi người sau khi đáp máy bay liền theo nhân viên của ban tổ chức đi đến nơi ăn nghỉ, trong lúc này Hạ Ải vẫn ngã vào lòng Sở Mộ giả bộ ngủ, mặc kệ tứ bề có huyên náo ra sao anh cũng chẳng tỉnh, anh tự nhận bản thân mình giấu diếm rất khá, nhưng chỉ có cái lỗ tai đỏ hồng kia đã sớm đem anh bán đứng từ lâu, có thấy ai ngủ mà lỗ tai bị đỏ chưa, còn thêm thân người run run nữa? Trong lòng mọi người cho dù có đa nghi hơn nữa cũng không tiện hỏi ra, bởi vì Sở Mộ đã bày ra bản mặt lạnh lẽo, nhìn vô là thấy khiếp, ai lớn tiếng nói chuyện quấy rầy Hạ Ải, mắt anh ta sẽ bắn ra một đạo hàn quang, hoàn toàn có thể khiến người khác bị đông chết.
Sau khi đến nơi, gặp được một vài người quen, mọi người cất đồ xong liền đi đến trụ sở chính của hãng game ghi danh, Trần Vũ Khả cùng Phương Thư Dương đã ở đây chờ từ lâu, đợi mọi người đến. Trần Vũ Khả vô cùng hưng phấn, mấy tháng rồi mọi người mới tụ tập lại một chỗ, hơn nữa lại có thêm rất nhiều người mới, nói vì thi đấu mà đến nhưng thật ra còn giống như một hồi tụ tập trang trọng. Nhìn đi nhìn lại Trần Vũ Khả phát hiện trong nhóm người thiếu mất hai nhân vật liền hỏi: “Phi Sát cùng Tiến Sĩ đâu? Hai người đó không đến à?”
Khi cậu hỏi xong, mấy người Tất Sát mới chú ý hai người này hình như thật sự chưa có đến, hình như sau khi nhận phòng xong cũng chưa thấy họ đi ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...