Tất Sát vừa gặp Trần Vũ Khả đã cảm thấy thân thiết, lôi kéo cậu hỏi thăm, thiếu niên thẹn thùng mắc cỡ này rất dễ dàng khơi gợi bản năng làm mẹ ở trong lòng các cô gái, cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Trần Giới Khả tiếp xúc gần gũi với nữ giới, cậu rất thích tính tình thẳng thắn của Tất Sát, khi cô hỏi về mối quan hệ của cậu với Phương Thư Dương, cậu vẫn không nhịn được mà liền đỏ mặt.
Tất Sát cười bí hiểm, âm thầm hỏi cậu: “Hai người xác định quan hệ rồi hả?”
Trần Vũ Khả mắc cỡ gật đầu, lần khắc khẩu trước với Phương Thu Dương cậu đột nhiên nhận ra, những người ở đây cũng không xem như người ngoài, mọi người đã chơi game chung với nhau lâu như vậy, nếu Phương Thư Dương không thích cậu gạt mọi người, vậy thì cứ đơn giản thừa nhận thôi.
Thấy cậu gật đầu thừa nhận, Tất Sát vỗ vỗ má cậu, dung giọng điệu chị cả nói với cậu: “Hai người sau này phải ở với nhau thật tốt biết không, con đường còn dài lắm. Haiz! Mình thân thiết như vậy, ai kia sắp ghen tị rồi.” Nói xong cô lại đưa tay lên xoa xa đầu cậu.
Mấy người bên cạnh thấy thế liền ồn ào hùa theo, phòng Karaoke trong KTV thoắt cái liền trở nên nào nhiệt, mọi người true ghẹo nhau ầm ĩ hết cả lên. Phương Thư Dương ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ Khả, tay khoác lên vai cậu, ghé vào tai cậu hỏi nhỏ: “Bọn em vừa mới nói cái gì vậy?”
Trần Vũ Khả cười đắc ý, cũng ghé vào tai anh nói nhỏ: “Không nói cho anh đâu.”
Phương Thư Dương cố ý làm ra bộ dáng đáng thương gần chết, “Em sao lại bị người khác thích dữ vậy? Vừa mới gặp có một lần mà đã thân thiết với người ta như vậy, anh ghen.”
Trần Vũ Khả cười hi hi, nhéo anh một cái: “Anh ghen cái gì mà ghen hả?”
Thấy mọi người ở bên cạnh lại chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Vũ Khả đứng dậy, cùng mọi người chơi đùa ca hát.
Cả một đám người tụ lại hát ca liền có cảm giác rất vui vẻ, mãi đến tận khuya, mọi người mới ra khỏi phòng Karaoke.
Vừa mới đi ra ngoài, Phi Sát nhìn thấy người quen, đi về phía bóng dáng người nọ kêu: “Quách Linh.”
Cô gái tên Quách Linh kia quay đầu lại, đối diện với mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Phi Sát, cười nhàn nhạt: “Chào bạn.”
Hình như Phi Sát có chút kích động, đi đến trước mặt Quách Linh, chỉ vào mọi người giới thiệu: “Cô cũng đến đây chơi à? Mọi người đều là người trong bang mình, có đoán ra được là ai không?”
Quách Linh liếc nhìn mọi người đứng xung quanh một cái, mỉm cười gật đầu chào tất cả: “Chào mọi người.” Quay đầu lại nói với Phi Sát: “Tôi đoán không ra, thôi tôi đi trước đây, bạn tôi đang đợi.”
Thấy bộ dáng kia của Quách Linh cũng không có hứng thú, Phi Sát cũng không định tiếp tục làm phiền cô, sau khi “Ừ một tiếng dõi mắt nhìn theo cô đi ra cửa.
Chờ sau khi Quách Linh đi, Tất Sát rất bất bình tức giận thay Phi Sát, trước mặt mọi người liền lên tiếng nói thẳng: “Giả bộ làm màu cái gì chứ! Nói chuyện mấy câu mà cũng không có thời gian sao?”
Phi Sát vội vàng nói: “Có lẽ cô ấy có việc thật, cô đừng lúc nào cũng nhắm vào cô ấy mà.”
Tất Sát hừ một cái, vẻ mặt coi thường: “Dù sao tôi cũng chả thích cô ta, ở trong trường lúc nào cũng vác theo bản mặt làm như thanh cao lắm, giống như coi thường tất cả mọi người. Vào trong game cũng y chang như vậy, thật chẳng thể hiểu vì sao cô ta lại muốn chơi cái game này?”
Thấy hai người nói chuyện với nhau, Tả Khê ngạc nhiên hỏi thăm: “Người lúc nãy cũng ở trong server mình à?”
“Đúng vậy, lại còn là người bang mình nữa chứ.” Tất Sát nói khinh thường.
“Là ai vậy?”
“Nguyệt Hồng Yên.”
Trần Vũ Khả nhớ rõ cái tên này! Nữ nhân đã reborn 2 lần level 98 bán cho cậu một cuốn Thiên Thư Tàn Quyển, lúc đó thái độ của cô cũng rất thân thiện mà, sao hôm nay gặp mặt lại tạo cho người ta cảm giác lạnh lung dữ vậy? Lúc nãy cô ta chào mọi người tuy biểu hiện rất khách sáo, nhưng mà căn bản ở trong mắt không hề có ý cười, đây là sao ta? Chẳng lẽ bởi vì bộ dạng như thế nên Tất Sát không thích cô ta sao?
Trần Vũ Khả cũng không có để tâm đến phát sinh nhỏ này, dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, cậu cũng chẳng tiện hỏi nhiều, có đôi khi tâm lí con gái thật khó có thể hiểu được.
Rời khỏi KTV, mọi người đều tự quay về trường mình.
Trên đường trở về, Tả Khê kéo Trần Vũ Khả qua một bên ra vẻ thần bí hỏi thăm: “Vũ Khả, hồi trưa Phương Thư Dương đánh nhau với Hàn Tử Nặc hả?”
Trần Vũ Khả gật đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hồi xế sau khi trở lại trường, tự nhiên Hàn Tử Nặc chạy tới chạy lui, hỏi kĩ chuyện hai người, còn hỏi kĩ đến từng chi tiết luôn.”
“Cái đó thì sao chứ?” Trần Vũ Khả có chút khó hiểu.
Tả Khê do dự một lát, mới mở miệng nói: “Tui thấy hình như hai người đó biết nhau. Cậu rõ ràng là không quen, tên Hàn Tử Nặc kia tự nhiên chạy đi hỏi thăm chuyện riêng của người khác sao?”
Lời Tả Khê cũng đã nói ra nghi vấn trong lòng Triệu Vũ Khả. Thật ra lúc vừa nhìn thấy Hàn Tử Nặc, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Phương Thư Dương đã bị cậu nhìn thấy, sau đó tự nhiên Hàn Tử Nặc làm ra những hành vi kì quái tròn toilet, cậu giống như cũng thấy được cái gì đó.
Rồi sau đó nữa khi Phương Thư Dương vọt vào toilet giải vây cho cậu, Hàn Tử Nặc có thể đánh trả nhưng lại không ra tay, trong đáy mắt còn mang theo sự đau xót, mọi chuyện đã dần dần sang tỏ rồi, hai người này chắc là có quen nhau, rốt cuộc là quan hệ thế nào nhỉ, người tình? Hay là bạn bè?
Lần này Trần Vũ Khả cũng không muốn đoán già đoán non nhiều như vậy, Phương Thư Dương không muốn thừa nhận chắc chắn là vì có lí do riêng, nhưng mà Tả Khê tự nhiên lội chuyện này ra nói, khiến cho nghi vấn xung quanh chuyện này lại dâng lên, tâm tình tự nhiên cũng bị rối loạn, không hiểu vì sao lại có chút bất an cùng áp lực.
Nhìn bộ dạng bối rối của Trần Vũ Khả, Tả Khê cảm thấy mình cũng nhiều chuyện rồi, vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Chắc tại tui nghĩ nhiều thôi, tui hay nhiều chuyện mà! Cậu cũng đừng nghĩ lung tung nha! Phương Thư Dương đối với cậu rất được đó.”
Trần Vũ Khả cười với Tả Khê, nói: “Tôi sẽ không nghĩ lung tung đâu, mau về thôi, Đàm Lỗi còn đang chờ cậu kìa.”
Tả Khê ừ một tiếng liền chạy đi.
Thấy Tả Khê đi rồi, Phương Thư Dương mới đến bên cạnh Trần Vũ Khả, hỏi cậu: “Em sao vậy? Sao không đi nữa?”
Trần Vũ Khả lấy lại tinh thần, cười nhẹ: “Không có gì anh, mình đi thôi.”
Phương Thư Dương cảm thấy hình như cậu có tâm sự, hỏi lại: “Lúc nãy Tả Khê kéo em qua nói cái gì vậy?”
Trần Vũ Khả hơi ngẩn ra một chút, nghi vấn trong lòng không biết có nên nói ra hay không nên chỉ trả lời: “Không có gì.”
Sau đó hai người thong thả quay về kí túc xá, Trần Vũ Khả một mực nhớ lại những lời Tả Khê nói, thế nên bỏ qua mất vẻ do dự trên mặt Phương Thư Dương. Cuối cùng cậu suy nghĩ rất lau vẫn quyết định không hỏi đến chuyện này, cho dù hai người kia có biết nhau hay không, vậy thì đều đã là chuyện trước kia, vẻ chán ghét của Phương Thư Dương đối với Hàn Tử Nặc không giống như giả bộ, cậu tin chắc rằng tình cảm của anh và cậu sẽ không bởi vì Hàn Tử Nặc mà bị dao động, cậu tin Phương Thư Dương!
Đi chơi cả ngày, hai người liền đi ngủ sớm, vẫn ngủ cùng một giường như cũ, ánh trăng len qua khung cửa êm dịu phủ lên cả hai, đêm nay yên ắng vô cùng.
Sáng hôm sau Phương Thư Dương tỉnh lại rất sớm, tối nay anh đã phải về rồ, niềm vui nói sao cũng cảm thấy quá sức ngắn ngủi, nếu không phải vì ở nhà có việc anh cũng muốn ở lại đây thêm vài ngày. Nói thật, anh rất muốn đem Trần Vũ Khả theo cùng, ở trong game tình cảm của hai người theo thời gian trôi qua bất tri bất giác đã chậm rãi khắng khít vô cùng, sau khi gặp nhau lại càng thêm thấu hiểu khiến cho anh càng lúc càng không muốn buông tay, nghĩ dung hết mọi khả năng có thể để yêu thương thiếu niên trong sáng này. Do dự, đắn đo của Trần Vũ Khả anh có thể cảm nhận được, anh không muốn ép buộc, mặc dù rất không muốn nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của cậu.
Thiếu niên bên cạnh vẫn chưa tỉnh ngủ, Phương Thư Dương kinh ngạc nhìn vào gương mặt xinh đẹp, nhìn thật chăm chú, thật cẩn thận, muốn đem toàn bộ hình dáng của cậu in sâu vào trong đầu, cuối cùng không nhịn được liền cúi xuống hôn…
Cũng ngay lúc đó, của phòng kí túc xá bị đẩy ra, một sinh viên cao lớn đẹp trai vác theo 1 ba lô to bước vào.
Vẻ mặt vốn đang tươi cười của sinh viên đó khi nhìn thấy hai người nằm trên giường liền chết điếng! Nụ cười đông lại cứng ngắc, vẻ mặt không thể tin được! Cái bô lô trên tay cũng rớt bịch xuống đất.
Phương Thư Dương nhận ra cậu ta, cậu ta là Đàm Thụy, là bạn cùng phòng của Trần Vũ Khả.
Nhìn đau xót toát ra từ trong mắt cậu sinh viên này, Phương Thư Dương cười cười, cố ý ôm chặt Trần Vũ Khả vào trong lòng, nhướng mắt nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích. Thách thức…
Đàm Thụy ở nhà ngẩn ngơ một ngày liền thấy chẳng thể ở được nữa, sợ Trần Vũ Khả ở lại kí tuc xá một mình sẽ không chăm sóc bản thân chu đáo, liền nói dối người nhà có chuyện phải về trường sớm, còn vì cậu mà vác theo rất nhiều đặc sản ở quê, ai ngờ được vừa vào trong phòng đã nhìn thấy một cảnh như vậy.
Cậu ta lúc này không cách nào gọi tên cảm giác ở trong lòng, hai chữ “đau lòng” không đủ để hình dung được. Bởi vì rất quan tâm nên đau lòng, bởi vì nỗ lực rôi bị toàn bộ sự thật làm cho đau lòng, cuối cùng thì thiếu niên ấy cũng không thuộc về cậu ta, cảm giác này rất đau! Đau đớn, khổ sở, xót xa, lại còn không thể cam tâm. Nhất là khi thấy người đàn ông xa lạ kia như đang tuyên bố quyền sở hữu, đem Trần Vũ Khả ôm vào trong lòng, trái tim cậu ta liền không ngừng rơi xuống, cậu ta nhớ tới những lời Trần Vũ Khả nói trước kia liền thấy hối hận vô cùng, lúc ấy tưởng rằng chỉ là lời nói đùa, nhưng không ngờ rằng lại là sự thật. Cậu ta trước sau cho rằng Trần Vũ Khả là một người bảo thủ trong tình cảm cũng hơi chậm tiêu, cho nên cậu ta muốn dung hành động kiên trì nhẫn nại của mình mà từ từ lay động cậu, đợi cho cậu tự mình hiểu rõ, một năm không được thì hai năm, hoặc là nhiều thời gian hơn nữa, nhưng mà hình như cậu ta đã tính sai rồi, tình yêu vốn không chờ ai cả, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, muốn trách chỉ có thể trách bản thân cậu ta lúc ấy không chủ động nói ra. Cậu ta rất muốn to tiếng nhào lên chất vấn, nhưng cậu ta lại cảm thấy mình không có tư cách này, hai người chỉ là bạn học, bạn cùng phòng, người kia muốn gặp gỡ quen biết ai cậu ta căn bản không có quyền can thiệp.
Cuối cùng liếc mắt nhìn thiếu niên mà mình yêu mến một lần nữa, cậu ta im lặng quay người, nặng nề đi ra khỏi phòng.
Khi Trần Vũ Khả ngủ dậy thì đã nhìn thấy cái ba lô to của Đàm Thụy, nghi hoặc nhìn Phương Thư Dương đã ngủ dậy từ sớm hỏi: “Hồi nãy bạn cùng phòng của em về à?”
Phương Thư Dương cũng không giấu diêm: “Lúc đó anh đang lén lén hôn em, kết quả lại bị cậu ta cắt ngang, trở về chẳng đúng lúc chút nào.”
Trần Vũ Khả, phát hiện anh chẳng đứng đắn chút nào! Rồi lại hỏi tiếp: “Người kia đâu rồi?”
Phương Thư Dương trả lời như đúng rồi: “Tất nhiên là bị dọa chạy rồi.”
Trần Vũ Khả không nói gì, xem ra chỉ có thể chờ Đàm Thụy về rồi cố gắng giải thích với cậu ấy thôi. Nhúc nhích người chuẩn bị ngồi dậy, vừa động đậy thì đã bị khuôn mặt của Phương Thư Dương ngăn lại, khoảng cách thật gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh, còn có thể nhìn thấy ánh mắt lóe lên khác thường của anh.
Nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Sao vậy anh?”
Được rồi, Trần Vũ Khả cũng biết mình đang hỏi nhảm nhí, ánh mắt kia của Phương Thư Dương, vẻ mặt kia của Phương Thư Dương, ai còn không biết anh đang nghĩ gì chứ hả!
Quả nhiên, anh cười xấu xa nhào tới, “Mình là tiếp chuyện ban nãy làm chưa xong đi!”
Đây là lần thứ 3 Trần Vũ Khả bị hôn, không giống với 2 lần trước, lần này Phương Thư Dương hôn cậu rất dịu dàng, cũng tràn ngập khiêu khích, đầu lưỡi anh khai mở hàm răng đang ngậm chặt của cậu, liếm láp trong khoang miệng cậu, khuấy đảo, hút, trôi theo nụ hôn càng lúc càng sâu, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng cao.
Nam “tính” buổi sáng lúc nào cũng tràn đầy sung mãn, Trần Vũ Khả lúc đầu còn đang lo lắng Đàm Thụy có khi nào tự nhiên quay trở lại, theo nụ hôn càng lúc càng sâu, cậu từ từ chìm dần vào trong nụ hôn này, bắt đầu đáp trả, hai tay cũng ôm lên cổ người kia.
Hành động đáp trả này của cậu làm cho Phương Thư Dương mừng muốn chết, càng ra sức hôn, hai tay cũng nhúc nhích di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trắng mịn của cậu, không biết khi nào thì cái áo ba lỗ cũng bị cởi ra ném qua một bên.
Phương Thư Dương ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh càng thêm sâu thẫm, trong ngập tràn tình cảm, hỏi nhỏ: “Có thể tiếp nữa không?”
Trần Vũ Khả lắc đầu, nụ hôn vừa rồi khiến cho cậu choáng váng, đầu óc bởi vì thiếu đi không khí mà bắt đầu quay cuồng, nhưng bản năng cậu vẫn muốn từ chối, dù không biết ánh mắt mơ màng đã bán đứng cậu.
Phương Thư Dương lại cười, lại hôn tiếp, tuy nhiên lần này không có hôn lên môi cậu, mà dung đầu lưỡi nhẹ liếm lên vành tau cậu, giọng nói gợi cảm mang theo chút ma lực bào mòn lòng người vang lên: “Người của em thành thật hơn em nhiều.”
Nụ hôn ấm áp ấy trượt dọc xuống cổ, chuyển qua cằm cậu, điên cuồng mút mát vùng xương quai xanh, cắn cắn, lưu lại thật nhiều dấu hôn đỏ tươi, cuối cùng ngậm lấy một bên nụ hồng của cậu ra sức liếm cắn, tay còn lại thì phủ lên bên kia, không ngừng sờ mó.
Cả người Trần Vũ Khả nóng bừng, toàn bộ chân long đều muốn nở ra, đậu đậu hồng nhạt cũng bắt đầu săn lại.
Phương Thư Dương dung lưỡi khiêu khích đậu đậu hồng của cậu, tay kia thì chạy loạn lên bụng cậu, từ từ trượt xuống dưới, quanh quẩn qua lại làm cho dục vọng của cậu trào ra, vuốt ve da thịt nơi đùi non, cố ý trêu chọc ham muốn của cậu, cuối cùng lấy tau bọc lấy thứ đã cứng ngắc của cậu.
Cuộc sống của Trần Vũ Khả từ trước đến nay rất trong sạch, số lầ tự giải quyết cũng ít ỏi đến đáng thương, ở trong lòng cậu đối với chuyện này vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cảm giác hôm nay lại rất khác biệt so với trước kia, giống như cơ thể bắt đầu không ngừng nóng lên, từng chút từng chút tụ tập đến nơi mà người ta cảm thấy rất ngại ngùng kia, vuốt ve cùng những nụ hôn của Phương Thư Dương làm cho cậu có cảm giác sắp bị mất tự chủ đến nơi, khiến cho cậu muốn nhiều hơn nữa, tình cảm dồn nén cật lực tìm cách giải phóng.
Mãi đến khi cái quần lót cũng bị cởi ra, tia lý trí cuối cùng còn sót lại khiến cho cậu trở nên tỉnh táo, lăn người ra, dùng hai tau che đi cậu bé của mình. Nói ra nỗi o lắng ở trong lòng: “Em sợ —“
Phương Thư Dương bị bộ dạng thỏ con của cậu chọc cười, lập tức đứng lên, kéo tay cậu ra, nhìn vào dục vọng đang ngẩng đầu của cậu, cố ý dùng ngón tay quẹt qua phần đỉnh.
Cả người Trần Vũ Khả run lên, thiếu chút nữa thì rên thành tiếng.
Phương Thư Dương lại chụp hai tay cậu lại, nhìn em bé của cậu liếc mắt một cái, cười cười: “Cái này không thể để nghẹn được nha, nếu không người cũng sẽ bị hỏng đó.”
Trần Vũ Khả bị người kia giữu chặt chẳng thể nhúc nhích, “tính khí” hoàn toàn lõa lồ trước ánh mắt của đối phương, cậu tự nhiên còn cảm thấy rất xấu hổ, vùng vẫy muốn tránh ra, lắp bắp nói: “Em, em tự đi vô toilet.”
Phương Thư Dương mặc kệ, cả người áp sát vào cậu đầy mờ ám, “Sao phải phiền phức dữ vậy, anh giúp em giải quyết nha.”
Trần Vũ Khả còn chưa kịp trả lời thì đã bị xoay một vòng, lưng dựa vào ***g ngực vững chãi ấm áp của Phương Thư Dương, người kia giam cậu vào trong lòng, một tay kéo mặt cậu quay lại, hôn lên môi cậu, tay kia cầm lấy bộ phận nóng rực của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trần Vũ Khả lúc này toàn thân trần trụi lõa lồ trong phòng, Phương Thư Dương cúi đầu thưởng thức cơ thế trắng mịn non nớt này, bởi vì động tình mà cả người ửng hồng, vô cùng gợi cảm. Tình cảm không nhịn được liền chuyển thành những nụ hôn, phủ lên khắp lưng cậu, tốc độ chầm chậm trên tay cũng trở nên nhanh hơn.
Trần Vũ Khả cảm thấy bản thân mình sắp tiêu rồi, máu cả người đang sôi sùng sục, cả người yếu ớt ngã vào lòng anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập, vài lần sắp ra cũng bị anh mạnh mẽ đè lại, cậu hy vọng Phương Thư Dương có làm ra động tác nhanh một chút, ngay khi cậu sắp đạt tới đỉnh, người kia lại ngừng giữa chừng.
Trần Vũ Khả ngơ ngác nhìn anh, trong mắt mờ mịt.
Phương Thư Dương cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt cậu, hỏi: “Còn muốn sao?”
Trần Vũ Khả gật đầu xấu hổ.
Phương Thư Dương áp sát vào tai cậu trêu ghẹo: “Mở miệng năn nỉ anh đi, đừng kiềm chế bản thân rên cho anh nghe đi.”
Muốn thực hiện hai đề nghị này, đối với Trần Vũ Khả thì còn khó hơn cả lên trời. Cậu không ngờ Phương Thư Dương lại xấu xa như vậy, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt ngay, đỏ mặt vùng vẫy muốn thoát ra, rồi lắp bắp nói: “Em, đi toilet.”
Lúc này Phương Thư Dương làm sao có thể để cho cậu trốn đi, liền ôm siết cậu vào lòng thật chặt, cố ý kéo dài giọng, cường điệu nói: “Còn có điều kiện thứ ba —“
Trần Vũ Khả ngừng vùng vẫy, vểnh tai nghe ai kia nói ra điều kiện.
Phương Thư Dương đột ngột kéo tay cậu đến nơi nào đó dưới hạ thân cũng đã cứng ngắc của mình cách một lớp quần, “Em cũng giúp anh sờ sờ.”
Trần Vũ Khả cảm thấy rất khỏ khăn lại xấu hổ, vội vàng rụt tay lại nghĩ muốn vùng ra lại bị ôm chặt trở vào, không thể làm gì khác hơn là gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏi bừng.
Phương Thư Dương thấy bộ dạng bị làm khó của cậu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, một lần nữa vươn tay tới cấm lấy em bé của cậu, di chuyển lên xuống.
Khoái cảm chết người này lại tràn ra khắp người, Trần Vũ Khả vừa cảm nhận cảm giác muốn phóng ra, lại có chút áy náy, bàn tay bé xinh len lén vươn ra sau, chần chừ một chút, cũng cầm lấy thứ đang nóng rực của ai kia vào trong tay, tuy cách một lớp vải quần nhưng vẫn có thể cảm thấy được thứ kia rất rất cừng, cậu cũng học theo ai kia di chuyển lên xuống.
Phương Thư Dương giống như là thấy chưa có đủ, kéo người cậu xoay lại, khuôn mặt hai người đối diện nhau, mở miệng ra lệnh: “Giúp anh cởi quần ra đi.”
Trần Vũ Khả đỏ bừng hết mắt không nói được lời nào, cầm quần lót của ai kia kéo kéo xuống, mới vừa kéo được một nữa thì cái thứ cừng ngắc nóng rực nào đó liền nhảy xồ ra.
“Sờ đi.” Phương Thư Dương chả biết xấu hổ là gì liền chỉ huy.
Lúc này Trần Vũ Khả rất mắc cỡ, nhưng cậu vẫn đưa tay di chuyển xuống dưới eo ai kia, nắm lấy thứ cứng cứng kia. Di chuyển nó một tí, rồi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Phương Thư Dương đang hơi dựa vào đống chăn mềm đang chất đống dưới đuôi giường, còn bản thân anh lại nhìn cậu thích thú. Hai tay lót sau gáy giống như là không có vội làm những bước tiếp theo.
Trần Vũ Khả còn tưởng rằng anh cũng sẽ giúp cậu giải quyết, nhưng mà nhìn anh thì thấy hình như không có giống, định mở miệng hỏi thử nhưng cảm thấy mắc cỡ nên chẳng cách nào nói ra khỏi miệng được.
Lúc này, Phương Thư Dương lại bắt đầu mở miệng hò hét: “Dừng lại làm gì, em đừng quên tự sờ sờ cho chính mình đi.”
Lần này Trần Vũ Khả thực sự có chút tức giận, có thể làm đến mức này đối với cậu đã rất không dễ dàng gì rồi, bình thường có đôi khi cậu cũng sẽ tự xử, nhưng cũng giấu giếm rất kỹ, kết thúc chuyện đó rất nhanh, mà hôm nay cậu phải vượt qua áp lực tâm lý rất lớn mới làm ra được tới nước này, kết quả thì người kia càng lúc càng đưa ra những đề nghị rất quá đáng.
Cậu tủi thân liếc Phương Thư Dương một cái, bắt đầu lần mồ đến quần lót của mình.
Nhìn thấy bộ dạng tủi thân khổ sở của cậu, Phương Thư Dương cũng hiểu được bản thân mình làm có chút quá đáng rồi, vừa cảm khái ở trong lòng bé con này hình như có chút quá ngây thơ rồi phải không?! Đã làm tới bước này rồi mà cậu còn thẹn thùng cái gì nữa vậy?! Lại vừa ôm chặt cậu vào lòng, thỏa hiệp nói: “Ghẹo em một chút thôi, không cần để ý đến tiểu tiết đâu, mình tiếp tục đi.”
Sau đó Phương Thư Dương cũng không làm khó cậu nữa, rốt cuộc dùng tay bao lấy thứ đã hơi mềm ra của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, kiên nhẫn giúp cậu lấy lại cảm giác từng chút một.
Từng đợt khoái cảm kéo tới, Trần Vũ Khả cảm thấy cơ thể mình co giật một trận, thật sự không thể khống chế bản thân mà rên lên một tiếng bắn ra đến trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...