Chương 79: Nguy hiểm cận kề.
Tửu lâu khách điếm.
Tô Châu thành.
“Bản tọa, Doanh Doanh cùng với Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Mạc Vũ Nhi sẽ đi đến làng Xuyên Vũ.
Những người còn lại trở về Thương Sơn phái"
Vương Nhất Tự đưa ra quyết định sau khi nghe hai đệ tử tường thuật lại mọi chuyện.
“Phu quân, thiếp cũng muốn đi.
Tiểu Kha, Cốt Độc dù sao cũng là thuộc hạ của thiếp" Mộc Phiến La nói.
“Không được” Vương Nhất Tự lắc đầu.
“Tại sao lại không được?”
“A Phong cùng A Kiệt ở Anh tài Luận võ đắc tội với nhiều tông môn lớn, có cả tà tông, bọn hắn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.
Có thể bọn chúng sẽ đến môn phái gây chuyện.
Hiện tại thực lực của nàng chỉ xếp sau ta, nàng có thể bảo vệ cho mọi người"
“Chúng ta cũng có thể cùng đi đến làng Xuyên Vũ" Phiến La nói.
“Cũng không được.
Qua lời kể của Vũ Nhi cũng như hai đệ tử, ta có thể đoán được chuyện ở làng Xuyên Vũ không đơn giản.
Nếu cả đám cùng đi, đến lúc gặp nguy hiểm, ta sẽ không thể bảo vệ cho tất cả được"
“....” Phiến La.
“Muội muội, nếu phu quân đã nói vậy.
Chúng ta cũng không nên miễn cưỡng chàng" Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói.
“Đúng đó tỷ.
Phu quân trước giờ làm gì cũng có tính toán cả" Vi Nghi thêm vào.
“Được rồi...” Phiến La thở dài bỏ cuộc.
“Đi thôi" Vương Nhất Tự nói.
Đám đệ tử gật đầu.
“Phu quân, chàng hãy cẩn thận" Bốn phu nhân cùng nói.
Vương Nhất Tự gật đầu
“Ta rất nhanh sẽ trở về, các nàng yên tâm"
liền sau đó cùng đám đệ tử rời đi.
“Chúng ta cũng trở về môn phái thôi" Tố Tố nói.
‘Đó...đó...là thứ gì....?’
Tiểu Kha ánh mắt cả kinh, trong lòng gào thét lên.
Cốt Độc, ba tên đến tử, cùng Mạc Vũ Ngôn gương mặt cũng hiện lên hoảng sợ.
Cả đám hai tay che miệng, cố gắng nín thở khi sinh vật kia xuất hiện trước mắt.
Sinh vật kia đi bằng hai chân, hình dáng giống nhân, nhưng cơ thể to lớn hơn rất nhiều.
Cao cũng phải hơn hai thước.
Trông rất giống thi quỷ, nhưng lại tỏa ra một áp lực rất lớn.
‘Cái thứ...áp lực...gì...thế này? Thân thể...ta...làm sao...lại không thể...cử động?
Cảm giác như...như là...chỉ cần bị phát hiện...lập tức...sẽ chết....’
Tiểu Kha toàn thân run lên.
Năm người còn lại cũng chung một tình trạng.
Nhưng bọn hắn là đang nín thở từ lúc thứ này tiến vào hang, bọn hắn cũng là đang đến giới hạn.
Sinh vật đứng đó, trước mặt đám người, quan sát khắp hang động.
‘Nó...không phát hiện...ra chúng ta...hình như nó...bị mù...’
Tiểu Kha, Cốt Độc cùng có chung suy nghĩ.
Sinh vật dần dần tiến về phía ba tên đệ tử.
Ba tên đệ tử trong lòng hoảng sợ, sắp không nín thở được nữa.
‘Không ổn...’
Tiểu Kha giật mình, liền vận khí tức, nhẹ nhàng cầm lấy một hòn đá cạnh đó, ném mạnh về phía cửa hang.
Sinh vật nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại, lao về phía cửa hang, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
‘Nhanh...nhanh quá...’
Cả đám nhìn thấy sinh vật kia biến mất, liền thở ra một hơi thật dài.
“Đó...đó là thứ gì?”
Mặc Vũ Ngôn cùng ba tên đệ tử toàn thân run rẫy.
“Nhìn rất giống Thi quỷ, nhưng cái áp lực kia...” Cốt Độc nặng nề nói.
“Cơ thể to lớn như thế, làm sao nó có thể di chuyển nhanh đến vậy?” Tiểu Kha thất thần nói.
“Ra là...thứ đó...!thứ đó đã...hại cả làng ta...”
Vũ Ngôn ấp úng nói
“Các người có...có thể chống...lại thứ đó...?”
Tiểu Kha cùng Cốt Độc im lặng.
Hai người bọn họ tuy là Võ Vương, nhưng họ có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu đánh nhau với thứ đó, cả hai người chắc chắn sẽ bị giết.
“Chúng ta tốt nhất là nên chờ chưởng môn đến...” Tiểu Kha nói.
“Đúng như vậy.
Ta nghĩ ta không phải đối thủ của thứ đó....” Cốt Độc thừa nhận.
“Nếu như...chưởng môn....!của các ngươi...!không đến thì sao?” Vũ Ngôn hỏi.
“Sẽ đến.
Chắc chắn chưởng môn sẽ đến" Tiểu Kha tin tưởng.
“Chưởng môn, chính là chổ này...” tên đệ tử Giới luật đường chỉ tay vào khu rừng dày đặc sương mù, nói.
Cả đám người nhìn vào khu rừng quan sát, nhưng không hề nhìn thấy gì cả, tất cả chỉ là một màn sương trắng muốt.
Vương Nhất Tự nhíu mày, nói với tên đệ tử.
“Ngươi trở về môn phái đi.
Chuyện ở đây để bản tọa”
“Đệ tử tuân lệnh”
“....” hệ thống.
'Có chuyện gì?'
Vương Nhất Tự nói với hệ thống.
“Ta cảm thấy làn sương này có gì đó không bình thường.
Chủ nhân nên cẩn thận” hệ thống nói.
“Đi thôi.
Tiến vào trong"
Vương Nhất Tự nói với đám đệ tử.
Đám người từ từ tiến vào khu rừng.
Vương Nhất Tự đi trước, theo sau là Mạc Vũ Nhi cùng Liễu Doanh.
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt đi phía sau.
“Phu quân, nơi này thật quỷ dị...” Liễu Doanh nói.
“Đi sát vào nhau, cẩn thận đừng để bị lạc" Vương Nhất Tự thận trọng nói.
Hắn vừa đi vừa vận khí tức cảm nhận xung quanh, nhưng chẳng thể cảm nhận được gì cả.
“Màn sương này hình như đang cản trở cảm nhận của ta" Vương Nhất Tự nói với hệ thống.
“....” hệ thống.
“Ngươi có biết đám sương mù này là như nào không?” Vương Nhất Tự hỏi.
“....” hệ thống.
“Hệ thống?”
“....” hệ thống.
“Ngươi đâu rồi?” Vương Nhất Tự hỏi.
Hệ thống vẫn im lặng, không hồi đáp lại.
Vương Nhất Tự nhăn mặt
‘Tên hệ thống chết tiệt kia, tới lúc cần thì lại không thấy đâu
“Dừng lại!”
Vương Nhất Tự bất chợt ra hiệu cho đám người.
Hắn cảm nhận được gì đó.
Một áp lực nặng nề cùng mùi máu nồng nặc lan tới.
Liễu Doanh cũng Vũ Nhi tay che miệng, trực nôn.
Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm vũ khí sẵn sàng trên tay, hướng về nơi phát ra nguồn áp lực kia.
Vương Nhất Tự nhíu mày.
Cảm giác này rất lạ, trước giờ hắn chưa hề cảm nhận được.
Hắn cũng vận hắc khí tức vào bàn tay, đôi mắt tập trung nhìn về phía trước.
Soạt....
Tiếng một vật gì đó đi chuyển rất nhanh trong bụi cỏ, đang tiến về phía bọn hắn.
Bỗng một bóng đen vút tới, bàn tay to lớn hung hăng chụp tới Mạc Vũ Nhi.
“Cẩn thận" Vương Nhất Tự hô lớn.
Bàn tay trực đâm tới cái bóng đen kia.
Thiên Cầm cũng vung kiếm tới trước, trực chém bay bàn tay của sinh vật kia.
Sượt...
Nhưng đòn tấn công của Vương Nhất Tự và Lục Thiên Cầm đều chỉ đánh vào hư vô.
‘Trượt sao?’ Vương Nhất Tự nói thầm.
Vương Nhất Tự, Âu Dương Kiệt, Lục Thiên Cầm liền đứng quay lưng vào nhau thành hình tam giác, che cho Liễu Doanh và Vũ Nhi bên trong.
“Cái thứ vừa rồi là gì?” Âu Dương Kiệt hỏi.
“Nó di chuyển rất nhanh, ta không nhìn rõ được" Thiên Cầm nói.
“Doanh Doanh, Vũ Nhi, hai người cẩn thận, hình như nó đang nhắm vào người yếu nhất trong chúng ta" Vương Nhất Tự nói.
Liễu Doanh khẽ gật đầu.
Vũ Nhi lúc này, toàn thân run lên vì sợ “....vâng...”
“Sư đệ, phía bên đệ!” Thiên Cầm nói lớn.
Âu Dương Kiệt giương Sơn Hộ Thuẫn lên phía trước, lao tới.
Bành!
Một va chạm lớn, cả người Âu Dương Kiệt văng ra hơn năm thước, phun ra ngụm máu.
Khụ...khụ...
“Mạnh thật...” Âu Dương Kiệt chật vật đứng dậy.
Thiên Cầm cũng lao lên, vung Tử Liên kiếm chém xuống.
Keng!
‘Keng?’ Thiên Cầm nhíu mày.
Tử Liên kiếm chém xuống vai sinh vật kia, nhưng tựa như là chém vào đá, không hề gây ra thương tích nào.
Thiên Cầm liền vận thân pháp nhảy lui lại.
“Bàn Long Kích”
Vương Nhất Tự hét lớn.
Một chưởng liền rất nhanh lao đến.
Bành!
Sinh vật kia một tay đón đỡ, không mảy may suy suyễn.
“Làm...làm sao...có thể?” Âu Dương Kiệt, Lục Thiên Cầm, cùng Liễu Doanh gương mặt hiện lên đặc sắc.
Một tay đón chưởng pháp của chưởng môn mà lại không thoái lui một bước?
Làm sao có thể chứ?
Vương Nhất Tự nhăn mặt, nhảy lui về phía đám người.
“Phu quân, chàng không sao chứ?”
Liễu Doanh đang hồi phục cho Âu Dương Kiệt, lo lắng hỏi.
“Ta không sao"
“Tên này...là thứ gì vậy?” Thiên Cầm nhăn mặt hỏi.
Hình dạng của thứ sinh vật kia dần dần hiện ra trong màn sương dày đặc.
“Thi....thi quỷ...?” Đám người sửng sốt.
“Có thể một tay đón đỡ một chưởng của bản tọa.
Tên này không phải Thi Quỷ"
Vương Nhất Tự nói
“Cùng lên!”
“Vâng"
Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm đồng thanh.
Cả ba cùng lao lên.
Nhưng đột nhiên sinh vật kia biến mất.
“Không ổn!”
Vương Nhất Tự giật mình, thi triển Lăng Ba Vì Bộ né tránh.
Ầm!
Sinh vật kia đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Nhất Tự, một quyền đấm tới.
Vương Nhất Tự liền nhanh nhất né tránh ra.
Mặt đất tại chổ vừa đứng hiện ra một hố to.
Bành!
Âu Dương Kiệt cầm Hộ Sơn Thuẫn ủi đến.
Liền bị sinh vật kia một tay hất văng ra, đập vào thân cây gần đó.
Lục Thiên Cầm từ trên cao vung Tử Liên kiếm chém xuống.
Roạt....
Cả người sinh vật bị chẽ đôi.
Thiên Cầm nhíu mày, liền nhảy lui lại phía Liễu Doanh cùng Vũ Nhi.
‘Vừa rồi là tàn ảnh sao?’
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?” nàng hỏi Âu Dương Kiệt.
“Ta không sao" Âu Dương Kiệt đứng dậy, lưng tựa vào thân cây, cầm chắc Hộ Sơn Thuẫn
“Nó đâu rồi?”
“Ta không thấy được.
Nó chợt biến mất" Thiên Cầm nói.
“Chết tiệt, bản tọa cảm thấy hơi bực rồi đấy" Vương Nhất Tự gằn giọng.
Hắn lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.
Một vòng trận pháp hiện ra.
“Ra đây Hắc Hồ Điệp"
Một cánh hồ điệp dập dờn xuất hiện.
“Kiểm tra xung quanh cho bản tọa"
Vương Nhất Tự ra lệnh cho Hắc Hồ Điệp.
Hồ Điệp liền tỏa ra một luồng khí tức, nhanh chóng lan ra một khu vực rộng lớn.
Vương Nhất Tự quan sát xung quanh, mọi thứ hiện ra trước mắt hắn đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, không còn bị sương mù cản trở.
“Thì ra là ở đó"
Vương Nhất Tự khóe miệng mỉm cười, chợt vận thân pháp biến mất.
Rẹt....
Vương Nhất Tự xuất hiện sau lưng Liễu Doanh, một kiếm chém xuống, chặt đứt một cánh tay của sinh vật kia.
Sinh vật kia ánh mắt giận dữ, đỏ ngầu nhìn Vương Nhất Tự, tay còn lại đấm tới.
Huýtttttt.......
Một âm thanh vang lên.
Sinh vật kia trong thoáng chốc dừng lại, liền sau đó nhảy lui ra, biến mất vào màn sương trắng muốt.
“Nó bỏ đi sao?” Âu Dương Kiệt đi đến hỏi.
“Hình như có ai đó đã ra lệnh cho nó...” Thiên Cầm nói.
“Phu quân, cái thứ đó là gì vậy?” Liễu Doanh hỏi.
“Ta cũng không biết nó là gì...”
Vương Nhất Tự ánh mắt âm trầm nhìn Vũ Nhi
“Nha đầu, trước đây ngươi đã từng thấy thứ đó chưa?”
Vũ Nhi lắc đầu, cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn còn
“Chưa....!Đây là lần...!đầu ta thấy thứ đó...”
Vương Nhất Tự nhíu mày
“Đi tìm bọn Tiểu Kha thôi.
Bản tọa cảm thấy chuyện này không đơn giản...”
“Vâng" cả đám người gật đầu tiến về phía trước.
Hắc Hồ Điệp dập dờn bay phía trước.
Đứng trên một vách đá cao, cách đó rất xa, có hai người mặc quân phục của quân đội hiện đại, đang dùng ống nhòm quan sát đám người Vương Nhất Tự.
“Đội trưởng, tên đó chính là một trong hai người cuối cùng"
“Khà...khà...!khá hơn ta tưởng tượng...”
“Chúng ta có nên giết hắn luôn không?”
“Không cần thiết, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm ra hắn”
“Vậy có cần lệnh cho ả ta quay lại không?”
“Khà...khà...cứ để ả vui chơi thỏa thích.
Đi.
Trở về thế giới của chúng ta”
“Tuân lệnh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...