Chương 35: “Chưởng môn, cứu ta”
Hoa Dương thành.
“Trác Hồng lâu đêm qua phát hỏa, bây giờ chỉ còn lại đống đổ nát a”
“Các ngươi biết tin gì chưa?”
“Thái trưởng lão của Âu Dương gia vừa đăng thông cáo”
“Nội dung là gì thế?”
“Thông cáo toàn thiên hạ, tạ lỗi với Âu Dương Kiệt.
Năm đó Âu Dương Kiệt bị cha con Âu Dương Trác ám hại mới trở thành một phế nhân”
“Là gia chủ của Âu Dương gia tộc?”
“Đúng vậy”
“Người Âu Dương gia lại đi hại chính người của mình ư?”
“Sau này Âu Dương gia làm sao còn dám ngẩng mặt nhìn ai nữa?”
Cả Hoa Dương thành ồn ào hẳn lên.
Tin tức về Âu Dương gia tộc nhánh chóng lan truyền bốn phương.
Tin tức cũng nhanh lan truyền đến Thái Huyền Thánh tông.
Mộng Khắc Tuệ biết tin cũng là âm trầm.
“Khắc Tuệ.
Ngươi không cần vì nam nhân đó mà suy nghĩ vẫn vơ.
Nam nhân đó không xứng với ngươi” Hà trưởng lão đi tới.
“Sư tôn” Mộng Khắc Tuệ cúi đầu.
“Ngươi nên tập trung tu luyện, chuẩn bị cho cuộc quyết đấu hai năm sau.
Tuyệt đối không được làm mất mặt Thái Huyền Thánh tông ta” Hà trưởng lão giọng nói âm trầm.
“Đệ tử minh bạch”.
Âu Dương Kiệt tại Thương Sơn phái, nhận được tin tức cũng là lòng nhẹ nhõm hẳn.
Hắn bây giờ đều toàn tâm toàn lực tập luyện.
Cuộc chiến hai năm sau, nhất định phải chiến thắng.
Đại điện Thương Sơn phái.
“Phu quân.
Chàng muốn đi Liên minh Thánh Tuyền tông thật sao?” Trương Tố Tố nhỏ giọng hỏi.
“Thật” Vương Nhất Tự gật đầu.
Tố Tố hiểu rõ tính tình của phu quân, có thù ắt sẽ trả, nên cũng không khuyên can.
“Nàng cũng phải đi cùng a”
Tố Tố bối rối “Thiếp đi cùng làm gì?”
“Nàng là nhân vật chính của chuyện này, làm sao lại có thể vắng mặt được chứ?”
“...”
“Phu quân.
Thiếp cũng muốn đi xem náo nhiệt” Mộc Phiến La lên tiếng.
“Nàng ở nhà trông nhà đi”
“Nhưng thiếp muốn đi...” Phiến La nhỏ giọng, tựa như sắp khóc.
“....” Vương Nhất Tự.
“Thôi được rồi.
Hai nàng cùng đi đi” hắn bó tay.
Mộc Phiến La vui mừng trở lại.
“Thiên Tuyết.
Ngươi truyền lệnh của bản tọa tới tất cả đệ tử.
Sáng sớm mai, cùng ta đi Thánh Tuyền tông” Vương Nhất Tự truyền âm.
Sáng hôm sau.
Tất cả đệ tử đều tập trung đông đủ tại Diễn võ tràng.
Vương Nhất Tự đứng trên Đại điện nghiêm nghị.
“Hôm nay bản tọa sẽ dẫn các ngươi đi Liên minh Thánh Tuyền tông một chuyến.
Mục đích không phải đi tham quan, mà là đi giết người”
Đám đệ tử gương mặt trở nên đặc sắc.
Bọn chúng trước đây ở Phân đà Ma Thần tông chuyện gì cũng đã làm qua, duy chỉ có giết người là chưa từng.
“Ở Đại lục này, tranh đoạt, giết chóc xảy ra vô số.
Không phải ngươi giết ta thì ta cũng giết ngươi.
Nếu như các ngươi không sớm thích ứng, sẽ bị loại trừ.
Đây xem như chuyến đi lịch luyện đặc biệt của các ngươi.
Với lại...”
Vương Nhất Tự ngưng một chút
“Minh chủ Thánh Tuyền tông, Nhạc Bất Quần, hắn dám động đến Sư nương Tố Tố của các ngươi.
Hắn dám thuê người tàn sát cả gia tộc nàng, giết chết phụ thân nàng.
Các ngươi nói xem, thù này có báo hay là không?”
Đám đệ tử nghe đến chuyện này, liền lập tức trở nên giận dữ.
Tố Tố Sư nương hằng ngày đối với bọn hắn rất tốt.
Nàng sáng nào cũng dạo một khúc nhạc cầm để giúp bọn hắn tu luyện nhanh hơn.
Người lại ân cần, hiền lành.
Nói chung là một mực quan tâm tới bọn hắn.
Dám động đến Sư nương của chúng ta?
Tên Nhạc Bất Quần này e là hận mình sống lâu a.
“Báo.
Nhất định phải báo” Đám đệ tử đồng thanh hô lớn.
“Tốt! Cùng bản tọa tiến đến Thánh Tuyền tông” Vương Nhất Tự phất tay.
“Rõ!”
Hơn trăm nhân từ Thương sơn đỉnh lao ra, nhắm hướng Hoa Dương thành mà đi.
Từ Thương Sơn phái đến Liên minh Thánh Tuyền tông mất hơn một ngày đường.
Đám người Vương Nhất Tự muốn giữ sức cho trận chiến sắp tới nên cũng không dùng nhiều sức vận thân pháp di chuyển.
Mặt trời cũng đã sắp lặn, đám người đã đi được hơn nữa đường.
Vương Nhất Tự quyết định dừng chân ở bìa rừng, nghỉ qua đêm.
Đám đệ tử chia nhau ra dọn dẹp chổ nghỉ qua đêm, một số đi kiếm củi, một số đi kiếm thức ăn.
“Chưởng môn.
Người định sẽ tiêu diệt cả Liên minh Thánh Tuyền tông?” Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.
Đám người ngồi quanh đống lửa lớn.
Vương Nhất Tự gương mặt đen sạm vì ánh lửa lập lòe, âm trầm nói
“Đụng đến người của bản tọa.
Dù là Ngọc hoàng đại đế, bản tọa nhất quyết cũng phải tính toán sổ sách rõ ràng với hắn.
Không chỉ hai phu nhân.
Mỗi đệ tử các ngươi ở đây, đã chấp nhận đi theo bản tọa, thì đều là người thân của bản tọa.
Nếu có nhân dám động đến các ngươi, bản tọa cũng sẽ không tha”
Đám đệ tử nghe được câu nói này của chưởng môn, càng làm bọn hắn thêm sùng bái.
Âu Dương Kiệt là người rõ ràng nhất.
Chưởng môn đã vì hắn làm rất nhiều chuyện.
Không ngại đối đầu với Thái Huyền Thánh tông, không ngại đến tận Âu Dương gia đòi lại công đạo.
Tất cả chỉ vì một tên đệ tử bị ức hiếp.
“Phu quân.
Chỉ là một đám nhân loại, thiếp có thể quét sạch chúng một cách dễ dàng a” Mộc Phiến La nói.
“Không được.
Lần này nàng không được ra tay” Vương Nhất Tự lắc đầu.
“Tại sao?” Phiến La ngu ngơ.
“Muội muội.
Phu quân là muốn cho đệ tử rèn luyện.
Nếu như muội ra tay, chẳng phải cả đám chỉ có thể đứng nhìn hay sao?” Trương Tố Tố nhỏ nhẹ nói.
“Đúng là vậy.
Lần này đi Thánh Tuyền tông.
Ta là muốn bọn hắn trãi nghiệm cảm giác giết người, giết hoặc bị giết.
Nếu như có thể vượt qua được nỗi sợ phải giết người, bọn hắn mới có thể đối mặt với những chuyện sắp tới được” Vương Nhất Tự giải thích.
Mộc Phiến La gật gật đầu.
Thế giới trong mắt đám đệ tử chỉ bất quá là tranh đoạt quyền lợi giữa các phái, giết chóc, cướp bóc.
Kẻ yếu sẽ bị đạp dưới chân....
Nhưng với Vương Nhất Tự thì rất khác.
Với hắn, còn tồn tại những thế giới khác, hỗn loạn, tàn nhẫn, vô thiên vô pháp.
Nhân giới chỉ là một phần nhỏ trong cái thế giới hỗn loạn đó.
Nhân loại tự hào cho rằng mình lúc nào cũng là giỏi nhất, nhưng cũng chỉ là một món đồ để các giới khác xâu xé, chà đạp.
Nếu Nhân giới không sớm thức tỉnh, sớm muộn cũng sẽ tàn lụi.
“Các ngươi cũng nghỉ ngơi, sáng sớm mai khởi hành” Vương Nhất Tự phất tay đám đệ tử.
Cả đám tản ra, tìm chổ để nghỉ ngơi.
Canh ba.
Khi bọn người đã ngủ say.
Trương Tấn ngồi trên tảng đá cao, canh gác.
Chợt cảm thấy hai mắt nặng trĩu, tựa hồ muốn nhắm lại.
Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến một cách bất ngờ, khiến hắn không thể khán cự lại.
Phịch!
Trương Tấn ngã lưng ra sau, thiếp đi.
Chốc lát sau, bốn, năm cái bóng đen lướt đến chổ nằm của Triệu Thiên Tuyết.
Một tên điểm huyệt nàng, khiến nàng không thể cử động.
Thiên Tuyết nhận ra có nhân, liền tỉnh giấc, nhưng không thể nào cử động hay phát ra tiếng.
Một tên liền vác nàng trên vai.
Cả đám hắc y nhân nhìn nhau, sau đó lướt đi vào trong đêm tối.
Đến không tiếng động, đi cũng không tiếng động.
Đám người đang ngủ say không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra.
‘Chưởng môn, cứu ta’ âm thầm suy nghĩ, Triệu Thiên Tuyết ánh mắt ươn ướt, cố gắng ngoáy lại, vùng vẫy trong bất lực.
Sáng hôm sau.
Đám người bắt đầu thu dọn, chuẩn bị khởi hành.
“Chưởng môn.
Đệ tử không thấy Thiên Tuyết sư muội đâu cả” Lục Mẫn Nhi chạy tới báo với Vương Nhất Tự.
“Không thấy là sao?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Đêm qua sư muội cùng nằm cạnh đệ tử.
Nhưng khi nãy thức dậy, đồ đạc của sư muội vẫn còn nguyên đó, thanh kiếm mà sư muội luôn mang bên mình vẫn còn, duy chỉ có người là không thấy” Mẫn Nhi khẩn trương nói.
“Kỳ lạ” Vương Nhất Tự nhăn mày.
Hắn liền triệu tập tất cả đệ tử đến.
Điểm danh qua một lượt, thấy thiếu hai người.
Thiên Tuyết và Trương Tấn không thấy đâu cả.
Bỗng một tên đệ tử chỉ tay lên phía tảng đá cách hơn hai mươi thước phía sau
“Chưởng môn.
Là sư huynh”
Đám người liền nhanh nhất đến chổ Trương Tấn đang nằm.
Hắn lúc này hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.
“Phu quân.
Hắn là bị người ta đánh thuốc mê” Tố Tố xem xét qua tình trạng liền nói.
Vương Nhất Tự lay lay người của Trương Tấn.
Hắn lúc này cũng từ từ tỉnh dậy.
Mơ mơ hồ hồ nhìn đám người.
Gương mặt ngốc trệ.
“Mọi người sao lại tập trung ở đây?”
Vương Nhất Tự sắc mặt âm trầm.
Trương Tấn hẳn là trong lúc canh gác đã bị đánh thuốc mê.
Thiên Tuyết hẳn là đã bị nhân bắt đi.
Nhưng làm sao có thể?
Đám đệ tử tu vi cảnh giới không cao, không nhận ra cũng có thể giải thích.
Nhưng còn Thiên Cầm, một cái Võ Vương Nhị phẩm.
Còn Phiến La, một cái Võ Thánh Đỉnh phong.
Còn hắn.
Tại sao lại không nhận ra? Hay là....
Hay là cả đám đều bị đánh thuốc mê.
Chỉ có thể như thế mới có thể giải thích tình huống này.
Vương Nhất Tự liền ra lệnh cho đám đệ tử tản ra xung quanh tìm kiếm dấu vết.
Là kẻ nào?
Kẻ nào dám to gan bắt cóc Nhị đệ tử của bản tọa?
Tốt nhất đừng để bản tọa tìm ra, nếu không...
Vương Nhất Tự nắm chặt nấm đấm.
Sau gần hai canh giờ tìm kiếm, đám đệ tử quay lại chổ chưởng môn báo cáo.
Đều là không thể phát hiện ra bất cứ dấu vết bất thường nào.
“Một người không thể nào vô cớ biến mất như thế” Vương Nhất Tự âm trầm.
“Là do đệ tử.
Là đệ tử nhiệm vụ thất trách, đã làm hại đến sư tỷ” Trương Tấn sụp đổ, tự trách mình.
“Không thể trách ngươi được.
Đến cả bản tọa cũng không nhận ra được...”
“Phu quân.
Bây giờ làm thế nào?” Trương Tố Tố hỏi.
Vương Nhất Tự gằn giọng
“Đi Thánh Tuyền tông hoãn lại.
Hiện tại, an nguy của Thiên Tuyết quan trọng hơn” hắn chợt đứng lên, vận dụng khí tức, triệu hồi ra một vòng tròn trận pháp.
Một con hung thú từ từ xuất hiện bên trong trận pháp.
Con thú hình dạng giống chó, nhưng thân thể lại to lớn như Địa Viêm Lang, hai lỗ tai nhọn, đuôi dài, chóp đuôi nhọn hình mũi tên, toàn thân cơ bắp rắn chắc, ánh mắt đỏ ngầu, uy nghiêm đứng đó, phát ra một luồng khí tức rực nóng.
Đám đệ tử chưa từng thấy qua một hung thú nào có hình dạng như vậy, nhưng tất cả nhìn vào đều có chung một nhận định.
Nó rất mạnh.
Vương Nhất Tự đưa thanh kiếm của Thiên Tuyết lại gần con thú ra lệnh
“Tìm chủ nhân của thanh kiếm này cho bản tọa”
Con thú ngửi ngửi một chút, gầm gừ lên vài tiếng, sau đó phóng đi.
“Phu quân.
Vừa rồi là Khế ước thú của chàng?” Mộc Phiến La nói.
“Có thể xem như vậy” Vương Nhất Tự trả lời.
“Đó là loại hung thú gì? Thiếp trước nay chưa từng thấy qua” Phiến La tò mò.
Vương Nhất Tự thản nhiên “Chỉ là một con chó trông nhà thôi”
Đám đệ tử gương mặt hiện lên đặc sắc.
Không có con chó trông nhà nào lại trông như thế cả....
“Được rồi.
Phiến La, Tố Tố, hai nàng dẫn đệ tử trở về Thương Sơn phái.
Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, ba người các ngươi ở lại đây với bản tọa” Vương Nhất Tự phân phối.
“Phu quân.
Thiếp có thể giúp” Phiến La nói.
Vương Nhất Tự âm trầm
“Nàng cùng đệ tử trở về, đảm bảo an toàn cho bọn hắn, đó là đã giúp ta.
Ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản”
Phiến La gật đầu “Minh bạch”
“Đi thôi” Vương Nhất Tự phất tay.
Phút chốc, cả đám người liền rời đi.
“Chưởng môn.
Bây giờ phải làm gì?” Thiên Cầm đi đến gần hỏi.
“Chờ đợi...” Vương Nhất Tự nghiêm nghị ánh mắt
“...bản tọa sẽ để cho kẻ động đến Thiên Tuyết phải trả một cái giá thật đắc!”
“....” Thiên Cầm im lặng.
Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cũng không nói gì, ánh mắt cùng hiện lên giận dữ.
Dám bắt cóc sư tỷ ta, thật là không biết sống chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...