Chương 34: Đòi công đạo
Hoa Dương thành, tối hôm đó.
Tiểu Kha cùng Cốt Độc theo dõi hai tên hắc y nhân từ đêm qua đến giờ.
Bọn hắn bây giờ đang nấp ở phía xa, nhìn về nơi mà hai tên hắc y nhân vừa đi vào.
“Cốt Độc, ngươi ở lại đây canh chừng.
Ta trở về bẩm báo với chưởng môn” Tiểu Kha nói.
“Được” Cốt Độc gật đầu.
Tiểu Kha tuy chỉ giống như một tiểu nha đầu, nhưng vì đi theo Mộc Phiến La tu luyện tại Yêu giới rất lâu, tu vi cảnh giới đã là Đỉnh phong Võ Vương.
Dứt lời, Tiều Kha lập tức biến mất.
Cốt Độc ở lại, hai mắt dán chặt vào Trác Hồng lâu.
Tầng hầm Trác Hồng lâu.
“Các ngươi đã hoàn thành công việc ta giao chưa?”
“Trưởng lão, bọn ta giữa chừng bị tên Vương chưởng môn cản đường...vẫn chưa...” tên hắc y nhân ấp úng.
Rầm!
Tên trưởng lão nhăn mặt, đập bàn một cái “Vậy là vẫn chưa giết được tên Âu Dương Kiệt kia?”
“Hắn...vẫn sống...” hai tên hắc y nhân lắp bắp.
“Một đám ăn hại!” tên trưởng lão quát.
“Trưởng lão, Thương Sơn phái không đơn giản như vẻ bề ngoài, dựa vào hai bọn ta, muốn giết Âu Dương Kiệt e là rất khó.
Chúng ta có thể thuê người của Thí Thần Điện a” một tên hắc y nhân gợi ý.
“Câm mồm! Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ đến thuê Thí Thần Điện hay sao? Ta đã cho người đến Ma Nhai cốc, nhưng cả Thí Thần Điện đều đột nhiên biến mất không dấu tích.
Ta mới phải nhờ đến bọn ăn hại các ngươi!” tên trưởng lão gằn giọng.
“Đi.
Liên lạc với gia chủ, việc này cần phải thêm người”.
Đại điện Thương Sơn phái, sáng hôm sau.
“Chưởng môn.
Hai tên hắc y nhân đó rời khỏi Thương sơn liền một mạch đi về Hoa Dương thành, sau đó đi vào Trác Hồng lâu.
Cốt Độc đang ở đó theo dõi bọn chúng” Tiểu Kha báo cáo.
“Trác Hồng lâu không phải là sản nghiệp của Âu Dương gia hay sao?” Trương Tố Tố hoài nghi.
“Bây giờ đã rõ ràng.
Hai tên sát thủ đó là người của Âu Dương gia, đến là để giết A Kiệt nhà ta” Vương Nhất Tự nói.
“Phu quân.
Tiếp theo nên làm thế nào?” Tố Tố hỏi.
Vương Nhất Tự thản nhiên nói “Bọn hắn có ý đồ với đệ tử của bản tọa, nếu bản tọa không đáp lễ e là sẽ thất lễ lắm a”.
Trác Hồng lâu, đêm hôm sau.
“Trưởng lão.
Đã tập hợp đầy đủ.
Có thể khỏi hành” một tên hắc y nhân lên tiếng.
Xung quanh còn có thêm khoảng chục tên hắc y nhân.
Bọn hắn được Âu Dương gia chủ phái đến đây.
“Nhiệm vụ đã hiểu rõ?” Tên trưởng lão ngồi trên bàn nhìn bọn chúng.
“Đã rõ”
“Nhớ kỹ.
Mục tiêu là giết chết Âu Dương Kiệt.
Kẻ nào cản đường đều giết không tha”
“Rõ!”
Ba!
Nhưng vào lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên phía sau bọn chúng.
Cả đám sát thủ cùng tên trưởng lão giật mình.
“Các ngươi không cần tốn công đến Thương Sơn phái làm gì.
Bản tọa đem hắn đến cho các ngươi rồi đây”.
Âu Dương Kiệt phía trên lầu từ từ bước xuống tầng hầm.
Hắn đã biết hết mọi chuyện từ phía chưởng môn nói ra, lại vừa tận tai nghe thấy chính tên trưởng lão của Âu Dương gia ra lệnh.
Ánh mắt hắn nhìn bọn người hắc y nhân tóe lửa, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tên trưởng lão cùng các hắc y nhân trên trán toát mô hôi.
“Ngươi làm sao vào được đây?”
Trác Hồng lâu rõ ràng bên ngoài có nhiều người vây quanh bảo vệ, những tên đó đâu hết rồi?
“Đi bằng cầu thang” Vương Nhất Tự chỉ tay về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Bọn hắc y nhân nhanh chóng rút vũ khí ra, trực lao đến Âu Dương Kiệt.
Khựng!
Bất chợt bọn chúng bị một luồng uy áp cực mạnh trói buộc thân thể, không thể nào di chuyển được.
Một nha đầu từ từ đi xuống.
Uy áp kia là do nha đầu đó phát ra.
“Chưởng môn.
Đám người bên ngoài đã giải quyết xong”
“Tốt a” Vương Nhất Tự mỉm cười.
Tên trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, khóe miệng co giật “Vương...vương chưởng môn...tất cả chỉ là...!là hiểu lầm.
Có thể...!nghe ta giải thích”
Đám sát thủ mồ hôi cũng là tuôn ra như tắm.
Vương Nhất Tự đi đến trước mặt hắn, lấy ra khẩu Desert Eagle, chỉ thẳng vào trán hắn.
Liền quay về phía Âu Dương Kiệt.
“A Kiệt.
Nếu như bản tọa giết tên này.
Ngươi đồng ý không?”
Âu Dương Kiệt nắm chặt nấm đấm, đè nén cơn giận.
“Chưởng môn.
Ta bây giờ là đệ tử của Thương Sơn phái.
Với Âu Dương gia đã không còn quan hệ.
Âu Dương gia muốn giết chết đệ tử, chưởng môn người thấy sao?”
Vương Nhất Tự mỉm cười gian xảo, nhìn thẳng mặt tên trưởng lão Âu Dương gia.
“Để bản tọa tiễn ngươi một đoạn a”
“Không...không...đừng...đừng giết...”
Bang!
Tiếng súng vang lên, viên đạn cắm thẳng vào trán, tên trưởng lão gục tại chổ, máu be bét.
Đám hắc y nhân thấy thế, toàn thân run lên bần bật, sống lưng toát ra một luồng khí lành lạnh.
Vương Nhất Tự cất súng vài không gian giới chỉ nói
“A Kiệt cùng theo bản tọa đến Âu Dương phủ”
“Vâng”
Âu Dương Kiệt đi theo hắn lên trên.
Trước khi lên đến tầng trệt, Vương Nhất Tự quay lại nói
“Tiểu Kha, việc còn lại ở đây giao cho ngươi”
Tiểu Kha khóe miệng hiển hiện lên một nụ cười tà ác.
“Vâng”
Âu Dương phủ đệ.
Năm tên hắc y nhân đứng ở giữa sân lớn.
Là đám người Vương Nhất Tự.
“A Kiệt” Vương Nhất Tự chỉ tay lên tấm bản hiệu lớn treo ở trước Đại điện
“Gỡ cái bảng hiệu đó xuống cho bản tọa”
Âu Dương Kiệt lấy ra khẩu AWM, nhắm vào bảng hiệu.
Bang!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Tấm bảng hiệu bị bắn nát, rơi xuống đất.
Âu Dương Kiệt cũng đứng yên một chổ.
Hắn ba ngày này lao đầu vô tập luyện, nhục thân bây giờ đã rắn chắc như đá tảng, hoàn toàn kiểm soát được độ giật của súng.
Nghe động tĩnh, người nhà Âu Dương gia sau thập phút đều ào ra sân lớn trước Đại điện, đứng tập trung trước mặt năm tên hắc y nhân, cả thảy hơn năm trăm người.
Âu Dương Trác, gia chủ Âu Dương gia từ trong Đại điện bước ra, nhìn thấy Bảng hiệu của gia tộc bị đánh nát ở dưới đất, liền cả giận, nhìn đám hắc y nhân.
“Đám các ngươi dám đến Âu Dương gia ta gây chuyện, còn dám phá nát bảng hiệu gia tộc, các ngươi đúng là hận mình sống lâu”
Vương Nhất Tự thản nhiên nói
“Không chỉ bảng hiệu.
Ta còn muốn đập nát cả cái Chánh điện này a”
Âu Dương Trác giận đỏ mặt hét lớn
“Ngông cuồng tiểu tử.
Năm người các ngươi hôm nay nhất định phải chết!”
Vừa lúc này, ánh sáng từ một ngọn lửa lớn phía xa lan tới.
Một tên gia nhân chạy vào báo “Gia chủ.
Trác...Trác Hồng lâu đột nhiên...bốc cháy”
Âu Dương Trác ánh mắt tóe lửa, ra lệnh cho tất cả người của Âu Dương gia
“Giết! Giết cho ta!”
Mấy trăm nhân của Âu Dương gia liền rút binh khí, lao tới năm tên hắc y nhân.
Rắc.
Rắc.
Chỉ trong giây lát, mấy trăm nhân của Âu Dương gia bị đóng băng ngay lập tức.
Cả sân lớn đều bị băng phong.
Âu Dương Trác sắc mặt ngưng trọng, cảm nhận Hàn khí bao quanh cơ thể.
Làm sao có thể chỉ trong nháy mắt đóng băng mấy trăm người như thế?
Lục Thiên Cầm hừ lạnh một tiếng.
“Âu Dương gia chủ có thích món quà ta tặng ngươi không?” Vương Nhất Tự giễu.
Gân xanh nổi lên trên trán, Âu Dương Trác lớn giọng quát “Đám các ngươi thật ra là ai?”
Vương Nhất Tự xua xua tay.
“Ai nha.
Để ta phá nát xong cái Đại điện rồi sẽ cho ngươi biết”
“Thật ngông cuồng!”
Một âm thanh vang lên từ bên trong Đại điện.
Một người tầm 60, 70 tuổi bước ra.
“Thái...thái trưởng lão” Âu Dương Trác quay lại, mừng rỡ.
Hắn là Âu Dương Đại Năng, gia chủ đời trước của Âu Dương gia, sau này truyền lại ngôi vị gia chủ cho Âu Dương Trác, bản thân bế quan tu luyện đã rất nhiều năm.
Âu Dương Đại Năng vừa bước ra khỏi Đại điện liền bộc phát tu vi, đem đám hắc y nhân quỳ xuống.
Hự....!
Cả năm người Vương Nhất Tự bị áp lực chi phối, đều cố gắng chống lại, miễn cưỡng không quỳ.
“Cũng có chút bản lĩnh.
Chẳng trách dám đến Âu Dương gia ta gây rối” Âu Dương Đại Năng nói.
Âu Dương Đại Năng là người có tu vi cảnh giới cao nhất của gia tộc.
Hắn hiện tại đã đạt đến Nhị phẩm Võ Hoàng, thực lực là không thể xem thường được.
“Để ta xem các ngươi chống đỡ được bao lâu” hắn vận khí tức làm cho uy áp thêm gia tăng.
“Ai nha.
Cũng có chút mạnh a” Vương Nhất Tự chợt đứng thẳng người lên, giọng nói chế giễu.
Sau đó liền vận khí tức phá đi uy áp của Âu Dương Đại Năng.
Bang!
Uy áp dễ dàng bị phá đi, Âu Dương Đại Năng bị đẩy lùi về sau hai ba bước, gương mặt hiện lên đặc sắc.
“Ngươi...!rốt cuộc là thần thánh phương nào?” hắn hét lớn.
“Bản tọa, chưởng môn Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự âm trầm nói.
Âu Dương Trác khé giật mình, mồ hôi bắt đầu túa ra.
“Thương Sơn phái? Âu Dương gia ta không hề đắc tội gì đến môn phái các ngươi.
Các ngươi lại làm sao đến đây đập phá?” Âu Dương Đại Năng nói.
“Thật vậy sao?” Vương Nhất Tự gỡ khăn che mặt ra.
“Ngươi có thể hỏi tên kia sẽ biết rõ mọi chuyện” chỉ tay về phía Âu Dương Trác.
Bốn đệ tử cũng tháo khăn che mặt xuống.
Âu Dương Đại Năng nhìn Âu Dương Trác giận dữ quát
“Nói! Thực ra ngươi đã làm gì?”
“Thái trưởng...lão...ta..ta...” Âu Dương Trác vội quỳ xuống, miệng lắp bắp.
“Năm năm trước, ngươi có biết chuyện của Âu Dương Kiệt hay là không?” Vương Nhất Tự lấy ra một cái ghế, ung dung ngồi xuống.
“Âu Dương Kiệt?” Âu Dương Đại Năng chau mày.
“Đúng.
Dòng chính của Âu Dương gia các ngươi, người từng được xem là thiên tài xuất chúng”
Âu Dương Đại Năng trở nên âm trầm.
“Một thiên tài xuất chúng, bỗng một ngày Căn cốt từ Thượng phẩm giảm xuống Phàm phẩm, kinh mạch mười hai đoạn cũng bị phong bế, trở thành một cái phế vật...” Vương Nhất Tự đạo.
Âu Dương Kiệt cắn môi, tay nắm chặt lại.
“Cái phế vật đó về sau lại bị trục xuất khỏi gia tộc, trở thành một tên ăn mày...!chuyện này ngươi có biết?” Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
Gương mặt Âu Dương Đại Năng âu sầu
“Ta lúc đó đang bế quan nên không hề hay biết.
Sau này biết được cũng không thể làm được gì....”
Ba!
Vương Nhất Tự vỗ tay một cái
“Hay cho câu ‘không làm được gì’.
Thế ngươi có bao giờ tự hỏi ‘làm sao một cái thiên tài như thế lại đột ngột biến thành phế vật? Căn cốt của một người làm sao lại có thể giảm xuống?’ chưa?”
“....” Âu Dương Đại Năng im lặng.
“Âu Dương gia chủ, phiền ngươi giải thích giúp bản tọa a” Vương Nhất Tự nhìn hắn.
Âu Dương Trác hai chân run run, khóe miệng co giật “Ta...ta không biết”
Bành!
Vương Nhất Tự vận khí tức nâng hắn lên cao hai ba thước rồi nhấn mạnh xuống nền đá.
Âu Dương Trác toàn thân run lẫy bẫy, miệng phun ra ngụm máu.
“Chắc là Âu Dương gia chủ có bệnh mất trí nhớ.
Để bản tọa giúp ngươi nhớ lại a”
Bành!
Âu Dương Trác lại bị Vương Nhất Tự nâng lên rồi nhấn xuống đất, lại phun ra một ngụm máu, toàn thân dường như mất hết sức lực.
Đứng phía sau, Âu Đương Đại Năng cũng là bất lực nhìn.
Chỉ cần cảm nhận được luồng uy áp do Vương Nhất Tự bộc lộ ra, cũng đủ biết là chưởng môn Thương Sơn phái thực lực rất mạnh, hắn không tài nào có thể chống lại.
“Ta..nói...ta nói...” Âu Dương Trác nằm sấp dưới đất, tay run run giơ lên.
“Là...Âu Dương Thành..hạ độc...” hắn lắp bắp nói.
“Xem ra ngươi là biết chuyện.
Vì sao còn bao che?” Vương Nhất Tự nghiêm mặt.
“Ta...ta...”
Lúc này, Âu Dương Kiệt đứng phía sau, toàn thân run lên vì giận, lửa giận bốc lên ngút trời.
“Là các ngươi hại ta...? Năm ấy ta đột nhiên tu vi lực lượng tất thảy đều mất hết, cũng chỉ tự trách bản thân, là do trời phạt...!không ngờ, lại là do con trai ngươi ám hại ta...”
Âu Dương Trác lúc này mới mơ hồ nhận ra Âu Dương Kiệt trong đám người “Là...là ngươi?”
“Hóa ra hắn là con trai ngươi? Vì thế nên ngươi mới bao che cho hắn?” Vương Nhất Tự thông suốt.
“Vì sao? Vì sao các ngươi lại hại ta....?” Âu Dương Kiệt hét lớn.
“Đơn giản”
Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên
“Vì chức vị gia chủ.
Ngươi lúc đó được xem là thiên tài xuất chúng, gia chủ gia tộc sớm muộn cũng sẽ là của ngươi.
Con trai hắn vốn không bằng ngươi, cũng là không cam tâm nhìn chức vị gia chủ của gia tộc bị ngươi đoạt mất, nên ra tay ám hại ngươi...”
“Chỉ vì như vậy sao?” Âu Dương Kiệt nắm chặt nấm đấm, lửa giận sôi sục.
“Có đúng như vậy không?” Âu Dương Đại Năng phía sau quát lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...