Chương 2: Bạch y nữ nhân.
Rời đi Hàn Vân thành, trở về Thương sơn, Vương Nhất Tự dẫn theo một nữ hài tử.
Đi được một đoạn khá xa, nhìn thấy trước mặt có một dòng suối, Vương Nhất Tự tiến đến, đặt mông gần bờ suối, ngón tay chỉ chỉ về phía nữ hài tử .
“Nghỉ chân một chút, ngươi cũng lại đây ngồi đi”.
Nữ hài tử đi đến cạnh Vương Nhất Tự ngồi xuống, cả người lúc này đã hết run vì đói.
“Ngươi tên gì?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Ta là Lục Mẫn Nhi”
“Lục Mẫn Nhi, tốt!” hắn nghe rồi lấy nhập môn quyển ra đề tên vào.
“Từ nay ngươi sẽ là Thương Sơn phái Đại đệ tử”.
Mẫn Nhi một mặc ngốc trệ
“Đại đệ tử? Ta sao lại là đại đệ tử?”
“Thương Sơn phái vừa thành lập hôm nay, ta là chưởng môn, ngươi là đệ tử đầu tiên, lại chả phải Đại đệ tử?”
“Vừa thành lập...?” Mẫn Nhi ngốc trệ.
“Còn không mau bái kiến chưởng môn?” Vương Nhất Tự nói.
Ủ rũ đứng dậy, hai tay chắp lại
“Đệ tử bái kiến chưởng môn”.
Trong lòng Mẫn Nhi cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao có chổ ăn chổ ở vẫn tốt hơn là lang thang nhịn đói nhịn khát ở Hàn Vân thành.
“Tốt tốt! Đệ tử ngoan!” Vương Nhất Tự hài lòng.
“Chủ nhân thật sự đem hài tử này gia nhập môn phái?” hệ thống hỏi.
'Ta là đang làm nhiệm vụ.
Ngươi không thấy sao, lại còn hỏi' Vương Nhất Tự trong lòng càu nhàu.
“Nữ nhân này tuổi bất quá mới mười hai, mười ba.
Căn cốt lại thấp, chỉ sợ...”
'Không lo, đi theo bản tọa tự nhiên sẽ phát' Vương Nhất Tự chặn nói.
“....” hệ thống im lặng.
“Ting! Tiến trình nhiệm vụ:
-Thành lập môn phái: 0/1
-Chiêu mộ đệ tử: 1/50”
Lúc sau, hai người đi vào rừng, tiến về Thương sơn đỉnh đường mòn.
Chợt nhìn thấy trước mặt một đám người đang đánh nhau.
Một nữ bạch y đang cùng bốn tên thiếu niên giao đấu.
Bạch y nữ nhân kia trên vai hằn đỏ lên vết kiếm, máu vẫn chưa ngừng chảy.
“Đả thương sư đệ ta Tinh Vẫn phái, liền để mạng lại đây”
Một tên quát, kiếm lập tức hướng nữ nhân chém xuống.
Keng!
Bạch y nữ nhân đưa kiếm đỡ, chợt lui về sau vài bước.
Chưa kịp định thần liền bị một cước đánh tới ngang hông.
Bành!
Nữ nhân bị tên đệ tử Tinh Vẫn phái đá văng ra tầm hai thước, mặt tái nhợt, nàng phun ra một ngụm máu.
“Dám cả gan động tới người của Tinh Vẫn phái, người là nên chết đi” tên phía sau cùng lên tiếng.
“Muốn chém muốn giết thì tới, đừng phí lời" nữ nhân mặt lạnh.
“Hừ! Ta toại nguyện cho ngươi! Chết đi!” vừa dứt lời, hắn cầm kiếm từ trên chém xuống.
Khựng lại!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, dừng trước mặt nữ nhân kia.
Tên kia một phút ngừng trệ, liền nhìn người thanh niên quát lớn
“Người đến là ai? Dám ngăn cản đệ tử Tinh Vẫn phái ta?”
Ba tên đệ tử phía sau hiện lên thế thủ, kiếm đưa trước mặt, sẵn sàng xuất thủ.
“Ai nha! Giữa ban ngày ban mặt, bốn tên đàn ông ức hiếp một nữ nhân, há chẳng còn thiên lý”
Vương Nhất Tự đứng trước mặt nữ tử một tay kẹp kiếm một tay ngoáy ngoáy mũi.
Phía sau, nữ nhân đang quỳ, gương mặt trắng bệch, ngước nhìn, cũng đang hết sức kinh ngạc.
“Giờ đã là gần tối, còn ban ngày ban mặt?” hệ thống chế nhạo.
'Mi lăn đi'
Tên cầm kiếm cố dùng sức rút kiếm lại, nhưng vẫn là bị Vương Nhất Tự kẹp, không mảy may xê dịch.
“Nữ nhân này, ngay tại Hàn Vân thành đả thương sư đệ ta, bọn ta đến là để trừng phạt ả. Ngươi đừng nên nhúng tay vào nếu không....”
“Nếu không thì sao?”
Vương Nhất Tự chen ngang
“Ta là rất thích nhúng tay vô chuyện người khác”
Dứt lời hắn liền buông tay, phát động một chút lực đem tên cầm kiếm đẩy ra.
Lui lại chừng vài ba bước, tên cầm kiếm định thần, chĩa mũi kiếm về phía Vương Nhất Tự
“Không biết sống chết! Nếu đã muốn chết ta cho ngươi được chết, các sư đệ, lên!”
Ba người phía sau nghe tới, chợt dùng thân pháp thi triển, tay hướng kiếm lao tới Vương Nhất Tự.
“Haiz, phiền phức!”
Vương Nhất Tự bộc phát ra một đạo kình lực dẫm xuống tại chân.
Bành!
Bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái bị bạo kình đập tới, hất văng về phía sau, miệng phun máu.
Bọn hắn nằm liệt dưới đất, cố gắng ngoi lên.
'Mạnh....!mạnh quá! Ít nhất phải Võ Đồ cửu đẳng' nữ nhân bạch y thầm nghĩ.
Bọn người kia, lảo đảo từ từ đứng dậy.
“Ngươi dám động đến Tinh Vẫn phái, các trưởng lão sẽ không tha cho ngươi”
“Thì sao?”
Vương Nhất Tự hờ hững đáp.
Vào lúc này, chợt có một bóng người bay đến, xuất hiện trước mặt bọn chúng.
“Thanh trưỡng lão” bọn đệ tử Tinh Vẫn phái chắp tay hô.
“Tình hình thế nào? Các ngươi sao lại bị thương” nam nhân trung niên, Thanh Bất Toại, vừa đến, liếc nhìn về phía Vương Nhất Tự.
“Trưởng lão, chính hắn là người ra tay” một tên đồ đệ đáp, chỉ tay về phía Vương Nhất Tự.
“Bằng hữu, giữa ngươi và Tinh Vẫn phái không quen biết, sao lại đi đả thương đệ tử ta?”
Thanh trưỡng lão cất giọng âm trầm hỏi.
Vương Nhất Tự không quan tâm, quay người đi tới trước bạch y nữ nhân, đỡ nàng đứng dậy.
“Đa tạ” nữ nhân đứng dậy nói.
“Giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, không cần khách sáo” Vương Nhất Tự nhìn nàng.
“Bớt bớt lại! Kẻ địch vẫn đang đứng kia kìa” hệ thống quát.
“Bằng hữu, nữ nhân này đắc tội Tinh Vẫn phái, bọn ta thu phục hắn về chịu tội, tốt nhất ngươi không nên xen vào”
“Đệ tử ngươi giữa đường cố tình trêu chọc ta, ta mặc kệ bỏ qua, hắn càng lấn tới, làm sao còn trách ta?” nữ nhân gằn giọng.
“Thì ra là vậy”
Vương Nhất Tự thông suốt, sau đó quay lại phía Thanh Bất Toại nói
“Đệ tử ngươi trêu chọc nữ nhân, bị đánh, đó là tội của hắn.
Đánh không lại, bị thương là do hắn không bằng người.
Bọn các ngươi còn không biết đúng sai?”
“Ta mặc kệ! Đụng tới Tinh Vẫn phái, ngươi là phải chết”
Thanh Bất Toại quát
“Cả ngươi cả nữ nhân kia”
“Tinh Vẫn phái lớn lắm sao?”
Vương Nhất Tự lại ngoáy ngoáy mũi.
“Không lớn, một cái Bát lưu môn phái” hệ thống nói.
“Một cái Bát lưu thôi mà cũng lớn phách.
Bản tọa cho các ngươi ba hồi, nhanh bao nhiêu cút bấy nhiêu”
Chỉ tay về phía bọn người Tinh Vẫn phái, Vương Nhất Toại hô.
“Một”
“Ngươi đúng là không biết sống chết”
Thanh Bất Toại giận dữ, lao về phía trước, bàn tay vận lên một đạo chưởng khống, nhằm hướng Vương Nhất Tự mà đánh.
“Cẩn thận” nữ nhân bạch y hốt hoảng.
Thanh Bất Toại là ngũ trưỡng lão của Tinh Vẫn phái, thực lực đã đạt tam đẳng Võ Sư.
Một chưởng này của hắn tương đương mười lăm ngàn cân.
Nàng chân lui về sau hai bước, kiếm đưa ngang tầm mắt, chuẩn bị nghênh chiến.
Chợt, Vương Nhất Tự biến mất, liền sau đó xuất hiện sau lưng Thanh Bất Toại, một quyền đánh hắn ngang hông.
Bành!
Thanh Bất Toại bị đánh văng ra mươi thước, miệng hộc máu.
Chật vật đứng lên.
"Ngươi...!thật ra là ai?” Thanh Bất Toại một tay ôm lấy hông miệng đỏ máu hỏi.
Lúc này, nữ nhân bạch y cùng bốn đệ tử một mặt ngốc trệ.
Một quyền đánh tam đẳng Võ sư bay xa mươi thước, loại này là cái gì sức mạnh?
Lục đẳng?
Không, hẳn là phải Thất, Bát đẳng Võ sư, hoặc thậm chí Cửu đẳng, bọn người cùng suy nghĩ.
“Hai” Vương Nhất Tự không trả lời, tiếp tục đếm.
Bọn đệ tử lao đến trước mặt trưởng lão thủ thế.
“Đi, chúng ta đi”
Nhưng vào lúc này Thanh Bất Toại đột nhiên ra lệnh.
“Mối thù này Tinh Vẫn phái sẽ tìm ngươi báo”
Sau đó cả bọn vận thân pháp nhanh chóng rời đi.
“Rác rưỡi vẫn là rác rưỡi” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
“Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ: Đánh bại Trưởng lão Tinh Vẫn phái.
Nhận được phần thưởng: Tu la chưởng ấn bí tịch x1.
10 vạn kim tệ.
Phần thưởng tự động chuyển tới không gian lưu trữ”
"Ting! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ nhận được 50 điểm cống hiến.
Điểm cống hiến hiện tại: 714 triệu điểm.” hệ thống thông báo.
'Tu La chưởng? Nghe có vẻ hơi tà nha' Vương Nhất Tự nói.
“Đây là phần thưởng cũng xem như là tâm pháp môn phái, chủ nhân vừa lúc đang cần chẳng phải sao?”
“...” Vương Nhất Tự.
“Cô nương, không sao chứ?”
Vương Nhất Tự quay về phía nữ nhân hỏi.
“Ta không sao, đa tạ” bạch y nữ nhân chắp tay nói.
“Được rồi! Mẫn Nhi, không cần trốn nữa, ra đây đi”
Vương Nhất Tự hướng về phía một cây lớn ở gần ngoắc ngoắc tay ra hiệu.
“Chưởng môn! Người thật lợi hại nha” Mẫn Nhi bước ra nói.
“Lại chả...hahaha...”
Vương Nhất Tự cười lớn.
“Chưởng môn? Xin hỏi hai vị đến từ môn phái nào?” bạch y nữ nhân hỏi.
“Ta Thương Sơn phái chưởng môn, Vương Nhất Tự.
Kia là Mẫn Nhi đệ tử”
“Thương Sơn phái? Chưa từng nghe qua” nữ nhân thắc mắc.
“Môn phái vừa mới thành lập, cô nương chưa biết cũng không trách được” Vương Nhất Tự trả lời.
“Vừa mới thành lập?” nữ nhân đứng hình.
Một phái mới lập, lại dám đắc tội Tinh Vẫn phái, một bát lưu môn phái?
Không!
Người này một quyền có thể đánh bay trưởng lão Tinh Vẫn phái, hẳn là có thực lực phía sau.
Nữ nhân suy đoán.
“Cô nương tên là gì?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Ta Triệu Thiên Tuyết”
“Triệu cô nương, không biết đã gia nhập môn phái chưa?”
“Ta chưa”
“Có hứng thú gia nhập Thương Sơn phái ta?”
“....” hệ thống.
“Gia nhập Thương Sơn phái?” nữ nhân suy nghĩ.
“Bản tọa thấy cô nương đắc tội Tinh Vẫn phái, sớm muộn gì cũng bị bọn hắn báo thù.
Lại không có môn phái, không có chổ dựa, sao lại không gia nhập Thương sơn phái ta?
Bản tọa đảm bảo sau khi gia nhập, không ai dám động đến cô nương”
“Chuyện này...” Thiên Tuyết do dự.
'Người này dù chỉ mới đôi mươi, nhưng thực lực rất mạnh, lại không hề sợ Tinh Vẫn phái, nếu như gia nhập hẳn là có thể...' Thiên Tuyết suy nghĩ.
“Được! Ta đồng ý” nàng dứt khoát.
Vừa dứt lời đã thấy Vương Nhất Tự đã viết xong tên trong Nhập môn quyển.
“Triệu Thiên Tuyết, tốt tốt a!” hắn hiện lên mỉm cười.
'Hắn...!chuẩn bị trước?' gương mặt Thiên Tuyết hiện lên đặc sắc.
“Tham kiến chưởng môn” nàng ôm quyền.
“Tốt tốt, đệ tử tốt!”
Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng.
Sau đó đưa cho Thiên Tuyết một viên Đan dược.
“Cầm lấy, sẽ giúp ngươi trị thương”
Thiên Tuyết đưa tay đón lấy.
Sau đó phục dùng.
Đan dược vừa trôi qua cổ họng, nàng liền cảm thấy kinh mạch lập tức hồi phục, nội thương nhanh chóng biến mất, thậm chí ngay cả vết chém trên vai cũng lành lại, càng là nội lực dâng lên cuồn cuộn.
Áp lực truyền tới đan điền, cả người chợt nóng lên.
'Đây là...!là đột phá?'
Nàng sắc mặt kinh sợ.
Thoáng cái, chỉ là sử dụng một viên đan dược, toàn bộ nội ngoại thương đều lành lặn, thậm chí còn đột phá tu vi lên một bậc, đây là thể loại gì đan dược???
“Đây ...đây là gì?” nàng bất ngờ liền hỏi.
“Chỉ là một viên Sơ cấp Trị thương đan mà thôi”
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó vẫy vẫy tay.
“Mẫn Nhi, Thiên Tuyết đi đi thôi.
Theo bản tọa hồi môn phái”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...