Chương 18: Người đó là chưởng môn của ta
Rời đi Tô gia Dược điếm, Vương Nhất Tự cùng Âu Dương Kiệt ra khỏi thành Hoa Dương, hướng về phía Tây ngoại thành.
“Chưởng môn, người là muốn đi đâu?” Âu Dương Kiệt đi phía sau hỏi.
“Đi gặp Trương tiểu thư” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Âu Dương Kiệt một mặt ngốc trệ.
“Bản tọa chỉ là thương cảm hoàn cảnh của nàng, cũng là ngưỡng mộ tài năng” Vương Nhất Tự giải thích.
“Chưởng môn muốn chiêu mộ Trương tiểu thư?”
“Nếu có thể” Vương Nhất Tự gật đầu.
Âu Dương Kiệt cũng đồng tình
“Trương tiểu thư cầm kỳ thi họa, cũng được xem là một thiên tài hiếm có.
Lại là nhan sắc so với Tam sư tỷ một chín một mười.
Chả trách chưởng môn muốn chiêu mộ nàng”
“Đừng va vẫn nữa.
Đi nhanh thôi” Vương Nhất Tự hối thúc.
Nhưng khi vừa tới nơi, trước mặt hai người là một căn nhỏ nhỏ lụp xụp đang bốc cháy.
Vương Nhất Tự nhíu mày
“Đây có lẽ là chổ của Trương tiểu thư, làm sao lại bốc cháy?”
“Chưởng môn.
Phía trước hình như có người bị thương” Âu Dương Kiệt chỉ tay về phía nhân đang nằm cách đó không xa.
“Đi.
Đến xem thế nào” Vương Nhất Tự vội vàng.
Hai người đi đến.
“Chưởng môn.
Là Lý quản gia”
Âu Dương Kiệt lật ngửa người đang nằm, sau đó nói
“Xem thương tích, là bị người đánh, còn bị hạ độc”
Vương Nhất Tự nhíu mày, lấy ra một viên Trị thương đan “Mau cho Lý quản gia phục dụng”
Giây lát sau, thương tích trên người Lý quản gia hồi phục, độc dược cũng được đẩy lùi.
Khụ...!khụ...
Lý quản gia đột ngột bật dậy, đôi mắt dáo dát tìm kiếm.
“Tiểu thư...? Tiểu thư...?”
“Lý quản gia xin hãy bình tĩnh” Âu Dương Kiệt nói.
Quay lại, Lý quản gia gương mặt ngốc trệ “Là hai người đã cứu ta?”
“Phải” Âu Dương Kiệt đáp.
“Hai người có phải là người đã giúp tiểu thư nhà ta ở Trác Hồng lâu?”
“Đúng là như vậy”
“Đa tạ hạ vị một lần nữa ra tay giúp đỡ.
Nhưng không biết hai vị làm sao lại tới đây?”
“Chỉ là đi ngang qua” Vương Nhất Tự nói
“Lý quản gia, đã gặp phải chuyện gì?”
Lý quản gia cúi đầu, giọng nói thống khỗ “Là...!Thí Thần Điện”
“Thí Thần Điện?”
“A Kiệt ngươi biết Thí Thần Điện?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Đệ tử có biết.
Thí Thần Điện là một tổ chức sát thủ, có quy mô rất lớn, tọa lạc trong Ma Nhai cốc, một cấm địa ở Thanh Dương quận.”
Vương Nhất Tự nhíu mày “Tổ chức sát thủ?”
Âu Dương Kiệt giải thích “
Thí Thần Điện chuyên nhận những mối làm ăn, giết người, cướp của, bất kể là loại chuyện gì, dù chính hay tà, chỉ cần người thuê trả đủ tiền, bọn hắn đều làm”
Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó quay lại phía Lý quản gia hỏi
“Lý quản gia, thật ra Trương gia các người đã đắc tội gì tới bọn chúng?”
Lý quản gia sầu não, gương mặt nhăn nhó đáp
“Trương gia không hề đắc tội Thí Thần Điện, nguyên nhân là do...” lão ngập ngừng.
“Là do?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Nguyên nhân do Thiên Thiềm Ti” Lý quản gia lắc đầu khổ sở.
“Thiên Tiềm Ti?”
“Là bảo vật của Trương gia ta.
Một Thượng phẩm Đàn cầm.
Khi gảy, âm thanh có thể giúp Võ tu nhanh chóng nâng cao khí lực, cũng như tu vi”
“Thật thần kỳ như vậy?” Âu Dương Kiệt ngạc nhiên.
“Thí Thần Điện là muốn đoạt Thiên Thiềm Ti nên mới diệt cả gia tộc?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
Lý quản gia gật đầu
“Đúng là như vậy.
Nhưng Thiên Thiềm Ti sớm đã bị thất lạc rất lâu.
Tin tức này chỉ có gia chủ và tiểu thư biết.
Người ngoài không hề hay biết.
Thí Thần Điện đến lục soát không thấy bảo vật nên đã ra tay giết hại cả gia tộc Trương gia” lão nhân gia gương mặt hiện lên căm phẫn.
“Gia chủ vì bảo vệ cho tiểu thư, đã nói với bọn chúng, Thiên Thiềm Ti được chính tay gia chủ cất giữ, nếu như người bị giết, bọn chúng sẽ không bao giờ tìm thấy vật.
Vì thế đã bảo toàn được tính mạng của hai người, cũng như lão nô”
Vương Nhất Tự trầm ngâm.
“Nhưng Gia chủ vì chính mắt nhìn thấy cảnh cả gia tộc bị tàn sát, uất ức mà toàn thân bại liệt, không thể nói chuyện được nữa.
Tiểu thư cũng hiểu được ý của gia chủ, biết nói ra chắc chắn sẽ bị giết.
Nên tiểu thư vẫn là không nói lời nào.
Bọn chúng biết khó nên thả ba người chúng ta đi, nhưng là vẫn âm thầm theo dõi.
Đến hôm nay, bọn chúng không đợi được nữa, đã đến bắt tiểu thư, còn...còn gia chủ...”
Nói đến đây, Lý quản gia nước mắt tràn ra
“Gia chủ đã bị bọn hắn giết chết”
Âu Dương Kiệt lắc đầu thương cảm “Thật thê thảm”
Vương Nhất Tự thì trầm ngâm một hồi lâu.
Sau đó lên tiếng.
“Lý quản gia.
Ngươi có muốn cứu tiểu thư nhà ngươi?”
“Ta muốn”
“Rất tốt.
Bản tọa sẽ giúp ngươi”
Lý quản gia gương mặt ngốc trệ
“Ngươi giúp ta? Bằng cách nào?”
“Diệt Thí Thần Điện” Vương Nhất Tự âm trầm.
“Ngươi...? Bằng vào hai người làm sao...có thể? Đừng nói là diệt Thí Thần Điện, ngay cả bước chân vào Ma Nhai cốc cũng là không thể”
Lý quản gia thở dài.
Vương Nhất Tự quay người trực bỏ đi, kèm theo một câu nói.
“Đối với bản tọa, không gì là không thể.
Nhưng nếu như Lý quản gia không tin tưởng, bản tọa chỉ có thể giương mắt làm ngơ chuyện này.
Tính mạng của Trương tiểu thư phụ thuộc vào quyết định của Lý quản gia.
Ta cũng không thể quản”
“Ngươi...ngươi thực ra là ai?” Lý quản gia vẫn còn hồ nghi.
“Bản tọa chưởng môn Thương Sơn phái”
“Thương Sơn phái?”
Trong lòng Lý quản gia bây giờ ngổn ngang những cảm xúc, cũng như suy nghĩ.
Tiểu thư bị Thí Thần Điện bắt đi, bằng là hắn, làm sao có thể cứu người? Cũng không thể nhờ vả ai cả, không ai ngu đến mức đi đối đầu với một tổ chức sát thủ đã thành lập mấy trăm năm, khác gì tự đi nộp mạng.
Nhưng thanh niên kia lại có thể?
Điều gì làm hắn tự tin như vậy?
“Liệu có ai sẽ giúp ngươi cứu Trương tiểu thư? Có ai dám đối đầu Thí Thần Điện?”
Lời này như chọc đúng chổ đau, khiến Lý quản gia giật mình.
Vương Nhất Tự gằn giọng
“Bản tọa vốn không thích chờ đợi, nếu như bản tọa rời đi, cơ hội cứu Trương tiểu thư xem như không còn.
Lý quản gia, nên là quyết định thật nhanh”
Cơ hội để cứu tiểu thư?
Phải.
Dù là cơ hội nhỏ nhoi nhất, ta cũng phải thử.
Lý quản gia liền quỳ xuống, gương mặt nhắn nhó thống khỗ, cầu xin.
“Vương chưởng môn.
Cầu xin người hãy cứu tiểu thư nhà ta”
Vương Nhất Tự mỉm cười.
“Nếu Lý quản gia đã nhờ vả, bản tọa cũng không từ chối.
Đi thôi.
Trở về Hoa Dương thành bàn kế sách”
“Ting! Phát động nhiệm vụ Sử thi: Tiêu diệt Thí Thần Điện.
Tiến trình: Đã diệt Thí Thần Điện: 0/1
Phần thưởng: Trứng Linh thú Long Quy x1” hệ thống thông báo.
Phân đà Ma Thần tông, Hoa Dương thành.
“Chưởng môn.
Đây là Ma Thần tông phân đà.
Người dẫn bọn ta đến đây làm gì?” Âu Dương Kiệt hỏi.
“Đi vào thì biết” Vương Nhất Tự thản nhiên.
“Người đến là ai?” một tên đệ tử mở cửa hỏi.
“Bản tọa Vương Nhất Tự, chưởng môn Thương Sơn phái”
“Thương Sơn phái? Chưa từng nghe qua.
Ngươi đến đây làm gì?”
“Bản tọa nghe nói Thánh nữ Ma Thần tông hiện đang ở đây, muốn đến gặp mặt chút”
“Hỗn láo! Thánh nữ Ma Thần tông thân phận cao quý.
Ngươi lấy tư cách gì đòi gặp.
Cút ngay cho ta” tên đệ tử quát, liền sau đó đóng của lại.
Vương Nhất Tự gương mặt sạm đen.
Phía sau, Âu Dương Kiệt cùng Lý quản gia gương mặt đặc sắc.
“Chưởng môn.
Ma Thần tông là nhất cái Nhị lưu tà tông, chúng ta tốt nhất vẫn là không nên dính vào” Âu Dương Kiệt đi tới bên cạnh nói.
“Ta cũng nghĩ vậy.
Ma Thần tông sẽ không giúp chúng ta đối đầu Thí Thần Điện.
Vương chưởng môn, tốt nhất là nên đi thôi”
Vương Nhất Tự dẫn hai người họ đến phân đà Ma Thần tông, chắc hẳn là nhờ giúp đỡ.
Nhưng là một cái Nhị lưu Tà tông sẽ không để mắt tới Thí Thần Điện, lại càng không xem Thương Sơn phái ra gì, bọn hắn chẳng có cớ gì để giúp.
Hai người bọn hắn suy nghĩ.
Vương Nhất Tự hừ lạnh một tiếng, sau đó vận nội lực quát lớn.
“Tên Đà chủ Phân đà Ma Thần tông chết tiệt kia, mau cút ra đây cho bản tọa!!!!”
CLGT??
Lý quản gia giật thót mình.
Tên kia! Ngươi không sợ chết cũng đừng có liên lụy ta chứ.
Đầu ngươi là bị lừa đá hay gì?
Đứng bên cạnh, Âu Dương Kiệt kém chút bật ngửa.
Đứng ở Đại điện, Phùng đà chủ đang báo cáo kết quả điều tra Âu Dương gia cho Thiên Cầm, chợt nghe thanh âm vọng tới.
Hắn ngước lên nhìn Lục Thiên Cầm.
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
Thánh nữ hẳn là bực bội.
Phùng đà chủ suy đoán.
Lúc này một tên đệ tử chạy vào báo
“Bẩm Thánh nữ, có ba tên tự xưng Thương Sơn phái, đến để gặp Thánh nữ” hắn quỳ xuống.
Phùng đà chủ cả giận
“Thánh nữ cao cao tại thượng, há lại đi gặp loại đó, bảo bọn hắn cút đi”
“Bẩm đà chủ, đệ tử có kêu bọn hắn đi.
Sau đó đóng cửa lại.
Nhưng hắn một mực không đi.
Còn kêu thẳng đà chủ cút ra cho hắn gặp” tên đệ tử tay run run nói.
Phùng đà chủ giận đỏ mặt, hai mắt tóe lửa.
Hắn là sợ làm hỏng tâm trạng của Thánh nữ, như hắn mười cái mạng cùng không đủ chết.
“Đi.
Theo ta ra xem là tên nào chán sống”
“Ngừng lại”
Thiên Cầm ngồi ở chính giữa Đại điện nói.
“Để bổn Thánh nữ ra gặp”
“Thánh nữ đại nhân.
Hạng người đó không cần phiền đến người.
Để ta xử lý hắn” Phùng đà chủ lo lắng.
Trương Tấn đi đến cạnh Thiên Cầm nhỏ tiếng nói “Sư tỷ, hẳn là chưởng môn”
Thiên Cầm khẽ gật đầu.
Sau đó liếc nhìn Phùng đà chủ
“Ta nói để ta ra gặp.
Ngươi nghe không thủng hay gì?”
“Vâng vâng” hắn run run nhường đường.
“Các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì, còn không mau theo hộ giá” hắn nhìn bọn đệ tử quát.
Cửa phân đà mở ra.
Chúng đệ tử lao ra, xếp thành hai hàng.
Đi ở giữa là Thiên Cầm cùng Trương Tấn.
Theo sau là Phùng đà chủ cùng các cao tầng.
Phùng đà chủ liếc thấy ba người.
Trong lòng suy nghĩ
“Dám làm phiền đến Thánh nữ.
Bọn các ngươi sẽ bị chặt thành trăm mảnh, đem đi làm phân bón”
Âu Dương Kiệt nhìn thấy Thiên Cầm cùng Trương Tấn đi ra, gương mặt trở nên ngốc trệ.
“Chưởng môn.
Là sư tỷ.”
Vương Nhất Tự gật đầu.
Thiên Cầm đứng ở cửa, ôm quyền, cúi đầu.
“Chưởng môn.
Mời vào”
Phùng đà chủ đứng phía sau kém chút ngã quỵ.
Đây là cái gì tình huống?
Hắn còn đang tưởng tượng cảnh Thánh nữ chém giết đám người kia.
Nhưng lại nhìn thấy Thánh nữ cúi đầu hành lễ.
Đầu óc hắn lộn xộn cả lên.
Tình hình hiện tại, hắn hoàn toàn ngu ngơ.
“Thánh nữ.
Người kia là ai?”
Thiên Cầm quay về phía Phùng đà chủ, ánh mắt lạnh băng
“Kia là chưởng môn Thương Sơn phái.
Là chưởng môn của ta”
Nghe được lời này, Phùng đà chủ kém chút phun ra một ngụm máu.
Tay run run chỉ về phía Vương Nhất Tự.
Cũng trong lúc đó, Âu Dương Kiệt cũng là đi tới ghé tai chưởng môn hỏi nhỏ.
“Chưởng môn.
Sư tỷ làm gì ở đây?”
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp
“Sư tỷ ngươi là Thánh nữ Ma Thần tông, sao lại không ở đây được?”
Âu Dương Kiệt cùng Lý quản gia nghe được, kém chút té ngã.
Tay cũng run run chỉ về phía Lục Thiên Cầm.
“Thánh nữ, người sao lại là đệ tử hắn”
“Tam sư tỷ.
Người làm sao lại là Thánh nữ Ma Thần tông?”
“Vương chưởng môn.
Đệ tử của ngươi là Thánh nữ Ma Thần tông?”
Âu Dương Kiệt, Lý quản gia, cùng Phùng đà chủ đồng thanh thét lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...