"Hoa hồng ăn thịt người." Tần Uyên nhíu mày, thấp giọng lặp lại sau đó nhường chỗ đứng cho Mộc Cửu, cô nhìn về phía lòng bàn chân của người chết, đó là đóa hoa hồng màu đỏ đang im lặng nở rộ.
Trong đầu Lam Tiểu Nhã suy nghĩ một lát, lúc này cô cũng nhớ năm chữ đó đại diện cho cái gì, nhưng lúc này vấn đề cô nghĩ đến là: "Hung thủ không xuất hiện mười năm rồi mà?"
Vẻ mặt Triệu Cường hoàn toàn mờ mịt, thay phiên nhìn vẻ mặt ba người, nghi ngờ hỏi: "Vụ án gì thế?"
Mười năm trước anh chưa đến thành phố S, nên anh không có ấn tượng với nó.
Tần Uyên giải thích với Triệu Cường về tình hình vụ án năm đó: "Vụ giết người đầu tiên xảy ra vào mười bốn năm trước, người chết là một nữ sinh, sau đó mỗi tháng đều có người chết mới được phát hiện, người chết nam có nữ có, độ tuổi từ mười lăm đến ba lăm tuổi, thi thể của người chết đều được tìm thấy trong thùng rác, mà còn được đặt trong cái túi màu đen, hai mắt bị móc, nội tạng bị lấy sạch, miệng vết thương trên người được khâu chỉnh tề, dưới lòng bàn chân người chết đều phát hiện ký hiệu hoa hồng màu đỏ như này."
Mỗi tháng một người chết, liên tiếp trong bốn năm, vậy có hơn bốn mươi người, Triệu Cường hít một hơi rồi nhìn về phía xác nữ trước mặt anh: "Gần như giống với tình trạng của thi thể này." Anh bước sang bên cạnh vài bước lúc này mới nhìn thấy đóa hoa hồng dưới lòng bàn chân cô ta: "Cho nên gọi là hoa hồng...Nhưng tại sao lại là ăn thịt người? Nội tạng người chết, chẳng lẽ bị hung thủ..."
Mộc Cửu nói thay Triệu Cường: "Bị hung thủ ăn đấy."
Tần Uyên bổ sung: "Vẫn chưa tìm được hung thủ giết người, trong quá trình điều tra ban đầu, cảnh sát đều cho rằng hung thủ làm vậy buôn bán nội tạng nhưng mãi đến khi mười năm trước người bị hại cuối cùng xuất hiện, cảnh sát mới phát hiện suy đoán của bọn họ là sai."
Triệu Cường nuốt ngụm nước miếng: "Cô ấy bị làm sao thế?"
Mộc Cửu bình tĩnh nói: "Cô ấy bị giết hại trong nhà, từ khi bị giết đến khi hung thủ phẫu thuật móc nội tạng rồi khâu lại rồi hắn nấu nội tạng và ăn chúng, người bạn của người bị hại đã chứng kiến tất cả."
Nấu nội tạng để ăn...Trong đầu Triệu Cường lặp lại những từ này nhiều lần, cảm thấy buồn nôn, anh nói: "Cô ấy bị..." Ăn, chữ này Triệu Cường không dám nói vì hành động này quá tàn nhẫn, quá biến thái, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại:
"Theo lý thuyết mà nói, cô ta đã nhìn thấy dung mạo của hung thủ rồi, vì sao hung thủ không giết cô ta?"
Tần Uyên mở miệng giải thích cho anh hiểu: "Theo những lời cô ấy nói, hung thủ có đeo mặt nạ, cô ấy bị trói ở trên ghế, vì thế cuối cùng chỉ có thể cung cấp chiều cao của hung thủ, tuổi tác và giọng nói của hắn, ở hiện trường không để lại bất kì dấu vân tay hay DNA nào, đều bị hung thủ xóa sạch cả rồi."
Lam Tiểu Nhã ngồi trên mặt đất đến tê rần cả chân, cô đứng lên nói: "Sau đó, hung thủ giống như biến mất, vẫn chưa tìm được, có rất nhiều người suy đoán nhưng việc hắn sống hay chết vẫn là một câu đố, vụ án này đã trở thành một trong những vụ án hung ác nhất chưa phá của thành phố S, khi ấy khiến lòng người dân toàn thành phố đều hoang mang đấy."
Mộc Cửu mở miệng nói: "Hôm nay chính là ngày diễn ra vụ án cuối cùng vào mười năm trước."
"Vậy người chết là do...tên Hoa hồng ăn thịt người đó gây án hả?" Suốt mười năm, không có người bị hại xuất hiện, nhưng bây giờ lại xuất hiện, chỉ nhớ đến thôi cũng khiến người ta sởn da gà.
Tần Uyên phân tích: "Theo lời của nhân chứng năm đó, hung thủ khoảng chừng ba mươi tuổi, đến bây giờ cũng tầm bốn mươi tuổi, hoàn toàn có khả năng này. Nhưng hoa hồng ăn thịt người năm đó có không ít người hâm mộ hắn, cũng có người bắt chước gây án giống hắn, vì thế không thể loại trừ khả năng mô phỏng gây án."
Lam Tiểu Nhã: "Đương nhiên là có rồi, hễ là những tên giết người điên cuồng và biến thái kia đều có người hâm mộ, cậu lên mạng tìm kiếm sẽ biết." Người hâm mộ thường sẽ dán ảnh chụp của hung thủ, tìm kiếm tất cả tư liệu về những vụ án của hắn, gửi thư đến chỗ hắn bị giam giữ và xem hắn như một tín ngưỡng, cực đoan và bắt chước gây án.
Triệu Cường cảm thấy tam quan của mình bị đả kích nghiêm trọng.
Lúc này Trần Mặc trở về, nét mặt ngưng trọng nói với Tần Uyên: "Đội trưởng, tôi đã kiểm tra, xung quanh đây không có camera."
Đáng tiếc là, kết quả không ngoài dự tính, hung thủ vứt thi thể sẽ chọn trên đường vắng, bởi vì gần đây không có camera khiến cảnh sát không thể nào điều tra được.
Tần Uyên nghe xong gật đầu: "Về cục trước đi, rồi tiến hành điều tra đối chiếu với tài liệu vụ án năm đó."
Trở lại phòng làm việc, Lam Tiểu Nhã tiến hành kiểm tra thi thể, Hồng Mai với Đường Dật đã xác định được thân phận người chết.
"Người chết tên là Lâm Thanh, 21 tuổi, sinh viên đại học, bốn ngày trước người nhà báo mất tích, hôm ấy cô ấy với bạn học ra ngoài chơi, sau khi chia tay thì mất liên lạc."
Triệu Cường á một tiếng: "Bốn ngày trước? Tiểu Nhã nói thời gian tử vong của người chết khoảng 7-8 giờ tối hôm qua."
Tần Uyên nói: "Vậy hung thủ đã nhốt cô ta mấy ngày trước khi giết cô ta."
Lúc này, Mộc Cửu đang ngồi trên ghế uống sữa, cô mở miệng: "Tuổi tác, nghề nghiệp, thời gian bị nhốt cũng giống với nạn nhân thứ nhất năm đó."
Hồ sơ năm đó vẫn chưa lấy ra, Hồng Mai kinh ngạc nhìn Mộc Cửu: "Mộc Cửu, em nhớ những thứ này sao?"
Mộc Cửu bỏ sữa bò xuống, mặt không đổi sắc nói: "Ngôn Phỉ Văn đã từng cho em xem tài liệu vụ án năm đó." Khi nói, trên miệng cô vẫn dính một ít sữa tươi.
Những người ở đây nghe xong đều cảm thấy trí nhớ hơn người của Mộc Cửu, sau đó mới nhớ đến khi ấy cô chưa tròn mười tuổi.
Tần Uyên giơ tay chỉ vị trí dính sữa trên miệng cô, Mộc Cửu nhìn nhìn, khi phản ứng kịp cô đã vội vàng thè lưỡi liếm sạch.
Một lát sau, Lam Tiểu Nhã cầm báo cáo xét nghiệm đi vào, câu đầu tiên chính là: "Mộc Cửu, em nói đúng, nội tạng trong cơ thể người chết đã bị móc ra hết rồi."
Triệu Cường rất khiếp sợ: "Là thật?"
"Người chết khi còn sống đã từng được giải phẫu, phương pháp giải phẫu và khâu vá rất chuyên nghiệp, nhất định không phải làm lần đầu tiên, nguyên nhân dẫn đến cái chết là bị sốc do mất máu, trước khi chết người chết rất nóng, trên trán cô ấy có dấu hiệu bị nung..." Lam Tiểu Nhã dừng một lát: "Là dùng dầu."
Thạch Nguyên Phỉ cũng thò đầu ra sau máy tính, cứ ngỡ mình nghe lầm: "Dùng dầu?"
Lam Tiểu Nhã gật đầu, nét mặt hơi phức tạp: "Hơn nữa tôi còn tìm được ít thịt còn sót lại, không phải là thịt người."
Thạch Nguyên Phỉ hỏi: "Cho nên?"
Sắc mặt Đường Dật hơi trắng bệch:" Hung thủ đã dùng trán người chết để nướng thịt sao?"
Triệu Cường với Thạch Nguyên Phỉ hít một hơi lạnh đồng thời gào lên: "Mẹ ơi..."
Nhưng điều Mộc Cửu quan tâm lại không giống như vậy: "Chị Hiểu Nhã, khi người chết còn sống đã từng phát sốt sao?"
"Đúng, không sai."
Mộc Cửu gật đầu, không nói gì nữa.
"Hung thủ hắn, rốt cuộc, thịt, nướng thịt trên thân người rồi..." Triệu Cường khiếp sợ, nói năng lộn xộn, sau đó chỉ kết luận bằng hai từ: Biến thái!
Không lâu sau, Trần Mặc tìm ra tất cả tư liệu về vụ án năm đó, ảnh chụp thi thể, đối chiếu với người chết lần này thì có phát hiện kinh người.
Lam Tiểu Nhã lật báo cáo kiểm tra thi thể ra: "Chất liệu túi màu đen giống như năm đó, nguyên nhân dẫn đến cái chết và cách khâu vết mổ cũng giống hệt."
Đường Dật đi qua đi lại, xem nhiều lần rồi nói: "Ngay cả hoa hồng đỏ dưới lòng bàn chân người chết cũng giống."
"Cho nên điểm khác biệt duy nhất lần này chính là vết thương trên trán người chết..." Giọng điệu Triệu Cường phức tạp: "Nướng thịt."
Đường Dật bổ sung: "Sau đó còn cắt phần thịt bị thương trên trán xuống."
Mộc Cửu bình tĩnh nói: "Bởi vì cô ấy sốt cao, đồ ăn có thể nướng chín ở nhiệt độ nóng, điều đó đã cho hung thủ linh cảm."
Những người nghe thấy chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Triệu Cường suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy nguyên nhân khiến cho thực nhân ma im lặng suốt mười năm trời, rồi đột nhiên gây án là gì?" Tất cả tình tiết vụ án gần như giống nhau, Triệu Cường nghĩ có lẽ hoa hồng ăn thịt người muốn lựa hôm nay để tuyên bố với cả thế giới rằng hắn đã trở lại.
Nét mặt Tần Uyên nặng nề, anh lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa xác định, có lẽ đây chỉ là cách mô phỏng gây án tương đối hoàn mỹ thôi, nếu như là vậy, hung thủ có thể biết rõ chi tiết của những vụ án xảy ra năm đó."
Mộc Cửu đang ngồi, cô nhanh chóng lật giở tập hồ sơ trong tay mình, ánh mắt cô dừng lại ở mục cuối cùng lời khai của nhân chứng, rồi ngẩng đầu lên nói với Tần Uyên bằng giọng kiên định: "Em muốn nói chuyện với nhân chứng năm đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...