Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng


Cha mẹ quan tâm con cần quan tâm những điều nhỏ nhặt chứ không phải là vấn đề tiền bạc, đảm bảo đầy đủ vật chất cho con là được.Những người tưởng chừng như hiền lành đôi khi lại là ác thú đội lốt người ra tay không cần lý do gì cả.________________Thứ 2, mọi người ai cũng tất bật với kế hoạch mới.

chỉ có một nơi được coi là tương đối bình yên - văn phòng đội hình sự.

Nói thật thì Phong vừa đau khổ vừa hưởng thụ cái cảm giác vô công rồi nghề này.

Điều này chứng tỏ xã hội đang rất yên bình không có tội phạm.

Nhưng Minh và Sinh thì lại sống không bằng chết khi phải sống những ngày tháng đau khổ như vậy.

Không có vụ án những tưởng sẽ được nghỉ ngơi nhưng không, Phong lôi cả hai người ra làm bao cát luyện quyền khiến cho cả hai ngày nao cũng sợ sống sợ chết.

Chỉ có mỗi Hương vẫn bình chân như vại hằng ngày gặm chân gà xem thi đấu kiếm hiệp miễn phí.Như hôm nay Phong vừa làm một cú vật qua vai khiến cho Minh nằm sõng soài trên sàn nhà giả chết không thiết tha gì cuộc đời thì một đôi chân thon dài đã cứu rỗi đời cậu.Dung dẫn theo cặp vợ chồng già là Ông Hoàng và Bà Lý đến.

Hai vợ chồng này đến đây nhờ công an giúp tìm kiếm con gái của họ.

Hiền - cô bé 16 tuổi, hiện đang học trường trung học phổ thông trọng điểm.


Cô bé đã mất tích được 2 ngày và không có một manh mối nào.“ Lần cuối cùng hai ông bà gặp cô bé là khi nào?”Phong cất tiếng hỏi ông Hoàng và bà Lý.

Cả hai vợ chồng có vẻ sốt ruột lo lắng nhưng ăn mặc rất chỉnh chu.

Chứng tỏ cả hai người rất chú trọng đến ăn mặc.

Bà Lý quay sang ông Hoàng lắp bắp nói“ Có lẽ là 2 hôm trước”Nghe được câu trả lời Phong nhăn mày lại.

Hai vợ chồng này cũng hay thật.

Là bố mẹ mà còn không nhớ gặp con khi nào.

Đúng là thời buổi này đôi khi cha mẹ sẽ chẳng quan tâm đến con cái mà.

Dường như nhìn thấy thái độ không hài lòng của Phong, Ông Hoàng và bà Lý cũng xấu hổ cúi đầu.“ Là do chúng tôi có buổi công tác nên”Minh đứng ghi chép sự việc cũng lắc đầu ngao ngán“ Nên hai người không biết chính xác thời gian con gái mất tích?”Minh có vẻ hơi kích động với cặp đôi bố mẹ này.

Thời buổi này là thế mà.

Bố mẹ quá bận rộn với công việc mà chẳng quan tâm gì đến con cái của mình.

Phong vỗ nhẹ vai của Minh để cậu có thể bình tĩnh lại.“ Hai người đã hỏi thăm bạn bè của cô bé chưa?”Bà Lý chấm nước mắt bất lực“ Tôi đã hỏi thăm rồi.

Không ai biết con bé đi đâu”Phong nhìn Minh và Sinh.

Trong mắt cả ba người ánh lên một sự lo lắng.

Thường những vụ mất tích như vậy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Phong đứng vội lên ra hiệu cho hai đồng nghiệp còn lại.

Dung quan sát chuyện từ nãy đến giờ cũng biết những lo lắng của cô là đúng.

Có lẽ là ….


Thôi mọi chuyện cần phải điều tra rõ ràng.Trong xe ô tô, Dung nhìn ông Hoàng đã vỗ vai bà Lý an ủi mà thở dài.

Cô quay sang thấy Phong đang tập trung lái xe.

Bàn tay nắm chặt vô lăng của anh, gân xanh nổi lên chứng tỏ anh đang rất căng thẳng.

Phong nghiến răng đạp mạnh chân ga làm cho chiếc xe lao vút đi.

Giờ này chậm 1 giây cũng có thể gây nên sai lầm.Hiền - là một cô bé mới 16 tuổi, xinh xắn và khá yêu đời.

Cô bé có vẻ thích màu xanh khi trang trí phòng ngủ tông chủ đạo màu xanh.

Những bức ảnh treo trên tường đều chụp cô bé mặc những bộ quần áo khác nhau nhưng dây buộc tóc và màu quần áo chủ yếu là màu xanh.

Cả căn phòng vẫn còn vài bộ quần áo ném trên giường như chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất vội vàng.

Phong đi đến bàn học, anh lật từng quyển sách lên.

Toàn sách tham khảo, sách nâng cao.

Cô bé này cũng chăm học ra phết.


Bỗng trong quyển sách giáo khoa văn rơi ra một thẻ kẹp sách hoa hồng.

Bên trên còn có ghi dòng chữ “ Tặng cậu một đời hạnh phúc” Phong quay lại nhìn ông Hoàng và bà Lý.“ Con gái của anh chị có quen cậu nam sinh nào không?Hai vợ chồng hơi ngỡ ngàng với câu hỏi của Phong nhưng chính hai người cũng không biết con gái có quen bạn nam nào không.

Nhìn sự khó xử của hai người Phong cũng biết được phần nào rồi.

Có lẽ cô bé có bạn trai mà không muốn để cho bố mẹ biết.

Phong tìm kiếm thì lôi được dưới ngăn bàn một quyển nhật ký.Dung đang mải nhìn quanh phòng thấy Phong cau mày đi đến ghé đầu vào nhìn.Phong và Dung ngỡ ngàng nhìn nhau.

Đây là một quyển nhật ký.

Hơn nữa dùng khá nhiều ký tự và ngôn ngữ genZ.

Xem ra cần một chuyên gia để giải mã.“ Tôi có quen một bác sĩ tâm lý.

Để tôi gọi điện cho chị ấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận