Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng


Dũng cười hớn hở quay lại hất mặt về phía Phong “Đúng vậy, Anh vừa được sếp Giang đưa cho đấy.

Sếp bảo đứa cả đám đi giải ngố.

Nghe nói lần này triển lãm có nhiều cái hay lắm.

Họ nói vừa tìm được một ít văn vật của bộ tộc Knut nên mời mọi người đến xem.

Chủ yếu là giới thiệu bộ tộc mới phát hiện.”Minh đi đến gãi đầu, lấy điện thoại bấm bấm kiểm tra.

Anh xem xem lướt lướt một lúc ngẩng mặt lên nhăn nhó nhìn Dung.Minh “Bộ tộc Lạc Việt cổ, chưa nghe bao giờ cả?”Sinh và Hương cũng ghé đầu vào nhìn.

Cả hai cũng ngơ ngác nhìn Dung.

Dũng cười nhìn cả đám.

“ Anh cũng lần đầu được nghe thấy, nghe có vẻ khá là thần bó.

Đi xem đi”Phong đang định từ chối thì Dũng chêm thêm một câu “Chỉ thị từ sếp đấy”.

Dũng nói nhỏ với Phong “ đi đi, đang có vụ án buôn đồ cổ giả.

Nên chú đi tìm hiểu tình hình.”Đúng là thân lừa ưa nặng mà.

Sếp cứ thấy cả cái phòng này nhàn hạ được 1 vài hôm là lại thích đày đọa.


Phong đành đồng ý gật đầu với Dũng.

Dũng cười vỗ vai Phong quay người vẫy tay với cả đám “ Nhớ đến đúng giờ đấy nhé!”.

Nhìn cái bộ dạng vênh váo đó đúng là muốn ăn đòn mà.Phong đi vào cùng Minh và Hương, Sinh đứng ở ngoài cửa bảo tàng đang nhìn ngó cái gì đó.

Một nhân viên bảo tàng đang dẫn đường cho mọi người.

Minh vừa đi vừa nhìn những văn vật trong bảng tàng mà khó hiểu.“Chẳng hiểu mấy cái này để làm gì? toàn đồ cũ từ cái thời pharaoh nào rồi.

Vậy mà lại có người bỏ đống tiền ra để sưu với chả tập”.Hương đánh vào đầu Minh một cái tức giận.

“Đây là văn vật, nó là một thời văn minh đấy”.

Cái tên đầu óc không có nếp nhăn này.

Ở ngay sân nhà người ta mà chê bai đủ điều.

Cẩn thận mấy vị học giả cầm bút đâm chết anh ta.Minh chép miệng không nói cái gì.

Phong vẫn đang nhìn ngó khắp nơi.

Nói thật thì anh cũng chẳng hiểu những cái được cho là nhân chứng của một nền văn minh.

Nhưng mà ý thức về lịch sử vẫn còn.

Những cái này có thể được coi là bằng chứng cho thấy người Việt đã sinh sống như thế nào?.

anh quay lại nhìn Minh nói mấy lời thấm thía như những nhà hiền triết “Những văn vật này là minh chứng cho một thời kỳ lịch sử.

Nó không có giá trị về kinh tế nhưng có giá trị về giáo dục.

Chúng ta đúc rút kinh nghiệm từ quá khứ, từ những người đi trước, và những văn vật này là bằng chứng đấy.”Minh ngưỡng mộ nhìn Phong “ uầy, nay anh làm học giả nghiên cứu cơ đấy.

Nhưng mà Em vẫn không hiểu, bỏ ra đống tiền như vậy là đi đầu tư nhà, mua xe hoặc là gửi ngân hàng còn hơn”Dù không muốn thừa nhận thì những gì Minh nói cũng là những gì mà Phong muốn nói.

Bỗng nhiên có tiếng cười trầm ổn vang lên.

Ông Quân đi vào cùng với một người đàn ông.

Quân nhìn cả đám của Phong lắc đầu chán nản.

Cái lũ trẻ trâu này chẳng hiểu gì về giá trị sưu tầm cả.

“ Đúng là mấy đứa ruột ngựa này.

Biết cái gì mà nói.


Cho mấy đứa đến đây để mở mang tầm mắt chứ không phải phán xét nhé.”Phong và cả hội nhìn thấy Quân vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại.

Cả đám như mèo thấy chuột sợ hãi làm động tác chào.

Phong nghi ngờ hỏi “ Thủ trưởng, sao chú lại đến đây?”.

Quân cười vẫy tay với cả hội.

“ Chú đến đây có chút việc.

Giới thiệu với cháu đây là Vượng - giám đốc bảo tàng.Vượng là một người đàn ông trung tuổi, bụng bia, tóc đã muối tiêu.

Trên mặt của ông lúc nào cũng treo nụ cười thân thiện.

Nhìn một cái là biết ông ta là một người hiền lành thân thiện.

Ông giơ tay muốn bắt tay với Phong, anh cũng tiếp tay.

“ Chào mừng các cậu đến với bảo tàng của tôi.” “ Cảm ơn thư mời của chú ạ?” Phong cũng bắt tay lại với ông Vượng.

Anh không quen cái trường hợp này nên cả cơ thể có thêm cứng nhắc.

May có người đã giải vây giúp anh.“ woa, hoành tráng quá”.

Giọng nói của Dung vang vọng làm cho mọi người ngước mặt nhìn sang.

Dung đi cùng với Lam và Ly vào trong.

Đi ngay sau 3 người là một nhóm người khác.

Trong đó có Linh, Khôi, Tùng.


Bọn họ đang nói chuyện sôi nổi với nhau.Vượng vội vàng đi đến chào hỏi nhóm người mới đến.

Trong nhóm người đó ngoại trừ 3 người đã biết trước đó thì có 1 người lớn tuổi.

Ông đeo kính, tóc đã rụng gần hết.

Nhìn có vẻ giống với giáo sư hoặc người làm công tác văn hóa.

Quả thật đúng là như vậy.

Ông là Khôi - vị giáo sư ngành Khảo cổ học của trường Nhân Văn.

Ba người đi cùng ông nhìn chỉ khoảng hơn 20, ăn mặc cũng giản dị, tay còn cầm quyển sổ ghi chép như là nhân viên hoặc là học sinh.

Trong đó có một cô gái tên Linh.

Mặt lúc nào cũng cau có khó chịu.

Đứng bên cạnh cô là Tùng bộ dạng rụt dè sợ hãi.Vượng chạy đến bắt tay một người lớn tuổi nhất trong đó chào hỏi “ Xin chào thầy Khôi, Lần này đúng là có một văn vật quan trọng của bộ tộc Lạc Việt Cổ.

May mà có thầy”.Linh đi đằng sau bĩu môi, cô mặt cau có khó chịu “Văn vật, chưa chắc đã là thật”.Khôi quay người lại nhìn Linh, Ánh mắt của ông tay vằn lên thể hiện sự cảnh cáo.

Tùng sợ hãi, anh cố gắng giật tay áo của Linh để cô không nói nữa.

Khôi quay lại lườm Lý một cái.”Bớt nói vài câu đi, cô có muốn hoàn thành khóa luận của mình không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận