Giang Thế Húc đi thẳng về phía này: "Bá Văn, đi
đi.
Hồ Bá Văn vẫn ngồi trên ghế, không thể tin được vào những gì mình nghe thấy: "A?"
"Đi."
"Ồ ồ ồ." Hồ Bá Văn ngơ ngác đứng dậy, nhìn Giang Thế Húc ngồi ở trong khán phòng.
"Anh Giang, anh có bị thương ở đâu không?"
Mấy người bạn cùng lớp nhìn sang, mấy người đồng đội trên sân cũng đi tới hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Giang Thế Húc hơi nghiêng đầu, bắt gặp phải ánh mắt quan tâm của Cố Hoài Thư, sau đó nhìn Hồ Bá Văn đáp: "Sao có thể?"
"Tôi mệt rồi, đi đi."
Nghe vậy, Hồ Bá Văn nhẹ nhõm quay người chạy vào sân bóng rổ.
Cố Hoài Thư lỗ chân lông dần toát mồ hôi, nhìn Giang Thế Húc đổ nửa chai nước khoáng vào miệng.
"Cậu mệt không?"
Giang Thế Húc bĩu môi: "Không có."
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.
Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .
Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Trận đấu vẫn tiếp tục trên sân, những tiếng động, tiếng la hét, tiếng huýt sáo và tiếng bóng rổ đập vào vành sân trong sân vận động đều đan xen vào nhau.
"Hồ Bá Văn cậu ta trước đây chưa từng thua cuộc."
Cố Hoài Thư thản nhiên hỏi: "Hiện tại cậu không thể làm được sao?"
Miệng cậu cứng đờ ngay lập tức.
Cậu gần như nghiến răng và vặn từng chữ ra khỏi miệng.
Nhưng cậu cố tình giảm âm lượng để không tỏ ra tức giận.
"Cậu nói gì?"
Dù vậy, Cố Hoài Thư thật sự có thể cảm nhận được trên người cậu lạnh lẽo.
Cố Hoài Thư cảm thấy mình nói sai rồi.
"Không có gì." Cố Hoài Thư thẳng thừng phủ nhận.
Cô chớp mắt, nhìn mồ hôi từ trán cậu rơi xuống lông mày, cô nhanh chóng lấy ra một gói khăn giấy trong túi, nhân cơ hội chuyển chủ đề.
"Cậu đổ mồ hôi, có muốn lau không?"
May mắn thay, Giang Thế Húc vẫn đưa mặt cho cô sau khi ậm ừ, cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cậu.
Không có câu nào được nói thêm.
Nhưng mặt cậu vẫn lạnh lùng.
Cố Hoài Thư có chút áy náy nhìn xung quanh, bắt gặp rất nhiều ánh mắt bàn tán.
Xem ra cô thực sự đã nói sai rồi, cô phải làm sao đây?
Cô lén nhìn Giang Thế Húc, thấy cậu đang nhìn thẳng vào sân vận động với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt cậu ta lạnh lùng và sắc bén như thể cậu ta không xem trận đấu.
Ngay sau đó Hồ Bá Văn đã ghi được ba điểm, những người khác lập tức vỗ tay.
Cố Hoài Thư đang nghĩ cách xin lỗi: "Tôi..."
Cô vừa nói một từ, đã nhìn thấy Giang Thế Húc đứng dậy và đi về phía một người bạn cùng lớp trên sân.
Trước khi rời đi, cậu thì thầm điều gì đó mà chỉ có hai người có thể nghe được: "Xem nhé."
Những người khác chỉ có thể nhìn thấy lưng cậu ta.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Giang Thế Húc không phải nói mệt sao?"
"Cậu ấy lại ra sân rồi, nhìn xem."
Không biết Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn có ngầm hiểu nhau hay không.
Sau khi Giang Thế Húc trở lại sân đấu, cậu càng chơi hay hơn trước.
Hồ Bá Văn đóng vai người bảo vệ điểm và Giang Thế Húc chơi phía trước.
Cả hai cùng nhau ghi điểm.
Cùng với sự xuất hiện của Giang Thế Húc, động lực của lớp số 8 nhanh chóng bị suy yếu.
Trận đấu còn đang diễn ra, lại có người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Hoài Thư.
Đó là Từ Tư.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu lại đến đây? Tôi đã nhìn thấy cậu về lớp."
Sẽ rất khó xử khi nói thẳng rằng Giang Thế Húc yêu cầu cô xem cậu chơi.
Cố Hoài Thư mơ hồ nói: "Tôi chỉ muốn xem thôi."
Từ Tư: "Trước đó cậu chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ giữ cho cậu một chỗ, không cần làm phiền người khác."
Không phải Cố Hoài Thư chưa từng nghĩ đến việc kể cho Từ Tư nghe chuyện đi xem trận bóng.
Nhưng cô nghĩ rằng khi giáo viên thể dục nói hoạt động tự do, mọi người chia thành từng nhóm rời đi, xung quanh Từ Tư cũng có vài bạn nữ cùng lớp.
Vì vậy cô không nói gì, cảm thấy bọn họ vẫn chưa thân lắm.
Cố Hoài Thư cười nói: "Lần sau."
Một giờ học thể dục không đủ thời gian để kết thúc một trận bóng rổ.
Trận đấu vẫn đang diễn ra khi lớp học kết thúc, và phải đến khi tiếng chuông chuẩn bị vào tiết tiếp theo vang lên, mọi người mới quay trở lại tòa nhà giảng dạy với tâm trạng chưa thỏa mãn.
Ngoại trừ Cố Hoài Thư và Giang Thế Húc.
Một người không thể nhịn được nữa phải đi vệ sinh, người còn lại gần như sắp chết khát và muốn đi mua đồ uống.
Khi Cố Hoài Thư rời khỏi phòng tập, cô tình cờ gặp Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn, hai người vừa mới đi mua đồ uống về.
Chuông vào lớp vang lên, vẫn còn rất nhiều học sinh chậm chạp đi ở cầu thang tầng một.
Ba người họ đi ở cuối hàng.
Vương Trác Nhiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía bên kia của tòa nhà giảng dạy, đột nhiên hét lớn.
"Sao không đi nhanh hơn?"
"Vào lớp muộn thì thế nào?"
"Người cuối cùng trở lại lớp sẽ đến sân chơi và chạy ba mươi vòng sau giờ học!"
Ba câu còn chưa dứt, mọi người đều chạy lên lầu như điên.
Hồ Bá Văn người đứng cuối, vội vàng nói "Mau lên" với Giang Thế Húc và những người khác, rồi đi theo nhóm lớn lên lầu.
Hồ Bá Văn muốn đuổi kịp họ, nhưng cậu mới đi được hai bước thì nghe thấy Giang Thế Húc hét lên: "Dây giày của cậu bị tuột ra rồi."
Hồ Bá Văn lập tức dừng lại và nhìn xuống.
"Không, anh Giang, anh đang đùa em à?"
Cậu ta ngơ ngác quay lại, Cố Hoài Thư vượt qua họ, lần lượt bước ba bước và hai bước.
Trong khoảng thời gian hai câu nói, Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn trở thành người cuối cùng.
Hồ Bá Văn bất đắc dĩ nói: "Lần này chúng ta đều ở dưới đáy."
"Sợ cái gì?" Giang Thế Húc chậm rãi đi về phía trước, mãi đến khi thấy Cố Hoài Thư đi lên lầu mới nói, "Tôi là người cuối cùng vào."
"Được rồi, dù sao lão Vương nhất định sẽ không trừng phạt cậu."
Vương Trác Nhiên đứng ở cửa phòng học, vẻ mặt lạnh lùng nhìn từng người trong lớp lần lượt bước vào phòng học.
Đúng như lời Hồ Bá Văn đã nói.
Khi Vương Trác Nhiên nhìn thấy hai người họ là những người cuối cùng bước vào, anh ta chỉ khịt mũi bất mãn và không nhắc đến việc chạy nữa.
Buổi học này là môn hóa học, và giáo viên hóa học là một giáo viên cao cấp sắp nghỉ hưu.
Thầy đặt cốc giữ nhiệt lên bàn rồi chậm rãi nói: "Trước tiên nói về bài tập hôm qua, lấy vở bài tập và mở ra."
"Tôi quên mang theo sách." Thầy bước đến hàng ghế đầu tiên gõ lên bàn của bạn cùng lớp "Cho tôi mượn, em và bạn cùng bàn có thể đọc chung một cuốn."
Người bạn cùng lớp mà thầy mượn sách sửng sốt một cách bất thường, sau đó nghe thấy giáo viên nhẹ nhàng nói: "Em không viết?"
Có những tiếng cười khúc khích từ mọi phía bên dưới.
Cố Hoài Thư không cười.
Vì chưa làm xong, cô chỉ làm ba câu hỏi trắc nghiệm.
Cố Hoài Thư quay đầu lại, nhanh chóng liếc nhìn máy tính của Giang Thế Húc.
Sách bài tập sạch sẽ hơn của cô và không có một câu hỏi nào được viết trên đó.
Nghĩ đến đây, Cố Hoài Thư không hiểu nhếch môi.
"Câu thứ nhất chia ra, đáp án là C, lần này tôi không nói nữa."
"Câu thứ hai và thứ ba đều là phương án B.
Hai câu hỏi này cũng được chia thành điểm, đáp án đều có trong sách."
Cố Hoài Thư nhìn đáp án A được cô khoanh ở câu hỏi thứ hai, nụ cười biến mất.
Sau đó, giáo viên hóa học nói: "Tôi nên chọn câu hỏi thứ tư như thế nào?"
Các câu trả lời rải rác dưới lớp: "A."
"Được rồi, câu hỏi tiếp theo thế nào?" Thầy thản nhiên nói: "Chúng ta gọi một bạn trả lời đi."
Nghe vậy, Cố Hoài Thư liếc nhìn câu hỏi thứ năm trống rỗng của mình, hơi ngước mắt lên.
Giao tiếp bằng mắt với giáo viên.
Tim Cố Hoài Thư đập thình thịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...