Hiệu trưởng nhìn thấy hành động của cô liền dừng lại, không tiến lên nữa.
Cố Hoài Thư cảm thấy xấu hổ.
Cô không dám nhìn lại chút nào.
Giang Thế Húc chắc chắn đã nhìn thấy eo cô.
Có phải các bạn cùng lớp đều cũng nhìn thấy nó không?
Cố Hoài Thư mím môi, đang do dự không biết có nên quay đầu lại hay không, khóe mắt cô xuất hiện một bóng đen.
Đó là bóng của Giang Thế Húc
Hắn hơi đứng dậy, tiến lại gần Cố Hoài Thư, bóng dáng hai người chồng lên nhau.
Cố Hoài Thư quay người sang, nhìn thấy dáng vẻ của cậu.
Giang Thế Húc ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đôi mắt đen lơ đãng nhìn về phương xa.
Giống như cậu đã làm một hành động rất nhàm chán.
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.
Và đăng duy nhất trên ,các web khác đều là .
Vui lòng đọc đúng web ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Nhưng nó đã che đi chỗ cô bị lộ.
Chặn tầm nhìn của mọi người.
Cố Hoài Thư quay mặt đi, nhịp tim vô tình đập nhanh, mặt nóng bừng.
Cô nghĩ chắc là do hôm nay trời quá nóng.
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục.
Thời tiết nắng nóng, giáo viên thể dục chỉ yêu cầu học sinh chạy một vòng 800 mét trước khi bắt đầu các hoạt động tự do.
Cố Hoài Thư chán nản trở về lớp, bật điều hòa và nghịch điện thoại di động.
Cô đang mê mẩn đọc tiểu thuyết thì đột nhiên nghe thấy tiếng bạn cùng lớp rời đi.
"Có thật hay không? Giang Thế Húc và những người khác sẽ chơi bóng rổ với lớp số 8?!...!Giúp lớp giành được vị trí xếp hạng, đến ngay đây...."
Sau khi nghe điều này, một số học sinh khác trong lớp trở nên phấn khích.
"Thú vị quá, chúng ta và lớp 8 là đối thủ đáng gờm!"
"Tôi cá một trăm phần trăm, lớp chúng ta nhất định sẽ thắng.”
"Đi thôi, còn chờ gì nữa, nhanh đi xem cuộc vui..."
Chơi bóng rổ?
Cố Hoài Thư sửng sốt một lát.
Bạn cùng bàn của cô sắp chơi một trận bóng rổ.
Và nhiều học sinh trong lớp đã đi xem.
Cố Hoài Thư bực bội ngẩng đầu nhìn máy điều hòa, sau đó liếc nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.
Nhưng cô vừa mới đi ra ngoài nắng nóng như vậy về, mông còn chưa mát.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Thư chần chừ từ bỏ ý nghĩ đi xem, muốn chuyên tâm vào tiểu thuyết.
Nhưng sự chú ý của cô đã rời đi.
Cuối cùng cô cũng đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa sau lớp học, sau khi đi ra ngoài lại đóng lại.
Gần như ngay khi cô vừa làm xong tất cả những điều này, điện thoại trong túi cô rung lên.
[Giang Thế Húc: Ở đâu?]
[Giang Thế Húc: Cậu có đến sân vận động xem bóng rổ không?]
[Giang Thế Húc: Chúng tôi đang đối đầu với lớp số 8.]
Cố Hoài Thư nhếch môi, thấy trong hành lang không có người, lén lút nói.
[Cố Hoài Thư: Tôi vừa rời phòng học.]
[ Cố Hoài Thư: Đến đây ngay.]
Cô bước những bước nhỏ qua hành lang và đi xuống cầu thang.
Cô bước nhanh về phía phòng tập thể dục và dừng lại để gửi tin nhắn khi đi ngang qua căng tin.
[Cố Hoài Thư: Có cần tôi mang nước cho cậu không?]
Thời gian Giang Thế Húc trả lời được tính bằng giây.
[ Giang Thế Húc: Không cần.]
[Giang Thế Húc: Cậu cũng không cần phải mang theo.]
[Giang Thế Húc: Tôi mua trà sữa cho cậu rồi.]
Cố Hoài Thư nóng lòng muốn chạy tới phòng tập thể dục.
Vì đang là giờ học nên chỉ có học sinh của một số lớp xem.
Lúc Cố Hoài Thư tới, hai hàng đầu đã chật kín người.
Cô đang nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy Hồ Bá Văn đang vẫy tay chào cô ở đằng đó.
"Cố Hoài Thư! Lại đây!"
Cậu ta đứng ở hàng ghế đầu, kiễng chân lên và hét lên như sợ không ai nhìn thấy, gần như mất thăng bằng.
Cố Hoài Thư đi tới, vừa ngồi xuống, một chiếc cốc đã được nhét vào trong ngực cô.
Hồ Bá Văn nói: "Của cậu."
Cố Hoài Thư thấp giọng cảm ơn, nhìn thấy Hồ Bá Văn nhàn nhã vui vẻ mở lon nước trong tay, liền hỏi: "Giang Thế Húc đâu?"
"Thay quần áo."
"Cậu không định chơi à?"
Cố Hoài Thư mở túi đựng ống hút, cắm vào uống một ngụm trà sữa đá.
Sự mát lạnh đi thẳng vào tim, xua tan đi cái nóng trong cơ thể.
"Lần này tôi sẽ không chơi." Hồ Bá Văn nói: "Rất nhiều người trong lớp chúng ta muốn đấu với lớp số 8.
Lần trước tôi đã chơi và giờ nhường cho các học sinh khác."
"Cậu không biết, lớp số 8 và chúng ta từng là hạng nhất và nhì trong cuộc thi bóng rổ.
Kể từ năm học trước, chúng tôi luôn là đối thủ gay gắt trên sân bóng rổ."
"Rất nhiều nam sinh trong lớp chúng ta muốn chơi."
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.
Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .
Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư hiểu rõ: "Thì ra là vậy."
"Thật ra tôi muốn đấu, nhưng anh Giang đã nhắc nhở, nhường cơ hội cho người khác."
"Vậy cậu ấy cũng sẽ không đấu à?"
"Anh Giang nhất định phải ở đó.
Không có anh ấy, cơ hội chiến thắng của lớp chúng ta sẽ giảm đi."
"Tôi và anh Giang không bao giờ rời sân khi thi đấu."
Nói đến đây, Hồ Bá Văn đột nhiên quay đầu sang, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Hoài Thư: "Sau đó anh ấy kêu tôi tới giúp cậu chiếm chỗ, trên đường còn mua cho cậu trà sữa."
"Anh ấy thậm chí còn mua trà sữa cho cậu khi chơi bóng rổ."
Hồ Bá Văn trừng mắt hỏi: "Anh ấy nợ cậu nhiều tiền à?"
Cố Hoài Thụ: "..."
Đó không phải chuyện bình thường sao?
Cô gần như không theo kịp suy nghĩ của Hồ Bá Văn, hỏi: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"
Hồ Bá Văn khẽ khịt mũi, rời mắt khỏi mặt cô, thấp giọng thì thầm: "Vậy tại sao anh Giang lại đột nhiên lên cơn điên?"
Cố Hoài Thư nghe không rõ: "Cái gì?"
Các bạn cùng lớp ở bên kia nghe thấy đều mở to mắt: "Hả?"
Hồ Bá Văn lập tức lấy tay che miệng: "Này!"
"Tôi nói sai rồi! Các cậu không nghe thấy gì cả! Nếu không anh Giang sẽ đánh các cậu!"
Các bạn cùng lớp buộc phải gật đầu.
Cố Hoài Thu nghe không rõ cũng không để ý nhiều.
Cô nhấp thêm một ngụm trà sữa rồi nghĩ ra: "Trường mình có bán trà sữa không?"
"KHÔNG."
Cố Hoài Thư bối rối nhìn cốc trà sữa: "Cái này là sao?"
Hồ Bá Văn không tin được lắc đầu: "Đây là bí mật, tôi không thể nói cho cậu."
"Được rồi."
Cố Hoài Thư không hỏi thêm câu nào nữa, khi cô uống ngụm thứ ba, trong phòng tập có chút ồn ào.
Nhìn lên, chính là Giang Thế Húc và những người khác đã xuất hiện.
Các học sinh chơi đều thay đồng phục thể thao của lớp, do Giang Thế Húc dẫn đầu, từ phòng thay đồ chậm rãi đi vào sân vận động.
Mặc dù Giang Thế Húc trông vẫn như vậy nhưng ngay khi đứng trên sân bóng rổ, cậu đã mang đến cho mọi người một cảm giác phấn chấn.
Các học sinh trong hội trường bắt đầu đồng loạt vỗ tay cổ vũ cho các thành viên của lớp mình.
Cố Hoài Thư lập tức đặt trà sữa xuống, vỗ tay, chăm chú nhìn Giang Thế Húc bước vào sân, cho đến khi câụ quay người sang, bắt gặp ánh mắt của cô.
Giang Thế Húc bước chậm hơn nửa bước, một người bạn cùng lớp phía sau đẩy nhẹ cậu: "Anh Giang, anh đang nhìn gì vậy? Bắt đầu rồi."
Chàng trai sửng sốt một lúc, sau đó miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác và bước về phía sân vận động.
Khi tiếng còi vang lên, trận đấu giao hữu giữa hai lớp bắt đầu.
Rất nhanh, dưới sự hò reo của các học sinh, Giang Thế Húc liên tục ghi điểm, xác nhận câu nói của Hồ Bá Văn.
Vừa ghi bàn xong, Giang Thế Húc trên sân quay sang nhìn về phía này.
Hồ Bá Văn tự hào nói: "Nhìn xem, tôi đã đúng."
Giang Cố Húc liếc nhìn Cố Hoài Thư, thở hổn hển, ra hiệu dừng lại và hét lên với trọng tài.
"Thay người, tôi sẽ nghỉ ngơi."
Hồ Bá Văn: "?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...