Cố Hoài Thư mặc quần áo của Giang Thế Húc.
Bởi vì cô ấy thực sự rất lạnh.
Một lý do khác là Giang Thế Húc đã tạo ấn tượng tốt đầu tiên với cô.
Mặc dù Thế Húc lần đầu gặp mặt đã vô tâm trêu chọc cô, nhưng hắn lại chủ động giúp cô chuyển bàn.
Cố Hoài Thư cảm thấy người bạn cùng bàn thật tốt với khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp.
Mặc áo khoác vào, cô nhanh chóng cảm thấy ấm áp, Cố Hoài Thư vừa kéo khóa, cô lập tức nhớ tới lời Từ Tư vừa nói.
"Anh ấy mắc chứng bệnh sạch sẽ và không thích người khác chạm vào đồ của mình, nếu không sẽ bị mắng."
Cố Hoài Thư nhìn xuống bộ đồng phục học sinh không vừa vặn, sửng sốt.
Giang Thế Húc cau mày: "Sao vậy?"
'Ừm…" Cố Hoài Thư cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng trước: "Cậu có chứng bệnh sạch sẽ không?"
Giang Thế Húc nhướng mày, tựa hồ có chút vui mừng, phần cuối giọng nói cất lên: "Cậu không biết?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Cố Hoài Thư nhếch môi, chớp đôi mắt tròn xoe hai lần.
Giữa cái chết giá lạnh và bị mắng, cô nhanh chóng chọn cái trước.
Cố Hoài Thư nghiêm túc nói: "Tôi sẽ ăn mặc thật cẩn thận, cố gắng không để quần áo bị bẩn, buổi tối về nhà sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho cậu."
Giang Thế Húc sửng sốt một lát.
Nhìn thấy trước mắt, cô gái bộ dáng thận trọng, Giang Thế Húc nói: "Không cần."
Cố Hoài Thư: "Cái gì?"
"Đừng cẩn thận, cậu có thể làm bất cứ thứ gì cậu muốn."
Cố Hoài Thư cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng gật đầu, kéo tay áo dài lên một chút.
Cô giáo dạy tiếng Anh chậm rãi bước vào trong đôi giày đế thấp.
Cô đặt cuốn sách lên và mỉm cười dịu dàng với các bạn trong lớp.
"Lớp học bắt đầu!"
Vào lớp chưa đầy mười phút, Cố Hoài Thư phát hiện ra một điều
Ging Thế Húc không nghe cả lớp chút nào.
Lúc đầu, cậu lấy cuốn sách, mở ra và chỉ viết nguệch ngoạc và vẽ lên đó, rồi về phía xa ngoài cửa.
Sau đó, cậu lật lại vài trang sách để đọc rồi ngã xuống và ngủ thiếp đi.
Giáo viên tiếng Anh sẽ nhắc nhở và chỉ trích những học sinh khác trốn học trong lớp nhưng luôn làm ngơ trước Giang Thế Húc.
Cố Hoài Thư sửng sốt.
Đây là người đứng đầu lớp sao?
Cậu vẫn ngủ cho đến khi tan học.
Ồn ào như vậy nhưng lại không hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của Giang Thế Húc.
Hồ Bá Văn ngân nga một giai điệu đi tới, khi nhìn thấy Cố Hoài Thư, anh ta đột nhiên kêu lên: "Mẹ kiếp!"
"Bạn học mới, sao cậu lại mặc quần áo của anh Giang!"
Giọng nói này vang vọng khắp phòng học, Cố Hoài Thư không hiểu sao cô lại trở thành người nổi bật.
Cố Hoài Thư: "Bởi vì tôi lạnh, cậu.
.
.
"
Hồ Bá Văn tựa hồ muốn nổ tung: "Cậu không muốn mạng!"
Cậu ta nhìn thoáng qua có thể nhận ra đó là quần áo của Giang Thế Húc
Trên cổ áo có hai vết bút không thể tẩy được, đó là vết mực rỉ ra từ cây bút mà Hồ Bá Văn cho Giang Thế Húc mượn.
Cố Hoài Thư cảm thấy khó hiểu, cô có chút bối rối: "Nhưng...!đây là Giang Thế Húc..."
Từ Tư cũng vội vàng đi tới ngắt lời cô.
"Không phải tôi đã nói với cậu sao? Giang Thế Húc không thích người khác chạm vào đồ mình".
"Anh Giang sắp giết người rồi!" Hồ Bá Văn lớn tiếng nói: "Bạn học mới, sao còn không nhanh cởi ra đi! Cởi ra, cởi ra!"
"Hồ Bá Văn!"
Trong giọng nói trầm đục ẩn chứa một chút tức giận: "Cậu lớn tiếng như vậy, cậu tin tôi xé miệng cậu không?”
Cố Hoài Thư quay đầu nhìn lại, người nằm trên bàn chậm rãi ngồi dậy, tựa vào lưng ghế.
Đầu hơi ngẩng lên, để lộ chiếc cổ thon và yết hầu gợi cảm của cậu.
Cậu từ từ mở mắt, vẫn còn buồn ngủ: “Hả?”
"Tôi sai rồi, anh Giang." Hồ Bá Văn cảm thấy rất có lỗi, vội vàng chỉ vào Cố Hoài Thư phàn nàn: "Câụ ấy là bạn học mới, đang mặc quần áo của anh."
"Ồ." Giang Thế Húc tức giận nói: "Là vậy à?"
Hồ Bá Văn: "!?"
Học sinh: "???"
Giang Thế Húc không mất bình tĩnh? Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và bối rối của Hồ Bá Văn, Cố Hoài Thư nhẹ nhàng giải thích: “Thấy tôi lạnh, cậu ấy mặc vào cho tôi.”
Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.
Từ Tư khó tin mím môi, nhẹ giọng hỏi Giang Thế Húc: "Giang Thế Húc, cậu đưa Hoài Thư sao?"
Giang Thế Húc mí mắt cũng không nhấc lên, tựa hồ vẫn còn tức giận, nóng nảy nói: "Cậu có phản đối gì không?"
Nụ cười của Từ Tư lập tức biến mất.
Ánh mắt mọi người đều rất kinh ngạc, không ngừng nhìn Cố Hoài Thư và Giang Thế Húc.
Giang Thế Húc, người mắc chứng bệnh sạch sẽ, thực sự đã chủ động cho bạn học mới mượn áo.
Cố Hoài Thư không ngờ rằng giải thích sẽ phản tác dụng.
Ánh mắt của mọi người càng lúc càng mãnh liệt, như muốn nhìn thấu cô.
Họ vừa nói chuyện vừa nhìn cô xấu hổ.
Nhìn thấy thế, Giang Thế Húc lạnh lùng nói: "Các ngươi nhìn đủ chưa?"
Một câu nói khiến mọi người nhanh chóng quay lưng lại, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Cố Hoài Thư sửng sốt.
Giang Thế Húc trông giống như một kẻ bắt nạt học đường.
Sau khi làm chủ được tình hình, cậu ta bình tĩnh đứng dậy và đi ra ngoài bằng cửa sau.
Hồ Bá Văn vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc đó, khó hiểu nhìn Cố Hoài Thư rồi đi theo sau lưng Giang Thế Húc.
"Anh Giang, đợi em với!"
Sau khi Giang Thế Húc rời đi, lớp học dần dần khôi phục lại tiếng bàn tán.
Từ Tư đi tới chỗ ngồi của Cố Hoài Thư: "Cậu có thể cùng tôi đến căng tin được không?"
Cô lại nở nụ cười dịu dàng.
Cố Hoài Thư không có lý do gì để từ chối, bởi vì cậu ta là người đầu tiên ngoài Giang Thế Húc tỏ ra tử tế với cô.
"Được." Trên đường đi đến căng tin, Từ Tư thản nhiên hỏi: "Hoài Thư, nhà gia đình làm nghề gì?"
Học phí ở các trường trung học Thực Nghiệm cao, phần lớn hoàn cảnh gia đình của học sinh đều tương đối tốt, trước tiên các em sẽ tìm hiểu lý lịch của mình để ghi điểm.
"Phục vụ." Hoài Thư mơ hồ nói.
"Trước đây cậu học trường nào?"
"Số mười một."
Từ Tư gật đầu.
Họ rời khỏi tòa nhà giảng dạy và nhanh chóng đến căn tin.
Cậu ta lại đổi chủ đề: "Cậu có quen biết Giang Thế Húc không?
"Không."
"Thật sao? Tôi tưởng hai người biết nhau."
Cố Hoài Thư lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không, tôi vẫn luôn ở Dịch Thành..."
Khi họ đến căng tin, chủ đề đã kết thúc.
Cô quay lại lớp học, tiếng chuông chuẩn bị vang lên, cô vội vàng quay về chỗ ngồi.
Giang Thế Húc đang cúi đầu chơi điện thoại di động, khi nghe thấy âm thanh bên cạnh, cậu dừng lại không có dấu vết chuyển động.
Cố Hoài Thư ngoan ngoãn cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi chuyển sách.
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy Cố Hoài Thư từ khóe mắt ngồi xuống, nghiêng người nhìn.
Giang Thế Húc hai mắt sáng lên, ngẩng đầu.
Họ nói rằng Giang Thế Húc không thích ngồi cùng bàn với con gái.
Cho nên Cố Hoài Thư muốn lấy lòng Giang Thế Húc, không để cậu đuổi cô đi.
Rốt cuộc, cô thực sự thích hàng cuối cùng ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...