Cậu nhìn Cố Hoài Thư vui vẻ nhận lấy, nhằm chứng tỏ đây chính là món Cố Hoài Thư thích ăn.
Giang Thế Húc bên cạnh nghiêng đầu, nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Hồ Bá Văn nhanh chóng quay lại và lắc đầu.
Có những điều tốt nhất là nên quên đi.
Cố Hoài Thư chậm rãi mở hộp đóng gói ra, nhìn thấy Hồ Bá Văn chạy tới chỗ Hứa Tử Yên.
Cô nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên, lẩm bẩm: "Thật đẹp."
Giang Thế Húc quay đầu lại: "Cái gì?"
"Tôi nói Hứa Tử Yên rất xinh đẹp." Cố Hoài Thư khen ngợi.
Thấy cô dừng việc đang làm, Giang Thế Húc im lặng lấy đôi đũa dùng một lần trong túi ra, xé đưa cho cô.
Cố Hoài Thư thấp giọng cảm ơn, lại kinh ngạc hắn không có trả lời, thậm chí còn không thèm để ý đến Hứa Tử Yên.
Cô không khỏi hỏi: "Cậu không nghĩ vậy sao?"
"Tôi thực sự nghĩ rằng cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp chúng ta."
Giang Thế Húc chỉ là nghiêm túc nhìn cô, thấp giọng nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
"Được rồi." Có lẽ con trai và con gái có mắt thẩm mỹ khác nhau.
Tiết thứ hai, trong giờ giải lao, bọn họ phải ra sân chơi.
Khi Cố Hoài Thư đi vệ sinh trở lại lớp, hầu hết các bạn cùng lớp đều đã xuống lầu.
Phó giám thị đứng trên bục đuổi người đi: "Mau nhanh, xuống nhanh đi.
Một lúc sau sẽ bị nói lớp chúng ta là lớp chần chừ nhất."
Hứa Tử Yên đi đến, đang muốn xin nghỉ phép: "Tôi trong bụng khó chịu, có thể không đi được không?"
Phó giám thị nghe xong có chút xấu hổ.
"Không, ngày hôm qua học sinh trưởng khoa vừa nói sẽ tuần tra phòng học, tất cả các lớp không cho phép ai ở lại phòng học."
Cố Hoài Thư từ trong ngăn kéo lấy ra một gói giấy nhét vào túi, đúng lúc có hai cô gái đi ngang qua cô, đi ra cửa sau.
Vừa đi hai cô gái vừa quay đầu nhìn Hứa Tử Yên, hai người nói chuyện rất nhỏ.
"Hôm qua hiệu trưởng vừa nói mọi người nên ra ngoài chạy bộ, cậu ta cũng xin nghỉ phép."
"Là cố ý, thật sự không biết vì sao suốt ngày giả vờ cao thượng."
"Ừ, nhìn thật khó chịu."
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.
Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .
Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư im lặng đến gần Hứa Tử Yên, thấy rõ sắc mặt cô trắng bệch, môi cũng nhạt đi rất nhiều.
Cô chủ động nắm lấy cánh tay Hứa Tử Yên nói: "Chúng ta cùng đi xuống, có thể xin hiệu trưởng nghỉ."
Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của cô.
Lúc đi ra khỏi phòng học, Cố Hoài Thư lại gần cô nói: "Trong túi của tôi có thuốc, lát nữa cậu lên có thể tự mình lấy, ở trong ngăn bí mật."
Bởi vì cô thường bị đau bụng kinh nên luôn mang theo thuốc, hy vọng nó có thể giúp ích cho Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên hơi cúi người nói: "Cám ơn cậu, tôi sẽ trả tiền cho cậu."
"Tôi không cần tiền."
Cố Hoài Thư cười nói: "Tôi muốn thêm WeChat của cậu."
Sau khi đến sân chơi, Cố Hoài Thư trở về đội của lớp mình sau khi Hứa Tử Yên vào phòng Vương Trác Nhiên xin nghỉ phép.
Giáo viên thể dục chỉ đạo vị trí của các đội trên bục, một số học sinh ở một số lớp bắt đầu bị mắng trước khi kịp đứng đúng vị trí của mình.
Cố Hoài Thư đi được ba bước, quay người nhìn Hứa Tử Yên trở lại giảng đường thì thấy Giang Thế Húc đứng ở cuối đội, cô vội vàng đi tới.
Giang Thế Húc liếc nhìn cô khi cô chạy về phía này, lùi lại một bước và từ bỏ vị trí phía trước.
Cố Hoài Thư nhếch khóe miệng cười vui vẻ
"Chúc mừng, tôi đã thêm WeChat của người đẹp."
Giang Thế Húc nhất thời không nói lên lời, không hiểu tại sao sau khi thêm tài khoản WeChat của bạn cùng lớp, cô lại vui vẻ như vậy?
"Thấy chưa?"
Một lúc sau, anh cau mày hỏi: "Bởi vì Hứa Tử Yên xinh đẹp?"
Cố Hoài Thư thản nhiên gật đầu: "Ai không thích người đẹp?"
"Có ai duot bình thường khi thấy người đẹp?"
Cố Hoài Thư quay người lại, nhìn thấy Giang Thế Hư đang do dự.
"Vậy thì tôi bình thường..."
Tiếng nhạc tập chạy vang lên, cản những lời còn dang dở của Giang Thế Húc.
Chỉ có thể nhìn thấy cử động miệng của cậu.
Cố Hoài Thư bối rối: "Cái gì? Tôi không nghe rõ."
Nhóm lớp bắt đầu chạy.
Cố Hoài Thư không đợi Giang Thế Húc nhắc lại, liền vội vàng xoay người.
Ở phía sau, hắn dường như im lặng cười nói: "Không có gì."
Chạy xong, Cố Hoài Thư quay lại giảng đường, từ xa nhìn thấy Hứa Tử Yên đang dựa vào hành lang.
Khi cô đến gần, Hứa Tử Yên nhét một thanh sôcôla vào tay cô: "Cảm ơn cậu, tôi chỉ có món quà này cho cậu thôi."
"Cảm ơn." Cố Hoài Thư quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ? Tại sao không ngồi bên trong?"
"Không sao đâu, tôi sẽ khỏe hơn khi tiêu hao năng lượng."
"Tốt lắm." Cố Hoài Thư nhận sôcôla.
Nói xong mấy câu, những học sinh khác lần lượt trở về lớp, khi đi ngang qua đều có thói quen liếc nhìn bọn họ.
Từ Tư cùng mấy nữ sinh trở lại lớp, nhìn thấy Cố Hoài Thư, cô rất kinh ngạc, nhưng các bạn học bên cạnh lại tỏ ra chán ghét.
Cố Hoài Thư nhớ tới hai người bạn cùng lớp nói xấu Hứa Tử Yên chính là người ở bên cạnh Từ Tư.
Cô bình tĩnh lại, sau khi mọi người xung quanh trở lại lớp học, Cố Hoài Thư không khỏi khách khí nói.
"Trong lớp chúng ta có mấy người hình như có hiểu lầm về cậu."
Cô đang giằng co trong lòng, không biết phải diễn đạt những lời nói xấu đó thành lời như thế nào.
Lúc nói với Hứa Tử Yên, không nghĩ tới cô ấy vừa nhìn đã thấu, liền mỉm cười.
"Cậu có nghe thấy họ nói xấu tôi không?"
"Đó không phải là hiểu lầm, họ chỉ không thích tôi thôi."
Cố Hoài Thư càng thêm bối rối: "Tại sao?"
"Tôi không biết."
Nhìn thấy cô bối rối, Hứa Tử Yên hiếm hoi mỉm cười giải thích.
"Một số bạn học nam đã gửi thư tình cho tôi, mọi chuyện thay đổi kể từ khi đó".
"Thật vậy không?"
"Chà, có vẻ như một trong số đó là người yêu của họ."
Cố Hoài Thư thật sự không biết nên hình dung như thế nào, không nói nên lời: "Còn cậu thì sao?"
Hứa Tử Yên nhướng mày: "Yêu nước, yêu đảng, không có thứ gọi là yêu đương.”
Cố Hoài Thư buồn cười.
Cô thực sự bất lực và không hiểu sao mọi người lại đối xử với nhau như vậy.
"Cậu không quan tâm người khác nói gì về tôi sao?"
"Có chút phiền phức, tôi không có rảnh cùng bọn họ nói chuyện."
Hứa Tử Yên bình tĩnh nói: "Nếu có thời gian, tốt nhất là học thuộc thêm mấy chữ."
Cố Hoài Thư trêu chọc cô: "Đây chính là học sinh đứng đầu tự giác sao?"
Hứa Tử Yên sửa lại: "Đây là ý thức của người nghèo."
Cô nhìn Cố Hoài Thư vuốt ve sôcôla, nhẹ nhàng nói: "Bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời chính là nước ối."
"Học phí hàng năm ở đây là hơn 100.000 tệ, nếu không nhận ra, tôi thậm chí sẽ không có cơ hội được nhập học miễn phí."
Hai cô gái trò chuyện trở lại lớp, vừa bước vào cửa sau đã nhìn thấy Hồ Bá Văn đang ngồi ở chỗ của Cố Hoài Thư, tươi cười nói chuyện với Giang Thế Húc.
"Anh Giang, tôi có điều muốn nói với anh."
Giang Thế Húc tựa người vào ghế, dùng đầu ngón tay phải xoay nhanh bút: "Sao vậy?"
"Cho tôi mượn tiền."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...