Kẻ Bắt Nạt Lạnh Lùng Có Trái Tim Ấm Áp Ngay Cả Khi Bị Trêu Chọc Và Hôn


"Giang Thế Húc xếp hạng nhất trong học kỳ trước.

Khoảng cách giữa cậu ấy và vị trí thứ hai là 30 điểm.

Thật không thể tin được."

"Nhớ lại, vừa rồi hắn tựa hồ đang nhìn lén Từ Tư!"

"Chắc chắn là bởi vì Từ Tư của chúng ta rất xinh đẹp, từ lâu, tôi đã cảm thấy Giang Thế Húc có hứng thú với Từ Tư.

Từ Tư, cậu có thích Giang Thế Húc không?"

"A? Tôi...tôi không.

Làm sao tôi có thể thích một kẻ bắt nạt như cậu ta được?"

"Tôi thấy hai người rất hợp nhau.

Anh ấy đẹp trai quá.

Cậu không nghĩ tới sao?"

Tiếng trò chuyện hào hứng dần dần lắng xuống cùng với tiếng bước chân.

Dịch Giả : Tiểu Thỏ Nhỏ

Cố Hoài Thư đẩy cửa phòng WC ra, chậm rãi đi đến bồn rửa, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nghe được.

Không ngờ ngày đầu tiên chuyển trường cô lại nghe được những lời bàn tán.

Đứng nhất lớp, kẻ bắt nạt, đẹp trai.

Giang Thế Húc này thực sự có thể thu thập danh hiệu có tầm ảnh hưởng trong thời sinh viên của mình.

"Leng keng..."

Tiếng chuông đọc sách buổi sáng vang lên, Cố Hoài Thư không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi đến văn phòng báo cáo với giáo viên chủ nhiệm mới.

Vương Trác Nhiên đưa cô đến phòng giáo viên để nộp thông tin, nhận thêm ba bộ đồng phục mùa hè, hoàn thành mọi thủ tục nhập học rồi đưa cô đến lớp.


Phòng làm việc của giáo viên Trường Trung học Thực Nghiệm nằm ở hai đầu hành lang của tòa nhà giảng dạy, ở giữa có các phòng học.

Lớp gần văn phòng của Vương Trác Nhiên nhất là lớp học số 6, tiếp theo là lớp số 5.

Cố Hoài Thư nhớ tới Vương Trác Nhiên dạy lớp số 2 và lớp số 3.

Nếu đi theo hướng mình đang đi thì trước tiên họ sẽ đi qua cửa sau của phòng học lớp số 3.

Cô gật đầu, dùng hai tay nắm lấy dây đeo balo rồi đi theo sau.

Khi đến gần phòng học lớp số 3, bước chân của Vương Trác Nhiên đột nhiên chậm lại, hai tay chắp sau lưng.

Anh bước từng bước nhẹ nhàng đến cửa sau, liếc nhìn vào bên trong bằng ánh mắt sắc bén, cuối cùng ổn định tại một chỗ.

Cứ như thể anh đã đoán trước được điều đó.

Cố Hoài Thư nhìn vào trong thì thấy một cậu bé đang nằm gục ngủ ngon lành ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa.

Đầu cậu tựa vào cánh tay cong, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra giữa hai khuỷu tay, trông rất đẹp trai.

Bạn cùng bàn của cậu nhìn thấy hiệu trưởng, định đánh thức cậu ta, nhưng Vương Trác Nhiên đã dùng ánh mắt ngăn anh lại.

Vương Trác Nhiên dùng ngón giữa gõ lên bàn hai lần.

Giây tiếp theo, cậu bé cau mày, cảm thấy tức giận toàn thân và thốt ra một lời bằng đôi môi mỏng.

"Cút."

Bàn tay biến thành nắm đấm, Vương Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng hỏi: "Ngươi bảo ai cút?"

Cố Hoài Thư im lặng cong khóe miệng.

Nghe được giọng nói hiệu trưởng, thiếu niên mở mắt, ngẩng đầu lên, trên lông mày có chút tỉnh lại: "Thực xin lỗi, Vương lão sư, ta ngủ quên."

Mái tóc trên trán rối bù, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú, khóe mắt hơi xếch lên, cả người đều có cảm giác lười biếng.

Vương Trác Nhiên đang giáo huấn lại cậu ta.

Cậu bé không có ý định nghe những gì thầy giáo đang nói mà thản nhiên nhìn xung quanh và thấy một cô bé đang đứng ở cửa, cười khúc khích.


"Giang Thế Húc, hãy chú ý đến hình ảnh của học sinh.

Không được ngủ trong lớp chứ đừng nói đến việc chửi thề…”

Giang Thế Húc...

Hóa ra cậu ta chính là Giang Thế Húc

Cố Hoài Thư ngước mắt nhìn sang, không ngờ hắn cũng nhìn cô, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.

Nhịp tim của Cố Hoài Thư dường như đã lỡ mất nửa nhịp.

Chàng trai bình tĩnh nhìn cô và nhướng mày.

Như muốn hỏi - có buồn cười không?

Cố Hoài Thư nhanh chóng nén lại nụ cười.

Sau khi Vương Trác Nhiên giáo huấn xong, anh dẫn cô đến cửa trước, Cố Hoài Thư cũng nhanh chóng đi theo.

Giang Thế Húc hơi cụp mắt xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn bóng người trong hành lang.

Cô gái vừa rồi trông có vẻ bối rối vì bị cậu bắt gặp đang cười.

Cảm thấy có lỗi mà chóp tai lập tức đỏ bừng.

Nghĩ đến đây, Giang Thế Húc im lặng mỉm cười.

Bạn cùng bàn của cậu, Hồ Bá Văn tò mò tiến lại gần: "Đó là học sinh chuyển trường mà Lão Vương nhắc đến ngày hôm qua phải không? Anh Gianh, anh thực sự rất giỏi tán tỉnh các cô gái! Anh có biết cậu ấy không?"

Giang Thế Húc ngừng cười và cảm thấy khó chịu vì ý nghĩ vừa rồi của mình.

Cậu tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Tôi không biết.”

"Mọi người trước hết đặt sách giáo khoa xuống, tôi thông báo một chuyện.

Hôm nay lớp năm hai trung học cơ sở của chúng ta chào đón một thành viên mới."


Vương Trác Nhiên ra hiệu Cố Hoài Thư đứng trên bục: "Mời em giới thiệu bản thân."

Cố Hoài Thư trước ánh mắt của mọi người mỉm cười: "Tôi tên Cố Hoài Thư.

"

Cô có làn da trắng, đôi mắt tròn, lông mi dày và cong như chiếc quạt, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cô rất xinh đẹp và thông minh.

Phía dưới vang lên một tràng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay át đi tiếng bút đen rơi xuống đất.

Ở hàng cuối cùng, động tác xoay bút của Giang Thế Húc dừng lại, cây bút bị rơi xuống đất.

Cậu nhìn thẳng qua mọi người và đáp xuống Cố Hoài Thư.

Lồng ngực anh đập dồn dập, chua xót cùng vui sướng điên cuồng từ trong lòng lan tràn, trong mắt hiện lên gợn sóng.

Hồ Bá Văn giúp hắn cầm bút lên, vừa bối rối vừa lo lắng: “Anh Giang, sao vậy?”

Đôi mắt của Giang Thế Húc vẫn dán chặt vào cô gái.

Cậu nhìn Cố Hoài Thư viết từng chữ một lên bảng đen.

Anh đột nhiên thì thầm với Hồ Bá Văn

"Ngồi bên kia đi."

Hồ Bá Văn khó hiểu: “Hả?”

Giang Thế Húc đưa mắt ra hiện sang chiếc ghế trống duy nhất trong phòng học ở đầu bên kia, lặp lại: "Ngồi sang kia."

Hồ Bá Văn nhìn theo ánh mắt của cậu ta, nhìn sang, vẫn có chút bối rối: "A? Tại sao..."

Giang Thế Húc hạ giọng cảnh cáo: “Đi nhanh đi.”

Khi tiếng vỗ tay lại vang lên, Cố Hoài Thư đã viết xong tên mình.

Vương Trác Nhiên liếc nhìn xung quanh và nói.

"Cậu ngồi xuống trước đi…"

Chưa kịp nói xong, Hồ Bá Văn đột nhiên ôm sách đọc buổi sáng đứng dậy, nhanh chóng chạy đến một chiếc ghế trống ở giữa lớp để ngồi xuống.

Mọi người: "?"


"Ừm...!Hồ Bá Văn mỉn cười nịnh nọt nhìn Vương Trác Nhiên "Thầy, phía sau nhìn không rõ, ta muốn đổi chỗ"

Cậu ta đẩy kính lên: "Cận thị của em ngày càng nặng.

Khi em ngồi ở hàng cuối cùng, các bạn mới vào lớp trông giống như đàn ông".

Các bạn cùng lớp cười lớn.

Cố Hoài Thư : "???"

Vương Trác Nhiên: "Được rồi, im lặng."

Vốn dĩ anh ấy muốn tách Hồ Bá Văn và Giang Thế Húc ra, nhưng bây giờ anh thực sự không cần yêu cầu đổi vị trí.

Có vẻ như Hồ Bá Văn muốn học tập chăm chỉ.

Vương Trác Nhiên có chút hài lòng xua tay: "Vậy mời em ngồi cạnh Giang Thế Húc."

Cố Hoài Thư hai mắt sáng lên.

Cô thích vị trí này.

Cô được ngồi cùng bàn với Giang Thế Húc, và cậu ấy ngồi ở hàng cuối cùng.

Vị trí cuối cùng thì càng ít bị giáo viên chú ý.

Hàng ghế sau rộng rãi nhất nên không lo bị chật.

Nhưng lúc này, ánh mắt của hầu hết các học sinh đều thay đổi, trên mặt đều tràn đầy vẻ khó tin.

Vương Trác Nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, ho khan hai tiếng hỏi: "Giang Thế Húc, ngươi không sao chứ?"

Cố Hoài Thư và những học sinh khác đều nhìn về phía Giang Thế Húc, cậu cười nửa miệng nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Có lẽ là vì giọng nói có chút lạnh lùng, tính tình cũng lạ lùng, Vương Trác Nhiên nghe có vẻ mỉa mai.

Vương Trác Nhiên: "Nếu ngươi không muốn, Hồ Bá Văn ngồi về chỗ trước..."

"Sư phụ, ta không phải không nguyện ý."

Giang Thế Húc giơ tay ngắt lời hắn: "Ta sẽ chăm sóc tốt bạn học mới."






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận