Làm xong tất cả, bên tai hắn vang lên một giọng nói có chút lạnh nhạt: "Hướng đông mười dặm có nguồn nước." Ernst Wiil nghe thấy lời này, thân thể lập tức căng thẳng, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người đã cứu mình đang dựa vào một gốc cây, thần sắc lãnh đạm nhìn mình.
Ernst cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hướng người không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau nói lời cảm ơn, sau đó với tốc độ nhanh nhất tìm được nguồn nước, rửa sạch mùi kim loại dính trên người từ bãi rác.
Làm xong những việc này, Ernst nhìn xung quanh, tinh cầu này, có bảy phần đã bị các loại rác bao phủ, sau khi trải qua hàng trăm hoặc hàng ngàn lần bỏ rác, tinh cầu này sẽ bị rác lấp đầy hoàn toàn, sau đó sẽ bị bỏ hoang.
Có tinh cầu rác sau khi đầy rác sẽ bị bỏ hoang, sau đó đem đi bán đấu giá, có tinh cầu rác do quá nhiều khí độc, sau khi kiểm tra sẽ cho tiến hành nổ tung!
Nhưng dù là phương pháp nào, hắn cũng không có cách nào gặp được người khác trong thời gian ngắn.
Mà thuốc ức chế của hắn để trong ngăn bí mật của người máy chiến đấu chỉ còn sáu mũi, mỗi lần kỳ phát tình đến, ít nhất hắn phải dùng hai mũi, sáu mũi thuốc này nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn ức chế ba lần kỳ phát tình...
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ernst Wiil có chút phức tạp, hắn cần phải nhanh chóng tìm được nguồn năng lượng thích hợp cho "Kình Thiên" để đảm bảo có thể thực hiện được một lần nhảy không gian, cũng phải nhanh chóng sửa chữa quang não cá nhân của mình, để quân đội có thể xác định vị trí của hắn.
Trên đường trở về, Ernst không ngừng ở trong lòng lên kế hoạch, bác bỏ, rồi lại lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Trên đường trở về hang động, hắn cũng không có gặp Dung Nguyên.
Trở về hang động, hắn thấy Dung Nguyên đang ngồi nhắm mắt trầm tư ở một góc hang động, hắn do dự một chút, cố gắng bước vào một cách nhẹ nhàng nhất.
Ngay khi hắn bước vào, Dung Nguyên mở mắt ra, Ernst nhìn đôi mắt lạnh như băng kia, dừng một chút rồi lên tiếng: "Tôi tên là Ernst Wiil, cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể cho tôi biết tên của anh được không? Sau khi rời khỏi nơi này, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để báo đáp anh." Hắn vốn dĩ cũng muốn nói chuyện ôn hòa một chút, nhưng hắn trời sinh đã như vậy, không thay đổi được, hơn nữa càng muốn nói chuyện ôn hòa thì giọng điệu sẽ càng lạnh lùng.
Dung Nguyên nhìn hắn, do dự một chút, nghiêm túc nói: "Cậu kêu tôi là Dung Nguyên là được.
Hiện tại nơi này chỉ có tôi và cậu, trước khi cậu có thể trở về...!trước khi có thể rời khỏi nơi này, cậu đừng đến gần tôi quá, chúng ta không có duyên phận, tướng mạo gì đó, đôi khi cũng sẽ nhìn nhầm!"
Ernst Wiil: "..." Người này đang nói gì vậy? Tránh xa đối phương một chút thì hắn hiểu, nhưng mà câu sau là có ý gì? Hắn thật sự nghe không hiểu!
Dung Nguyên nói xong lời mình muốn nói, vô cùng hài lòng mà nhắm mắt tiếp tục tu luyện, vừa rồi hắn mới uống một ngụm nhỏ nước linh tuyền, hiện tại đúng là lúc cần củng cố khí hải...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...