Bạch Vân phủ _ Kinh thành.
Thanh Y rụt rè lấp ló ngoài cửa
phòng, trên tay là khay đồ ăn nhẹ nửa muốn tiến vào nửa không. He hé mắt nhìn vào bên trong một chút, thành chủ không thấy bóng dáng đâu chỉ
thấy phu nhân ngồi chống tay gật gù bên bàn trà. Phở phảo một hơi nhẹ
nhõm, nàng ta lúc đấy mới nhẹ nhàng bước vào, khẽ đặt khay xuống nhỏ
giọng gọi.
- Phu nhân…..phu nhân?
Mỗ phu nhân giật một
cái đứng phắt dậy, mắt chưa kịp mở hết nhưng mặt vô cùng nghiêm túc cùng trịnh trọng lưng thẳng như cột cờ nói như máy.
- Hiểu trưởng đã nói là đúng, tuyệt đối đúng, các đồng chí chúng ta phải tuân thủ và làm việc theo tấm gương của lãnh đạo….
Thanh Y đen mặt nắm tay áo của mỗ phu nhân giật giật.
- Phu nhân….
- Nga…
Thuỷ Linh lúc này mới chớp chớp làn mi mở hẳn mắt ra ngơ ngác nhìn cảnh vật
xung quanh, nhìn xuống tay áo mình một chút rồi lại nhìn Thanh Y. Thở ra một hơi rồi cười gượng một tiếng ngồi lại trên ghế, dùng tay đỡ lấy
trán vừa nhu nhu vừa lẩm bẩm.
- ….hù chết người, còn tưởng đâu
ta lại ngủ gật trong cuộc họp của trường chứ? Sao gần đây luôn mộng thấy bên đó vậy, chẳng lẽ…. A phi phi phi, lão râu ria chết bằm kia dám câu
ta về lúc này ta vặt trụi râu lão!
[Thiên Đình _ Cục quản lý
sách _ Phòng tiểu thuyết: Cục trưởng cục quản lý sách đang phun nước
miếng té tát với cấp dưới bỗng sống lưng lạnh buốt, rùng mình một cái.
Tạm thời dừng phun nước miếng, ngó đông, ngó tây, nhó trước, ngó sau,
ngó....tất cả đều một bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm
không có ai khả nghi a~~~~ quái lại, ai dám rủa lão?]
- Phu nhân, người không sao chứ?
Thanh Y lo lắng xem xét phu nhân của mình, quả thực gần đây phu nhân có chút
không được ổn lắm….không! Phải nói chính xác là cả thành chủ cùng phu
nhân đều cực kỳ không ổn mới đúng, thành chủ thì mặt ngày càng lạnh,
càng lúc càng doạ người. Phu nhân thì ngày càng lơ mơ, lúc nào cũng
trong tình trạng sẵn sàng lăn ra ngủ bất kể ở đâu, bất kể trong tình
huống gì. Tuy thành chủ vẫn như trước rất ít khi dời khỏi phu nhân, có
dời đi cũng sẽ để Thiểm Phong, Tật Phong ẩn thân quanh quẩn xung quanh
bảo vệ nhưng….hai người cả ngày hầu như không nói với nhau câu nào hết.
Vào bữa ăn cũng vậy, thành chủ gắp thứ gì vào bát cho thì phu nhân ăn
thứ đấy còn không cứ gẩy từng hạt như đếm cơm vậy. Đến khi đi ngủ lại
càng tệ hơn, phu nhân luôn yêu cầu để nguyên nến cho sáng và thường ngon giấc từ khi chập tối. Thành chủ thì giờ tí (23-1 h) mới bắt bắt đầu
buông sách xuống từ thư phòng trở về phòng, nhưng sáng hôm sau người vào đợi hầu thì lại thấy vẫn nguyên y phục như tối hôm trước ngồi chống tay bên bàn hay cạnh giường nhìn phu nhân. Tình trạng như vậy đã kéo dài
hơn nửa tháng rồi, cứ vậy thì kẻ dưới bọn họ không bị thành chủ phát
lãnh khí đông chết thì cũng nơm nớp lo sợ mà chết a~~~ Thực muốn nắm lấy tay áo phu nhân mà cầu xin người đừng giận dỗi với thành chủ nữa mà,
không thì sẽ thành kỳ án xuất hiện người bị đóng băng ngay đầu đông tại
kinh thành này mất.
- Thanh Y, làm gì em lại nhìn ta với anh mắt như nhìn…..tượng phật trong chùa mà xin xăm vậy? Tay em mà nắm mạnh
thêm một chút thì tay áo cũng sẽ bị xả xuống dưới luôn.
Thanh Y
le lưỡi cười vội rụt tay lại, nghĩ thế nào lại đưa tay ra vuốt phẳng lại tay áo cho phu nhân của mình. Vừa vuốt vừa lấy bộ mặt rất….bà tám lén
lút nhìn trước ngó sau rồi nhỏ giọng.
- Phu nhân, người cùng thành…..
- Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ còn thức chứ? Thuý Miên có thể vào không?
Gương mặt Thanh Y có chút vặn vẹo, cố gắng giữ cho giọng được bình thường
nhưng không khó để nghe thấy nàng ta hỏi với hàm răng nghiến chặt.
- Phu nhân, là Thuý Miên cô nương. Phu nhân có muốn gặp?
Thuỷ Linh chống tay bên má nhìn bát tổ yến chưng đường cùng mấy đĩa điểm tâm và hoa quả tinh sảo mà Thanh Y vừa bê đến đặt trên bàn bỗng dưng thấy
miệng đắng ngắt, vươn ngón tay khều khều mấy trái bồ đào chín mọng lơ
đãng gật đầu. Nữ nhân kia…..gần đây có lẽ đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi
sao?
Theo tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần là một mùi hương vừa ngọt vừa nị xộc vào khiến dạ dầy của nàng xoắn lại, cổ họng chua loét.
Đè lại cảm giác dịch vị đang muốn trào ngược ra, nàng nhấc bát tổ yến
lên nhấp một thìa sau đó mày càng nhăn chặt hơn đặt vội xuống.
- Linh tỷ tỷ…
Một giọng nói thanh thuý cất lên.
- Thuý Miên cô nương thỉnh không cần gọi loạn, mẫu thân chỉ sinh ta cùng
một cái muội muội, một cái đệ đệ và ta nhớ không nhầm thì nhà ta không
có phúc để có thêm một cái mỹ nhân như cô nương nữa.
Nàng cười
đến ngọt ngào, vẻ mặt còn thật sự tự nhiên híp mắt lại nhìn Thiên Diện
Bồ Tát Thuý Miên đang lắc cái eo nhỏ trong bộ bạch y viền thêu hoa mai
cười dịu dàng tiến đến gần. Nghe nàng nói như vậy thì nụ cười có vẻ cứng lại nhưng vẫn rất đúng mực trả lời.
- Thuý Miên nào dám, chỉ là muốn thân thiết với tỷ tỷ một chút. Nếu tỷ tủ không muốn….
- Cứ gọi ta là Diệp phu nhân hay thành chủ phu nhân như trước đi, có vẻ khách sáo một chút nhưng tránh được nhiều hiểu lầm.
Nàng đánh gẫy lời, làm một cái thủ thể mời Thuý Miên ngồi xuống ghế xa mình nhất.
- Vậy….thành chủ phu nhân, Thuý Miên nghe Thành đại ca nói phu nhân có chút không khoẻ nên mạo muội muốn đến thăm.
Thanh Y đang bê tách trà đến mặt đã muốn rút gân, nhận được ánh mắt cảnh cáo
của phu nhân mình quét lại nên cũng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng cần có đặt tách trà xuống nhỏ giọng.
- Thuý Miên cô nương, thỉnh dùng trà.
Thuý Miên gật nhẹ, thủ như lan hoa tao nhã tiếp lấy chén trà, thuỳ mị thưởng hương rồi mới hé môi anh đào nhấp một ngụm. Đúng đủ tiêu chuẩn của một
vị tiểu thư xuất thân danh giá, chỉ một việc đơn giản là uống trà cũng
có thể đạt đến trình độ khiến người khác phải tự thẹn bản thân không
bằng. Tiếc là mỗ phu nhân ngồi đối diện lại đang chăm chú chỉ nha hoàn
của mình lột vỏ bỏ hạt bồ đào, coi như không có gì lơ lãng hỏi lại.
- Thành đại ca?
Đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu có chút mở lớn, một bộ làm như mình lỡ lời mà sửa miệng.
- A, Thuỷ Miên lỡ lời rồi. Là Diệp thành chủ, mong phu nhân đừng hiểu lầm.
- Nga, ra vậy! Không có vấn đề gì, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Có
điều nên gọi là Thành thúc thúc có vẻ đúng với niên kỷ hơn.
Phụt…khụ khụ….khụ.
Thanh Y đang lột vỏ bồ đào nhịn không nổi cười ra một tiếng nhưng lại bị phu
nhân của mình nhanh tay nhét miếng thuỷ tinh hạnh nhân cao vào miệng
suýt chút nữa ế tử. Ngẩng lên nhìn phu nhân của mình vô cùng uỷ khất
định ý kiến nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, tập trung vào chuyên
môn lột vỏ bồ đào, tách hạt bồ đào . Chỉ cần nhìn chéo áo trắng muốt
khựng lại nơi cửa là biết đối tượng nguy hiểm nhất đã xuất hiện, kẻ làm
hạ nhân như nàng lúc này chỉ có thể ba không, không biết _ không nghe _
không thấy! Phu nhân, xin người hạ thủ….à không. Là hạ khẩu lưu tình,
kẻo lát nữa kẻ cần cầu nhiều phúc chính là người a~~~
- Ý của phu nhân là….
Thuý Miên lúc này là ngạc nhiên thật sự, nhìn nàng đang uể oải dùng tăm xiên những trái bồ đào đã lột vỏ sạch sẽ đặt trong đĩa thanh sứ tinh sảo đưa lên miệng.
- Ai nha, có gì không đúng? Tướng công ta năm nay
cũng đã tam thập nhị có dư, cô nương đây mới vừa tròn song thập. Hơn một giáp không gọi thúc thúc chả lẽ muốn gọi bá bá hay….lão bá?
- Thuý Miên không dám, Thành đại ca….a không, Diệp thành chủ đâu có….đâu có lão như vậy?
Lúng túng.
- A, cô nương cũng cảm thấy tướng công nhà ta có chút lão sao?
- Không lão, không….
Chớp chớp mắt, không để người đối diện có cơ hội nói gì nàng gật gù lại bồi tiếp.
- Lão cũng không sao, lão cũng không sao, lão là tốt, là rất tốt. Nam
nhân thành thục một chút thì nữ nhân cũng sẽ được chiều chuộng hơn.
- Dạ, phu nhân nói phải.
Có chút ngơ ngác vì không theo kịp vị phu nhân thay đổi liên tục này.
- Nhưng vấn đề là vị lão tướng công kia còn những vị phu nhân khác nữa,
nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường cô nương cũng biết rồi đấy.
Phải làm sao? Đương nhiên là phải loại trừ nguy cơ ngay từ đầu rồi. Tỷ
như….độc chết nhị phu nhân, tỷ như….thôi xuống hồ chết đuối tam phu
nhân, tỷ như….thắt cổ chết tứ phu nhân hay tỷ như…..
Ánh mắt như có như không liếc nhìn khuôn mặt rối rắm của Thuý miên cô nương rồi lại trượt ra phía cửa, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười ác ý.
- ….. mượn dao giết người, gạt đại phu nhân tự đi vào miệng cọp!
Lạch cạch…
Thuý Miên cô nương thiếu chút nữa đánh rơi tách trà trong tay nhưng nha hoàn Thanh Y thân thủ vô cùng tốt đã nhanh tay tiếp được đặt lại lên bàn,
nước trà bên trong thậm trí còn không sánh một giọt ra ngoài.
- Phu nhân, sao….lại nói những điều này với Thuý Miên?
Vẻ mặt vô cùng mờ mịt cùng uỷ khuất, quả không hổ danh Thiên Diện Bồ Tát.
- Hửm, nhàn rỗi nói chút chuyện phiếm thôi. Ta trước đây có xem rất nhiều phim….ủa nhầm, là kịch và truyện về đấu đá dành nam nhân, xem chỉ để
cho vui ai ngờ lại nhớ rõ đến vậy. Thuý Miên cô nương sớm muộn gì cũng
sẽ gả cho người ta, lại đây ta nói cho nghe biết đâu cũng sẽ có lúc phải dùng tới!
- Cái này….phu nhân, Thuý Miên xin được….
Rối rắm đứng dậy muốn rút lui.
- Ai nha, lại đây ta nói cho mà nghe. Dành nam nhân cũng phải có bản lĩnh mới dành được nha, dành nam nhân cũng cần phải có nghệ thuật chứ không
phải chỉ cần mặt đẹp một chút, ngự bự một chút là cũng có thể dành được
đâu.
Vẻ mặt bát quái, vươn móng vuốt vẫn còn dính rất nhiều nước bồ đào nắm lấy tay áo trắng muốt kéo lại.
- Ack, Thuý Miên có chút….
Mặt đã muốn rút gân gần giống như Thanh Y đứng bên cạnh, nhưng một người là nín cười còn một người là nén khóc. Khoé mắt loé lên một chút dè chừng
bàn tay đang nắm lấy tay áo mình.
- Vội gì chứ? Trà vẫn chưa
uống hết….gì? Đã nguội rồi sao? Thanh Y, dâng trà mới cho Thuý Miên cô
nương đây. Ngồi xuống đi, sớm mà. Ta nói cho nghe nè, việc quan trọng
khi về nhà người ta chính là phải biết nhẫn, nhu, thục, ngoan. Nhẫn là
gì? Chính là kiên nhẫn, nhẫn nại ấy. Nhu là gì? Nhu chính là mềm mỏng,
nhu mì. Thục là gì? Chính là hiền thục, mẫu mực. Còn ngoan chính là
xuống tay phải ngoan độc! Vì sao phải cần bốn thứ ấy? Cần bốn thứ ấy bởi vì phải kiên nhẫn thu bản thân lại trong bộ dạng nhu mì với tướng công, hiền thục mẫu mực với người trên kẻ dưới mà tạo lòng tin rồi mới…..xuất thủ ngoan độc với những trở ngại. Nếu làm chính thê thì phải tiêu diệt
thứ thiếp, nếu làm thiếp thì phải loại trừ chính thê cùng những kẻ khác
có thân phận như mình. Có hiểu không vậy?
Nhấp một ngụm trà liếc nhìn bên cạnh, Thanh y thì gật đầu như băm tỏi, Thuý Miên thì mặt đang
đổi dần từ xanh sang trắng. Thuỷ Linh đôi mắt đột nhiên trở nên đặc biệt sắc bén, nghiêng người tựa vào thành ghế bộ dạng lả lơi nhưng cũng toát ra một sự nguy hiểm ngầm. Ngón tay khẽ phất qua gò má Thuý Miên, móng
tay như có như không dừng lại nơi đuôi mắt long lanh.
- Thuý
Miên tiểu thư đây trời sinh yểu điệu nhu nhược thì chắc cũng không cần
cố gắng lắm trong hai mục nhu_thục rồi, chỉ còn nhẫn và ngoan thôi. Khi
chưa có được sự tín nhiệm của đối thủ thì tuyệt đối không được để lộ ra
bản thân mình, cô nương cũng có chút đầu óc tính toán chỉ có điều chữ
“nhẫn” còn chưa có học đủ. Nên luyện thêm, ngoan thì….càng không đạt
tiêu chuẩn. Mượn dao giết người tuy cũng hay nhưng lại là kế sách có sơ
hở và phụ thuộc vào may rủi rất nhiều, muốn đảm bảo thì phải chính mình
ra tay. Muốn hạ gục một người không những phải tìm hiểu về điểm yếu mà
còn phải tìm hiểu về sở trường cũng như sở thích của người đó nữa, bằng
không khả năng ăn khổ của bản thân tương đối cao. Ví dụ như một người
nhìn tuy không có chút võ công, vừa ngu ngốc lại vừa ngây thơ không có
nghĩa là người đấy không biết gì hết. Có thể người đấy ngu ngốc thật
nhưng ánh mắt người đấy không có hỏng, có thể người đấy không có tâm
phòng bị người khác thật nhưng không có nghĩa người đấy không biết cách
làm thế nào để giết người muốn đâm mình một dao sau lưng. Con người a~~~ là một loại động vật mạnh mẽ nhất nhưng cũng dễ tổn tương nhất. Bất kể
thứ gì trong căn phòng này cũng có thể thành hung khí lấy mạng
người…..nhưng giết người cũng là giải thoát người đấy khỏi đau khổ bi ai của trần thế, có vẻ đấy lại là quá dễ dàng rồi. Với địch thủ, nhất là
kẻ muốn đoạt tướng công của mình thì phải ngoan hơn nữa!
Lạch cạch.
Thiên Diện Bồ Tát sống lưng lạnh toát, thân người hơi lảo đảo một chút dựa
vào bàn trà. Thuỷ Linh làm như không biết, cầm lên chùm bồ đào ngắm
nghía nhưng khoé môi lại cong lên muôn vàn quyến rũ.
- Nữ nhân
ngoài người trong lòng ra thì yêu thích nhất là cái gì? Chính dung mạo
của mình, càng là kẻ có nhan sắc thì lại càng chú trọng dung mạo hơn.
Ngươi đâm chết hay độc chết nữ nhân xinh đẹp tuyệt đối không bao giờ
bằng huỷ dung của người đấy, cắt gân chân, chắt gân tay người đấy, cắt
mí mắt của người đấy đi đặt một chiếc lưu ly gương trước mặt để nàng ta
ngày ngày nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình.
A, phải nhớ cắt lưỡi trước nha, không thì sẽ điếc cái lỗ tai lắm. Không
những thế nàng ta lại cắn lưỡi tự tử thì có phải hết trò vui rồi không?
- Thành chủ phu nhân….
- Sao vậy? Có chút khó thở sao?
Thuý Miên trừng mắt nhìn mỗ phu nhân đang dứt từng trái bồ đào ra bỏ sang
bên cạnh cho Thanh Y lột vỏ, giọng nhàn nhạt như không chút để ý.
- Còn một thứ tưởng như bình thường nữa nhưng cũng có thể lấy mạng
người….chính là dị ứng, dị ứng thường chỉ ở thể nhẹ như mẩn ngứa, ho và
khó chịu. Nhưng ở một số người cơ chế phản ứng dị ứng quá mạnh khiến
cho….cơ thể bị shock, gọi là shock phản vệ. Những tác nhân gây ra phản
vệ thường là thực phẩm, nọc độc của côn trùng hay nhựa cây. Shock phản
vệ khiến họng và lưỡi sưng phù gây chèn ép đường thở, mạch nhanh và yếu, tụt huyết áp, tim có thể ngừng đập. Có thể cấp cứu bằng cách tiêm
Adrenalin trực tiếp dưới da hoặc dùng một số loại thuốc khác, chỉ tiếc
rằng…..ở điều kiện hiện tại những thứ ấy còn chưa được phát minh ra đi! A sao mặt cô nương lại tái như vậy? Thanh Y, e mau ra nhìn xem có phải
Thuý Miên cô nương muốn nói gì không?
Thiên Diện Bồ Tát lúc này
chính là có thể dùng hai từ “bánh bao” để chỉ bởi gương mặt thanh tú, mỹ lệ động lòng người giờ vừa đỏ vừa tím lại sưng phồng lên. Đôi môi anh
đào chúm chím cũng dầy cộp lên gấp ba bốn lần, không giữ được thanh bằng lảo đảo ngã ngồi xuống chân ghế. Gương mặt hốt hoảng nhìn về phía cửa
cầu cứu, quả nhiên bóng trắng vẫn yên lặng đứng bên ngoài nãy giờ đã
đượm bước đi vào. Đôi mắt hắc ngọc u tối nhìn thẳng vào nữ nhân đang
nghiêng người uể oải trên ghế, coi như không có sự tồn tại của Thuý Miên cô nương mà đến bên cạnh phu nhân của mình. Cầm lấy chùm bồ đào trong
tay nàng đặt xuống đĩa sau đó cầm lấy chiếc khăn trong tay Thanh Y từng
chút lau nước quả trong tay nàng, giọng có chút không hài lòng.
- Nàng không nên ngoạn như vậy…..
- Thực nhàm chán…
Nàng rút tay mình lại, quay đi không nhìn Diệp Cô Thành.
-….nước quả dây ra tay, không được sạch sẽ.
Thủy Linh nhướn mày nhìn nam nhân đứng trước mặt mình tự hỏi, có thể dùng bộ mặt nghiêm khắc như giám thị phòng thi mà nói ra lời tức chết người
ngay tại đương trường như vậy sao? So với kẻ ném người xuống vực như
nàng thì kẻ cắt dây, ném đá có vẻ tội lỗi nhiều hơn gấp mấy lần đi.
Đôi mắt long lanh như nước hồ thu lúc này chỉ còn là hai khe hẹp nứt ra
trên chiếc bánh bao, khi nhìn thấy Diệp Cô Thành bước vào bừng sáng hẳn
lên như người chết đuối vớ được chiếc phao, sau khi nghe lời hắn nói
song thì sa sầm lại tối đen. Miệng ú ớ muốn nói nhưng không được, nước
mắt ứa ra nhanh chóng khiến chiếc “bánh bao” có được vẻ sũng nước đã thê thảm lại càng thê thảm hơn.
- Huỷ dung?
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua nữ nhân đang ngồi bệt dưới đất, có vẻ như sắp sửa ngồi cũng không vững nữa rồi.
- Tầm bậy, muốn huỷ dung thì ta đã bắt chiếc người khác dùng truỷ thủ vẽ
vài chục đường lên mặt lên người cô ta sau đó bôi mật dụ kiến đến ăn
rồi.
Nàng phiên cho tướng công mình một cái nhìn không đồng tình, chẳng nhẽ nghĩ nàng “ác phụ” vậy thật?
- Chết?
Bạc thần lạnh lẽo nhếch lên, chỉ một chữ nhưng đủ để đầy ải người ta rơi
đầm băng vực tuyết. Thuý Miên thân thể không tự chủ được run bắn lên,
nàng ta bây giờ mới cảm nhận được sâu sắc cái gọi là vạn kiếp bất phục.
Là nàng đã đánh giá nữ nhân kia quá thấp hay là đã tự đánh giá bản thân
mình quá cao đây? Sâu trong đôi mắt sưng húp ánh lên sự tuyệt vọng cùng
không cam lòng, nàng không tin mình lại thảm bại dưới tay nữ nhân kia
như vậy. Nhưng….
- Chết? Đâu có dễ như vậy? Chỉ là một bài học
nho nhỏ để cô ta thu liễm lại chút thôi, đừng nghĩ mình thông minh mà có ngày chết lại không hiểu vì sao mình chết. Kẻ nhu nhược nhất không có
nghĩa là kẻ dễ bắt nạt nhất, trước khi xuống tay với ai thì phải tìm
hiểu kỹ về người ấy. Chọn cách đơn giản nhất nhưng hiệu quả nhất mới là
tốt nhất, chỉ cần quan sát một chút sẽ nhận ra cô ta thích gì và ghét
gì. Bồ đào là một loại quả ở đây ít người biết thật, nhưng ánh mắt cô ta nhìn bồ đào không phải lạ lẫm cũng không hề tò mò mà là cảnh giác. Cô
ta cũng vô cùng cẩn thận để không chạm phải, vậy nên chỉ có thể là cô ta bị mẩn đỏ khi tiếp xúc với nó. Trong nước trà của cô ta, ta có bỏ một
vài giọt nước ép. Còn nếu muốn cái mạng của cô ta thì sẽ là cả chén, khi ấy Thiên Diện Bồ Tát sẽ có một kết cục….vô cùng khó chịu và khó coi.
Nàng mệt mỏi ngáp một cái, phe phẩy tay để Thanh Y tiến lại đỡ mình đi vào
buồng trong, để mặc Thiên Diện Bồ Tát bây giờ có thể đổi danh tự thành
Thiên Diện Bánh Bao ở ngoài. Diệp Cô Thành nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của nàng cũng chỉ biết lắc đầu, biết rằng nàng trước sau gì cũng sẽ sờ
đến Thuý Miên nhưng không ngờ lại trong tình huống như vậy. Cách thức ra tay cũng….thực độc đáo đi, ngay đến hắn là kẻ đã lịch duyệt giang hồ
từng ấy năm cũng không bao giờ nghĩ đến một trái bồ đào nho nhỏ cũng có
thể đoạt mạng người. Khoé mắt liếc đến thân hình đang run rảy lui thành
một đoàn dưới chân ghế, hắng giọng một tiếng. Ngay lập tức hai cái bóng
một đen một trắng xuất hiện, nắm lấy Thiên Diện Bồ Tát Thuý Miên cô
nương biến mất chỉ trong nháy mắt.
Lúc ấy Diệp thành chủ của
chúng ta khuôn mặt mới bớt đi vài phần lãnh mạc, khoé môi dương lên chút ít chắp tay phía sau tiêu sái trở về thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...