Chúng tôi quay mặt lại, vừa vặn
người đàn ông dưới kia cũng ngẩng mặt lên, trong phút chốc, mọi người
đứng hình, giây tiếp theo khóe miệng của ông ta khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể tin được, Diệp Tử Ninh lộ ra vẻ mặt chán
ghét, mà tôi thì là lệ rơi đầy mặt, người nọ không phải ai khác, chính
là chú của Diệp Tử Ninh, người mà tôi tránh không kịp — Diệp Tuấn Quân.
Diệp Tuấn Quân — chủ nhiệm khoa
thần kinh lừng lẫy nổi danh của bệnh viện Cẩm Tú, là bác sĩ du học từ
Anh trở về, tri thức chuyên môn không người có thể so sánh, nhưng không
biết vì đọc nhiều sách hay bởi vì làm việc ở khoa thần kinh lâu mà cả
người cứ thần thần kinh kinh, cứ bắt được người là tiến hành cái mà ông
ta gọi là thực nghiệm, nghe nói khi bắt đầu, ban giám đốc nhận được rất
nhiều lời trách cứ, có người đề nghị đưa ông ta đi làm công nhân vệ sinh để giáo huấn một phen, rồi 3 giờ sau đó, một ‘cán bộ lão thành’ trong
ban giám đốc té xỉu, nghe nói là ông ta lại bị trở thành người thực
nghiệm của ông chủ nhiệm khoa thần kinh lẫy lừng kia, đến giờ phút này
đây, không ai còn dám trách cứ Diệp Tuấn Quân nữa, bởi vì này người
trách cứ ông ta đến cuối cùng bị trở thành chuột bạch để làm thí nghiệm.
Mà khi tôi phun sữa vào trên người
Diệp Tử Ninh thì hai người ở phía dưới cũng thấy được hình ảnh trọng yếu này, mĩ nam Diệp đại thúc nhìn khuôn mặt dần dần dữ tợn của Diệp Tử
Ninh, tạm dừng hai giây, sau đó miệng chó liền hộc ra hai chữ: “Sữa —-
bắn!!!”
Ầm ầm ầm......
Lời này vừa nói ra, giống như sét
đánh giữa trời quang, lập tức đem tôi đến đến trong gió hỗn độn, miệng
sùi bọt mép muốn ngừng mà không được
Cái gì chứ, lão nương đạp ông một
phát nhìn xem ông có chết hay không! Tuy rằng là phun trúng vào mặt anh
ta thật nhưng ông cũng không cần dùng đến từ ngữ kinh khủng như vậy
chứ, cái này nếu như bị những người khác nghe thấy, lại dẫn đến nhiều
hiểu lầm cùng nhiều không gian tưởng tượng, nếu như vậy thật, lão nương
thật sự ngay cả chuột chạy qua đường cũng không bằng.
Giật mình một cái, mĩ nam Diệp đại
thúc vọt một hồi vào rồi phòng bệnh, còn giống như rồng cuốn gió, mang
theo một đám quần chúng vây quanh xem chuyện vui.
Mọi người hỏi đã xảy ra chuyện gì, mĩ nam Diệp đại thúc một mực cường điệu là ‘ Sữa ---- bắn”.
Vào hoàn cảnh này đây, tôi không
biết nói gì hơn, câm điếc ăn hoàng liên, đầu trống rỗng, ngũ tạng thiêu
đốt, mặt lại đỏ bừng, còn Diệp ma quỷ thì trái lại, vẻ mặt dữ tợn vừa
rồi lại không thấy, đổi lại là vẻ mặt lạnh nhạt, anh ta vươn đầu lưỡi
liếm liếm sữa bên miệng...... [Sun: anh là đại đại [lược bỏ bớt một ngàn chữ đại]… phúc hắc]
Động tác thật cảm tính, cảm giác ở
thật khôi hài, nhưng tất cả các sinh vật giống cái đứng chung quanh đều hít sâu một hơi, càng làm cho mọi người thở hốc vì kinh ngạc chính là
lời nói của anh ta.
Anh ta liếm liếm, sau đó dùng lời nói thật lạnh nhạt, thấp giọng nói: "Tiểu Trư, lần sau chú ý sữa của em."
Ôi chúa tôi...... khóc......
Sữa của em sữa của em sữa của em sữa của em sữa của em……
Lời này vừa nói ra, mọi người hít
sau một hơi, sau đó một trận ồn ào, lại tiếp tục ồn ào: sữa của cô ta...... sữa......
Không biết bắt đầu từ khi nào thì
người xem bên ngoài càng ngày càng đông. Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở,
lòng bàn chân trôi nổi, ánh mắt mọi người nhất tề hướng về đây, hiện tại phỏng chừng trong lòng mọi người đã muốn suy diễn thành tôi là đứa con
gái dâm loạn hiện đại, không cần phải hỏi tôi cũng có thể đoán ra, vào
năm 2010 sau công nguyên, vào một tháng nào đó một ngày nào đó một phút
nào đó một giây nào đó, chưởng môn nhân phái Nữ dâm của bệnh viện Cẩm Tú lại bá vương thượng cung phó viện trưởng, đáng tiếc làm chưa xong lại
không có phương pháp dụ dỗ nào khác, đến cuối cùng xuất ra chiêu ‘bắn
sữa’ này. Cấp độ dâm đãng của người này quả nhiên vô cùng cao.
No, no, tôi trong nội tâm ngã xuống
đất giả chết, không phải như vậy, thật sự không phải nhưng mọi người
nghe được, là một nhà Diệp thị hãm hại dân nữ, Thanh Thiên Đại lão gia
giải oan, dân nữ chính là bị chết...... không, dân nữ chính là bị
oan uổng!
Nhưng rõ ràng, Thanh Thiên Đại lão
gia đã qua đời thiệt nhiều năm cho nên không ai nguyện ý nghe tôi giải
thích, cũng không có người giúp tôi giải thích, mọi người vây xem một
hồi, ở chiếm được tin tức vừa lòng liền mang theo nụ cười quỷ dị mà rời
khỏi, mà mĩ nam Diệp đại thúc trước khi rời đi, còn dùng ánh mắt không
thể tin được nghiên cứu ngực tôi, lẩm bẩm: "Không có khả năng, XX phẳng như vậy...... Có thể có xung lượng lớn như vậy...... Thế
nhưng có thể phun xa như vậy?"
Ông ta vốn đang nghĩ để sát vào
nghiên cứu, nhưng ngay sau đó, đầu của ông ta liền đụng vào trong ngực
Diệp Tử Ninh, Diệp Tử Ninh đem kéo tôi đến sau lưng anh ta, mặt lạnh
lùng nói với chú mình: “Ông muốn làm gì đấy?”
Mĩ nam Diệp đại thúc: "Nghiên cứu."
Tôi...... >_
Một khắc sau, Diệp đại thúc bị đá
bay ra ngoài, trong phòng lại chỉ còn lại có tôi cùng Diệp Tử Ninh, nhìn khuôn mặt nhàn nhã đắc ý của anh ta, tôi hoàn toàn phát điên.
Tôi toàn thân ‘lang huyết’ sôi trào, mặt đỏ bừng, tôi hừ một tiếng, xoay cổ tay, chống nạnh, chỉ vào cái mũi Diệp Tử Ninh mắng: “Hừ, anh làm gì mà muốn hãm hại tôi, anh đùa tôi
như vậy vui lắm hay sao?”
Diệp Tử Ninh đẩy tay tôi ra, "Em nói đúng rồi, đùa rất vui."
Tôi giận (#‵′)!!
Tôi một lần nữa chỉ tay tới trước mặt anh ta: “Anh quả thực là khinh người quá đáng!”
Anh ta lại đẩy tay tôi ra, cười nói: “Trư Trư em cũng không phải ngày đầu tiên quen biết tôi.”
Tôi hận (#‵′)!
Tôi lần thứ ba đưa tay chỉa chỉa mũi anh ta, nhưng khí thế đã muốn không còn sót lại chút gì, tôi cơ hồ phát khóc, "Đại ca, tôi rốt cuộc làm sao mà đắc tội với anh vậy hả, anh đối phó tôi như vậy…… anh làm như vậy, anh bảo tôi về sau còn tìm bạn trai
như thế nào đây?????"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tử Ninh lập tức thay đổi: "Em còn muốn tìm bạn trai?"
"Đó là đương nhiên." Từ bảy tuổi
tôi đã bắt đầu chỉ tới thế giới này có một loại sinh vật kêu bạch mã
hoàng tử, vì thế tôi chờ a chờ a chờ, nhưng cuộc sống thấy toàn là Đường Tăng cùng Trư Bát Giới còn bạch mã hoang tử lại chẳng thấy đâu, nhưng
mà vô luận có khó khăn đến đâu, vô luận con đường tình yêu có nhấp nhô
bao nhiêu, tôi cũng không sẽ bỏ hy vọng, không bao giờ buông tay, tôi
tin tưởng ở một con đường nào đó, hoàng từ của tôi sẽ ở nơi đó chờ tôi.
Tôi thấy Diệp Tử Ninh không có đẩy
tay tôi ra, tôi nghĩ lương tâm anh ta bị tôi làm xúc động, vì thế không ngừng cố gắng nói: “Cho nên phó viện trưởng ngài đại nhân đại lượng,
tiểu nhân lúc trước đắc tội chỗ nào với ngài, xin ngài hãy tha thứ cho
tiểu nhân, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, ngài hãy bỏ qua cái
thuyền nhỏ tôi đi, để cho tôi theo gió phiêu đãng đi...... để cho
tôi đi tìm kiếm người đàn ông của tôi đi.”
Bên này tôi nói tình cảm mãnh liệt
vạn trượng, nước miếng tung bay, nhưng bên kia lại đẩy tay tôi mạnh ra,
hoàn toàn đem tôi theo trong mộng chụp tỉnh: "Không có cửa đâu!"
Tôi sửng sốt hai giây, sau đó ý thức lại, tôi cơ hồ gào khóc thảm thiết: "Ý của anh là không cho tôi đi tìm người đàn ông khác, anh chính là muốn phá hư giá thị trường của tôi,
đúng hay không?"
“Đúng.”
“Anh...... anh...... anh...... A......” Câu nói kế tiếp còn chưa kịp hoàn thành đã bị
Diệp Tử Ninh kéo qua, cả người tôi ngã vào trên người anh ta, mặt anh ta gần ngay trước mắt.
Ách (⊙o⊙), lại là “đôi môi đỏ mọng”!
Tôi nuốt nuốt nước miếng.
"Anh......anh muốn......
làm gì?" Có thể không cần dựa vào gần như vậy, có thể đem “đôi môi đỏ
mọng” của anh na ra xa một chút hay không, anh như vậy tôi rất khó tập
trung tinh thần, càng không thể là người đàn bà chanh chua chửi đổng.
Diệp Tử Ninh không nói, đôi mắt đẹp
dài nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn cho tôi đến xương cốt toàn thân đều mềm yếu, anh ta mới cúi đầu thở dài nói: "Trư Trư, em là thật sự không
hiểu, hay là ở giả ngu, tôi đã làm rõ ràng như vậy, em còn muốn tôi làm
như thế nào đây?"
Anh ta có ý gì? Tôi đảo mắt hai
vòng, sau đó liền tự động nhắm lại, bởi vì ‘ đôi môi đỏ mọng ’ của Diệp Tử Ninh đã nhanh chóng hôn lên môi tôi.
(⊙o⊙) ách, bờ môi của anh ta rất mềm rất mềm, còn có chứa mùi sữa......
Chóp mũi, trên môi đều thuộc hơi thở anh ta, hương vị quen thuộc tràn ngập xung quanh, tôi cảm giác mình
đầu càng ngày càng hôn mê, toàn thân vô lực, mới đầu tôi còn muốn phản
kháng một chút, bằng không thì giả bộ rụt rè một chút, chính là khi đầu
lưỡi anh ta một xâm nhập địa bàn tôi, ý thức phản kháng của tôi liền lập tức sụp đổ, quân lính tan rã.
Đầu lưỡi anh ta thực linh hoạt, tôi
trúc trắc đáp lại anh ta, học bộ dáng của anh ta vươn đầu lưỡi, đầu
lưỡi hai người đụng vào nhau, tôi rõ ràng cảm giác được anh ta cùng tôi
đều run rẩy một chút, ngay sau đó, anh ta liền không chút khách khí cuốn lấy tôi, lay chuyển, dụ hoặc, động tác kịch liệt mà cuồng dã, hoàn toàn không ôn nhu giống vừa rồi, giống như uống trúng xuân dược.
Tim, giống như con nai con chạy
loạn, mọi âm thanh thế giới đều biến mất, tôi chỉ nghe được trái tim của tôi cùng anh ta, lần đầu tiên, tôi cảm thấy chúng tôi là gần nhau như
thế.
"Uhm......" Không biết qua bao
lâu, tôi có hơi khó thở, anh ta hôn thật sự là rất cuồng nhiệt, dường
như là muốn lấy đi toàn bộ hơi thở của tôi, hoàn toàn giữ lấy thế giới
của tôi, tôi từng bước trầm luân, từng bước từng bước rơi vào tay giặc,
cho đến khi...... hoàn toàn mê muội vì anh ta. Cảm giác được tôi
hít thở không thông, một hồi lâu, anh ta mới buông tôi ra, chuyển qua lỗ tai nơi tôi mẫn cảm.
"Uhm...... rất ngứa......" Nhưng lại cảm giác thật thoải mái, giờ này khắc này, tôi cảm thấy mình
giống như một con mèo nhỏ phơi nắng dưới ánh mặt trời, chủ nhân nhẹ
nhàng vỗ về chơi đùa với tai tôi, uhm, thoải mái cực kỳ, tôi nhịn không
được khẽ ‘uhm’ ra tiếng.
Ngay sau đó, tôi liền phát hiện ra
không thích hợp, mặt trở nên đỏ bừng, cắn môi không cho mình lại phát ra âm thanh đỏ mặt như vậy, nhưng toàn thân vẫn vô lực như cũ, hơi thở vẫn là thật dồn dập, cảm giác không thể dùng sức đẩy ra anh ta......
Nhìn tôi như vậy, anh ta lại hôn trở về, chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên môi tôi không cho tôi cắn môi mình như vậy.
Anh ta nhẹ nhàng mà chạm vào mặt tôi, một bàn tay ở trên người tôi vuốt ve.
“Uhm......”
"Trư Trư......"
“Uhm...... Không được như vậy......” Anh mới là Trư Trư, cả nhà anh đều là Trư Trư, tôi tự nhiên
phản xạ ở trong lòng chửi một câu.
"Vì sao phải kháng cự anh như vậy,
chẳng lẽ thừa nhận thích anh khó như vậy sao?" [Sún: chết chắc rồi,
*cười tươi khi người gặp họa*]
.....
“Uhm...... tôi không có......”
Tôi muốn nói, tôi không có thích
anh, nhưng Diệp Tử Ninh không cho tôi cơ hội nói hết, động tác vừa
chuyển, môi lại hôn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng của tôi………… [Sún: chết cái tội nói không hết câu *thở dài*]
Thời gian vội vàng trôi qua...... nửa giờ...... Tôi đứng trước gương trong toilet, nhìn mình trong gương, hai gò má đỏ hồng, mặt phiếm hồng, môi có chút hồng, ướt át
sáng bóng, trên cổ có chút dấu hôn nhẹ nhàng nhợt nhạt của Diệp Tử Ninh, đây là gian tình...... Uhm...... Dấu hôn này của Diệp ma quỷ, nếu như bị những người trong bệnh viện nhìn thấy lại không biết là có
tin đồn gì nữa đây.
Nhớ lại màn hôn vừa rồi, tôi kìm
lòng không đậu lấy tay vuốt ve môi mình, nơi đó tựa hồ còn lưu lại độ ấm cùng khí tức của anh ta, mà lời nói vừa rồi của anh ta cũng còn quanh
quẩn trong đầu.
"Trư Trư, em đã muốn thích anh nhưng mà em không muốn thừa nhận mà thôi, bằng không em sẽ không ghen tị vì anh."
Tôi có sao?
Tôi nhìn mình trong gương, lần đầu tiên lâm vào mê mang......
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tử Ninh không nhắc lại chuyện này, chúng tôi đều hiểu ngầm giống như không có chuyện
gì phát sinh, ngày bình tĩnh mà nhàm chán trôi đi, anh ta vẫn là thái
độ kia, ngẫu nhiên trêu cợt tôi, nhìn tôi tức giận đến giơ tay dậm chân, anh ta cũng rất vui vẻ, nhưng người này có chủ nghĩa đàn ông rất lớn,
không cho người khác khi dễ tôi, nhất là chú anh ta, anh ta nói, chỉ có
anh ta mới có thể khi dễ tôi, tôi ế ế không biết nói gì hơn, nhưng trong lòng lại có một gợn sóng lăn tăn.
Nhưng cuộc sống bình tĩnh này lại bỗng nhiên bị đánh vỡ, bởi vì người kia đến! [Sun: *bon chen* đố mọi người người kia là ai ~~?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...