Anh tôi từng nói thật ra tôi là một con heo đầu thai.Câu nói này quả thật rất tổn thương lòng tự tôn của tôi! Nhưng đơn giản rõ ràng tóm tắt thuộc tính của tôi.
Mới có vài ngày mà thể trọng của tôi đã giống như giá cả thịt heo tăng lên vùn vụt.
Buồn bực gần chết luôn!
Từ lần coi mắt trước bị lừa một ngàn tệ, tôi đã trốn suốt một tuần không ra khỏi cửa, lúc này đối với chuyện coi mắt đã hoàn toàn mất hy vọng.
Hiện tại đàn ông cực phẩm thật sự nhiều lắm, tôi còn tiếp tục ‘trạch’ cũng tốt lắm. [Sún: trạch= thích ở nhà, không muốn ra khỏi cửa]
Nhưng có người cố tình thấy tôi như heo lại cảm thấy vui vẻ.
Bên giường đột nhiên toát ra con u hồn, âm thanh xót xa xót xa nhìn thấy tôi, “Heo, bò dậy đi!”
“Không cần lo cho em.” Tôi ở trên giường quấn chăn thành hình nem rán, tiếp tục vùi vào chăn ngủ.
“Não em đã sắp thành não heo rồi, ngủ mãi như vậy, em sẽ mập mà chết.”
"Liên quan gì đến anh đâu, chết thì chết, có điều cái đó còn xa lắm, không bằng anh cút ra khỏi phòng nhanh đi!" Tôi lại lên cơn tức, mắng xong một câu lại ngủ tiếp.
Ngay sau đó, một con ” Chân vô hình ” đá vào mông tôi, sau đó mạnh mẽ nắm kéo chăn của tôi, “Xem ra có người hai ngày không đánh, cả người khó chịu; ba ngày không đánh, to gan một chút rồi sao, chậc chậc......”
Tôi vội vàng kéo mền lộ ra một khuôn mặt vô cùng thê thảm, oa oa kêu to: “Hu hu hu hu hu hu, ba ba, bác, anh họ, cứu mạng đi, Tiểu Bạch chết tiệt muốn mưu sát con kìa!
Anh tôi cười gian trá: “Kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, có điều anh phải nhắc nhở em trước một tiếng, tất cả bọn họ đều đi ra ngoài.”
Anh tôi cười gian trá: “Kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, có điều anh phải nhắc nhở em trước một tiếng, tất cả bọn họ đều đi ra ngoài.”
“Anh......” Tôi lập tức xòe ra một nụ cười của bà mối, khoác cái chăn đơn lên vai giống như Lan Mộc Hoa chạy như bay, chân chó giúp anh ta xoa vai đấm lưng, “Lão gia nhân ngài có gì phân phó? Tiểu nhân chăm chú lắng nghe.” [Sún:Chân chó= xum xoe, nịnh nọt]
"Thối muốn chết, đi đánh răng trước, năm phút đồng hồ đến phòng khách gặp anh."
"Vâng" tôi làm một cái động tác chào tiêu chuẩn của quân đội, vứt bỏ chăn đơn ở trên giương, hoả tốc trốn vào toilet.
Oh~~my~~god, từ cái ngày chết tiệt hôm đó đến nay quả thực là không có cách nào sống được mà!
Nhìn thấy không, chàng trai ‘người đội lốt chó’ bên ngoài chính là anh trai ruột của tôi đấy.
Anh tôi từ nhỏ thích khi dễ tôi làm thú vui, thích dùng cái ngốc nghếch của tôi để nổi bậc cái vĩ đại của anh ta
Tôi từ nhỏ đã ý thức được người này —- anh trai ruột của tôi đặc biệt dối trá, đặc biệt cáo già
Đúng rồi, anh tôi đặc biệt dối trá, tuyệt chiêu sở trường nhất của anh ta chính là giả bộ! Ở trước mặt trưởng bối, anh ta là một đứa con học giỏi nhiều mặt tốt, là cháu ngoan là học sinh ưu tú; ở trong đám bạn cùng lứa tuổi, anh ta cũng là một đứa bạn tốt đáng giá tin cậy. Có điều anh ta chưa bao giờ là một ông anh tốt của tôi, trước mặt mọi người, anh ta vô cùng “Quan tâm săn sóc” tôi, chính là ở sau lưng mọi người, trời ạ, quốc tủy Trung Quốc biến sắc cũng không nhanh bằng anh ta.
Đáng giận nhất chính là IQ, EQ cùng thể lực của tôi đều không thể siêu việt bằng anh ta, cho nên hai mươi mấy năm qua vẫn bị anh ta bóc lột cùng áp bức nô lệ, cuộc sống, thể xác và tinh thần đều không thể phát triển khỏe mạnh.
" Làm gì mà động tác chậm quá vậy, có phải một bên đánh răng một bên mắng tôi không?"
"Đã tới rồi đã tới rồi." Tôi chạy vội đến trước mặt anh tôi, nhu thuận ngồi xuống.
“Đi giúp anh gọt vỏ táo mang lại lại đây.”
“Dạ”
"Nhớ tách hạt ra đấy."
"Dạ."
“Ngài còn có cái gì phân phó không?” Tôi tiếp tục chân chó hỏi han.
“Tạm thời không có, ngồi xuống đi.”
“Dạ” Đại gia cái mốc xì! Tôi trên mặt là mỉm cười kiểu MonaLisa, trong lòng lại đem anh tôi chửi một ngàn lần a một ngàn lần!
Anh tôi nở một nụ cười hồ ly, " Còn nhớ chuyện bình hoa không?"
Sh*t! Cái tên chết tiệt này, sở dĩ bây giờ tôi nghe lời như vậy, bởi vì nhược điểm của tôi bị anh ta nắm được, tháng trước tôi không cẩn thận đánh vỡ một cái bình hoa cổ, có điều may mắn là chỉ cần bồi thường 15 vạn nhân dân tệ mà thôi, mà thôi!
Ông trời ơi, đem tôi bán đi Phi Châu cũng không đổi được số tiền lớn như vậy, tôi sợ tới mức mặt đều tái xanh, hận không thể lấy thân gán nợ, tôi đem ý nghĩ của tôi nói với bà chủ, nhưng nhưng bà chủ cự tuyệt tại chỗ, bà ta nói bà ta không muốn làm tú bà lầu xanh. >_
Lúc ấy anh họ tôi đi công tác, tôi lại không dám nói với ba tôi cùng bác tôi biết, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cầu cứu anh tôi.
Anh tôi chạy đến rất nhanh rồi lôi tôi kéo đến một góc, anh ta nói có thể giúp tôi ứng trước số tiền này, nhưng có điều kiện, muốn tôi làm thuộc hạ của anh ta vô điều kiện trong một năm, trong một năm này anh ta nói gì tôi phải nghe nấy, cho dù bảo tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà, tôi cũng phải nhảy xuống không được chớp mắt.
Oh~~my~~god, anh ta là nhân cơ hội cướp bóc ah! Nhưng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt giơ tay mượn tiền của anh ta, lệ rơi đầy mặt ký khế ước bán mình, thế nên tạo thành cục diện hôm nay.
“Nhớ là tốt rồi, hiện tại anh có một nhiệm vụ phái em đi làm, chỉ cần em trong 11 tháng còn lại hoàn thành nhiệm vụ, anh cho em tự do
" Nhiệm vụ gì?" Ánh mắt tôi nhíu lại thành một mắt chuột, nghi ngờ nhìn anh tôi.
Tôi ngửi được mùi vị âm mưu!
"Anh phái em đi tiếp cận một người tên là Diệp Tử Ninh, anh ta là đổng sự trẻ tuổi nhất của bệnh viện Cẩm Tú, là chuyên gia tim huyết mạch, 16 tuổi thi đậu vào học viện y Duke University; 21 tuổi lấy học vị cùng giấy phép bác sĩ; 23 tuổi đạt được chức danh giáo sư cùng các loại danh hiệu chuyên gia, cũng quang vinh lấy được các loại giải thưởng nghiên cứu khoa học; hai năm trước, 25 tuổi tiếp nhận bệnh viện tư nhân của ba anh ta, cũng chính là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố ---- bệnh viện Cẩm Tú, hiện tại đảm nhiệm tổng tài cùng phó viện trưởng bệnh viện Cẩm Tú."
Sh*t, trên đời này vẫn còn người như vậy sao?! Tôi nhất thời tự ti chậm rãi thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, lui cho đến sau góc.
Có một vài người là thiên tài được vận mệnh sủng ái, mà cũng có vài người là phế tài, mà tôi thì thuộc loại người sau: khi 16 tuổi, tôi bò càng ở trung học, thành tích thường xuyên đếm ngược từ 50 trở lên; khi 21 tuổi, tôi ở bò lết đại học, thường xuyên có cảm giác vừa tỉnh lại, trời đã tối rồi; khi 22 tuổi, tôi tốt nghiệp, bò càng bò lết được một cái bằng đại học, công tác tìm còn chưa thấy đã thấy thiếu nợ anh tôi 15 vạn nhân dân tệ, sau đó cầm 2 ngàn nhân dân tệ mà ba tôi, bác tôi, anh họ cho để tiêu vặt sống tiếp tục qua ngày, theo lời anh tôi mà nói, tôi như vậy là rác rưởi nhân loại, sâu mọt xã hội, tầng thấp nhất của gia đình!
Miệng chó quả nhiên phun không ra ngà voi!
"Em có thể nhìn xem này, ở đây có ảnh chụp của anh ta." Anh tôi không biết từ đâu lấy ra một bản tư liệu.
Dọa người!
Này, này, chàng trai trong ảnh chụp này không phải là cái tên bề ngoài vàng ngọc bên trong bông rách nát hồi tuần trước sao?
Bất quá nếu anh ta giàu như vậy, vì sao còn muốn gạt cà phê của tôi?! Đưa tôi 200 nhân dân tệ thì chết à!
“Em biết anh ta?” Anh tôi quỷ dị nhìn tôi.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Ngàn vạn lần không thể để cho anh tôi biết tôi đi coi mắt, nếu không anh ta mà biết thì sẽ cười giễu cợt tôi: "Không biết không biết, anh bảo em tiếp cận anh ta làm chi?"
” Cục chúng tôi hoài nghi bệnh viện Cẩm Tú tiêu thụ thuốc phi pháp, cũng ứng dụng trên người bệnh nhân.” Anh tôi hạ giọng, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Vậy nhóm anh trực tiếp đi điều tra không phải được rồi sao?” Tôi một bên đẩu chân, một bên xem ảnh chụp Diệp Tử Ninh, shit, này bộ dạng người con trai thật sự là rất đẹp mắt, nếu không phẩm chất không tốt, tôi thật muốn hàng ma trừ yêu, làm cho anh ta hàng phục dưới váy tôi, miễn cho anh ta gây họa nhân gian......[Sun: mơ mộng hão huyền >_
"Nếu tìm được rồi, hiện tại anh sẽ không đứng ở chỗ này." Anh tôi lập tức phun vào tôi một miếng táo anh ta gặm dở.
Tôi nhịn...... Tôi nắm tay, giận mà không dám nói gì.
"Cho nên anh muốn đem em an bài đến công tác trong bệnh viện, một bên công tác một bên làm nằm vùng tập hợp chứng cớ."
“Em không đi, em không phải cảnh sát!” Tôi cự tuyệt ngay.
“Vậy bây giờ em đem 30 vạn nhân dân tệ trả lại cho anh! Lập tức, lập tức.” Anh tôi bình tĩnh nói.
"Hu hu hu, anh có phải là anh trai ruột của em không vậy? Chuyện nguy hiểm như vậy em cũng kêu em đi làm, nếu em bị phát hiện, thế chẳng phải là chết chắc rồi?!" Tôi lăn trên mặt đất, chuẩn bị ăn vạ.
Đầu óc tôi đều là hình ảnh trong TVB: tôi bị phát hiện, bọn họ đem tôi giết chết ma không biết quỷ không hay, cuối cùng tẩm phot-mon vào người tôi làm tiêu bản, hoặc là đem tay chân của tôi tách rời, sau đó quăng ra ngoài biển cho cá mập ăn......
Tôi chân chó đứng lên ôm lấy anh tôi, hung hăng nhéo vào đùi nhỏ ra vài giọt cá sấu nước mắt, "Anh trai thân yêu nhất của em, em không đi em không đi, rất nguy hiểm!"
“Không nguy hiểm anh gọi em đi làm chi.”
>_
Nghe lời này một chút, nghe lời này một chút, câu này là để người ta nói sao?!
"Hiện tại em chỉ có hai con đường, một cái lập tức trả tiền, dựa theo hợp đồng bồi thường tổn thất của anh, một cái là phục tùng an bài của anh, chỉ cần em đi làm theo lời nói anh nói, anh cam đoan em bình an vô sự. Kỳ thật em dùng não ngẫm lại chút đi, nhiệm vụ này đối với em là lợi lớn hơn hại, " anh tôi đem tôi kéo đến ngồi xuống sô pha, còn ôm bả vai tôi, vô cùng ôn nhu tiếp tục nói
“Thứ nhất, chỉ cần em hoàn thành, tùy ý em lúc này cũng có thể cầm lại hợp đồng, hơn nữa này trong lúc này, anh sẽ không phái em làm chuyện gì khác; thứ hai, em công tác ở bệnh viện, có thể kiếm được tiền, cũng coi như tự lực cánh sinh, về sau sẽ không có người nhìn em như kẻ ăm bám ; thứ ba, em lấy cái gương nhìn mặt mày em một chút đi, thân thể này, nói ngắn gọn chính là......”
"Chính là gương mặt bánh bao, dáng người giặt quần áo, khí chất người qua đường, giọng nói ếch kêu, bên trong là hủ nữ, bản chất ngu ngốc, đúng không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi tiếp lời.[Sún: nữ chính của ta, ôi ôi ~~]
Anh tôi vui tươi hớn hở vỗ vỗ bả vai của tôi: "Em gái yêu, rốt cục em có thể tự mình hiểu rồi, cho nên lấy bộ dáng hiện tại của em này, theo lý mà nói là hoàn toàn không có một chút nữ tính ôn nhu, cho nên anh cảm thấy phải cho em ra ngoài xã hội giao tiếp, thuận tiện mở rộng quan hệ một chút, xem có thể gặp thằng mắt mù nào đem mình gả đi không, ba trong một, em xem coi, thật là tốt!"
Tôi phỉ vào, anh tôi đúng là đồ gian xảo! Đến cuối cùng còn không quên chế nhạo tôi.
Bất quá đầu óc anh tôi từ trước đến nay luôn thông minh hơn tôi, anh ta phân tích nghe cũng có đạo lý, tuy tôi có hơi bị tra tấn một chút nhưng cũng hơi bị thuyết phục.
Lúc này anh tôi oanh tạc thêm một bước hấp dẫn tôi, "Nếu em thành công, chính phủ còn có thể tặng cho em một số tiền thưởng rất lớn, năm con số 0, ok?"
¥___¥¥___¥...... Tiền kìa!
"Được, em đi!" Tôi dõng dạc vỗ ngực mà hô to, "Tâm ưu thiên hạ, vì nước nhà phục vụ vì dân cúi đầu là nghĩa vụ của từng công dân chúng ta!" [Sún: ngụy biên, toàn là ngụy biện =))]
"Được, tốt lắm! Thế thì ký tên đi." Anh tôi đánh tay ‘tách’ một cái, sau đó giống như ảo thuật biến ra một bản hợp đồng đặt trên bàn.
" Phải ký cái này làm gì?” Tôi nghi ngờ nhìn anh tôi.
“Đừng dùng ánh mắt con chuột ấy nhìn anh, không ký tính cách của em anh rất không yên tâm, ai dám cam đoan em nửa đường sẽ không mất tích đâu?”
Trong lòng tôi có cái gì đó kêu tôi chạy trốn nhanh đi, nhưng…………… hết thảy chỉ là chuyện trong nháy mắt, nháy mắt sau, tôi vẫn là đấu không lại anh ta! >
“Trư cô nương, cố gắng làm cho tốt đi, nếu không trả cho tôi 45 vạn nhân dân tệ.” Anh tôi cầm một phần hợp đồng của anh ta kia, cười “tà mị” với tôi.
Nhất thời tôi bị sét đánh đần người, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bất an, cho vay nặng lãi cũng không có tốt như vậy à nha?! Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình bị bán, mà anh tôi chính là cái mụ tú bà thời hiện đại kia!
Có điều muốn hối hận cũng không kịp, ba ngày sau anh tôi đã an bài tôi đến bệnh viện phỏng vấn.
Giết tôi đi!!! [Sún: đời của nữ chính chính thức lên hương =))]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...