Thập
Tháng tám, Hoàng đô. .
Hoa sen nở rộ khắp hồ, dưới ánh trăng thướt tha lay động. .
Tất cả đều đã chấm dứt.
Phản tặc đã trừ, An Vương đền tội.
Trường Chiêu bị giết, Bích Nguyệt lui binh. .
Vương gia tĩnh tọa trong viện của Vương phủ, ngắm nhìn hoa sen nở rộ trong hồ.
Thân ảnh Hoàng đế dưới ánh trăng xuất hiện phía sau cánh cửa .
Chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, quỳ xuống một gối, vô cùng dịu ngoan ngồi xổm bên người hoàng thúc, ngửa đầu nhìn hắn.
Vương gia chậm rãi chuyển mắt nhìn thanh niên, thanh âm lạnh lùng, mặt không chút thay đổi: “Trở về khi nào?”
Hoàng đế trong lòng không yên, trên mặt lại nhu thuận mỉm cười: “Vừa mới.” .
Vương gia mặt không chút thay đổi: “Tất cả đều thu xếp sạch sẽ ?”
Hoàng đế nhu thuận gật gật đầu, ủy khuất hề hề: “Ân, ta bệnh nặng chưa tốt liền chạy đến, vừa phí sức vừa hao tổn tinh thần a.”
Vương gia khẽ chọn mi: “Nga? Bản lãnh ngươi không phải rất lớn sao? Chết còn có thể sống lại ! Phản tặc này thì tính là cái gì? !”
Hoàng đế thầm nghĩ quả nhiên vẫn tránh không khỏi, vội vàng nắm chặt tay hoàng thúc giải thích: “Tiểu thúc, việc kia cũng không phải do ta bày mưu tính kế, ta cũng không biết Diệp Chỉ Sầm lại không đem chuyện ta còn sống nói cho ngươi biết. Ta hôn mê đến năm ngày, thật sự cái gì cũng không biết a.”
Vương gia khó có được mà không tiếp tục chỉ trích, ánh mắt bình tĩnh nhìn thanh niên, rút ra cánh tay bị thanh niên cầm lấy, sau đó rộng lượng vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên: “Ta biết, ta biết ngươi sẽ không lừa thúc như vậy, cũng hiểu Thừa tướng làm vậy là lấy diễn làm thực, ngươi chớ chỉ trích hắn.”
Hoàng đế ánh mắt bất an: “Tiểu thúc, ngươi… thật sự nghĩ như vậy?” .
Vương gia chọn mi: “Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?” .
Hoàng đế đau lòng lại áy náy: “Đây đúng là sự thật, nhưng… ngươi không trách ta sao?” .
Vương gia lắc đầu, ánh mắt nhu hòa thập phần khó có được, đưa tay vuốt lên hai má thanh niên: “Trách ngươi làm cái gì, giống như ngươi nói, bệnh nặng chưa lành sẽ vừa phí sức vừa hao tổn tinh thần, mặt cũng gầy đi rồi, thúc nhìn thấy… rất đau lòng.” .
Hoàng đế trong mắt tràn ngập khó tin, người trước mắt ôn nhu đối đãi với hắn như vậy, thực chính là tiểu thúc của hắn sao? !
Tay Vương gia còn đang chậm rãi vuốt ve trên hai má thanh niên: “Kỳ thật, thúc ở ngày thứ ba đã biết ngươi không chết. Thế thân ngụy trang mặc dù giống, cũng không cách nào giống đến chi tiết. Trong lòng tay trái ngươi có một nốt ruồi màu nâu, ta nhớ rõ đó là vào lúc ngươi mười một tuổi không hiểu vì sao lại xuất hiện, khi đó ngươi không phải mỗi ngày đều hướng ta kể rằng nó thay đổi màu sắc như thế nào sao?”
Hoàng đế khẽ vuốt cằm: “Thật có việc này, không nghĩ tới tiểu thúc ngươi còn nhớ rõ.”
Vương gia nhếch môi cười yếu ớt: “Chuyện có liên quan tới ngươi, thúc luôn luôn nhớ rõ.”
Tiểu thúc mà mình yêu thương cười đến phá lệ ôn nhu như vậy, phong tình đến say lòng người, quả thực rực rỡ hơn cả trăng sáng trên trời.
.Hơn nữa lời nói này tựa như đang thừa nhận tình cảm của mình.
Hoàng đế cảm thấy miệng vết thương ở ngực còn chưa kết vảy như đang nứt ra, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra! .
Chỉ cảm thấy hốc mắt đã ươn ướt, thanh âm cũng yếu ớt đến đáng thương: “Tiểu thúc…” .
Miệng thì gọi, đầu đã nghĩ muốn đưa tay ôm lấy hoàng thúc.
“Ba ——” cái tát vang dội! .
Hành động muốn ôm kia đổi lại một cái tát hung hăng của Vương gia! .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...