Thornfield Hall cứ gợi mãi cho tôi những ấn tượng ban đầu.
Bà Fairfax vẫn là một người đàn bà tốt bụng , trầm tĩnh như tôi đã gặp hôm đầu tiên.
Cô học trò của tôi là một cô bé sinh động, vì được nuông chiều nên hư, nhưng chẳng bao lâu bé đã bỏ được những tật xấu và trở nên biết vâng lời, dễ dạy, có tiến bộ.Tháng Mười, tháng Mười một rồi tháng Chạp trôi qua êm ả, tôi rất hài lòng ở đây.
Thỉnh thoảng tôi đi bách bộ một mình hay lên sân thượng ngắm cảnh vật bao la.
Tóm lại tôi được mọi người quan tâm đến và được an toàn ở Thornfield Hall.Tuy nhiên, ngoài giờ dạy, tôi thường sống một mình, tôi phải cố gắng hết sức để quen với cuộc sống đều đặn ở đây.
Những người khác trong nhà thì cũng dễ thương đấy, nhưng tôi ít chú ý đến.
Bác John, người đánh xe cùng vợ là đầu bếp, chị Leah, coi sóc việc nhà, chị Sophie cô giữ trẻ người Pháp: tất cả đều bận bịu với công việc của họ.
Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng cười của chị Grace Poole, rồi tôi lại nghe tiếng càm ràm của chị ta sau cánh cửa.
Thỉng thoảng chị ta ra khỏi phòng, tay bê cái khay có cái tô lớn hay cái đĩa, nhưng dáng dấp của chị làm cho ta phải nản, khiến tôi rất chú ý đến chị.
Chị lại là người ít nói.
Chỉ còn lại bà Fairfax và Adele là những người bạn tâm đắc nhất của tôi mà thôi.Một buổi chiều tháng giêng giá lạnh, bà Fairfax định gửi một bức thư vừa viết xong, tôi liền nhận đi gửi dùm cho bà ở Hay, một cái làng ở trên đồi.
Đi bộ hai dặm đường vào mùa đông qủa là một buổi chiều thú vị đối với tôi.Mặt đất rắn lại vì băng giá, rải rác vài nơi trên mặt đường đã có nước đá.
Khi tôi đi ngang dưới tháp chuông nhà thờ, đồng hồ điểm ba tiếng.
Trên đỉnh đồi, ánh mặt trời chiếu lấp lánh và từng đám khói xanh từ các ngôi nhà trong làng đang lờ lững bay trong không gian giá lạnh.Tôi bước đi thật nhanh cho ấm, rồi đến một cái hàng rào gỗ gần đỉnh đồi, tôi ngồi nghỉ trên một thanh ngang.
Tôi đang ở trên một con đường nhỏ dẫn tới Hay, nơi đây vào mùa hè thì đầy hoa hồng dại, mùa thu lại lắm hạt dẻ và dâu tây, nhưng bây giờ thì cây cối hai bên đường trắng xóa ví tuyết.
Những cánh đồng hai bên hàng rào lặng yên, vắng bóng trâu bò gặm cỏ trong cảnh mùa đông gía lạnh này.Bỗng có tiếng động đâu đây phá tan bầu không khí tĩnh mịch, tôi lắng nghe và nhận ra đó là tiếng võ ngựa đang gõ đều trên lối đi đều đặn.
Tôi nhìn đoạn đường rẽ để chờ xem con ngực xuất hiện, thì một con chó thật bự, lông đen trắng đang lặng lẽ chạy ngang qua tôi gần hàng rào.
Rồi con ngựa xuất hiện, một con ngựa cao, có người đang cưỡi nó.Chỉ là một khách nhàn du đến Millcote chơi, chứ đâu phải một bóng ma cưỡi ngựa như trí tưởng tượng đã làm cho tôi lo sợ.Bỗng tôi nghe có tiếng trượt chân bên dưới, khi tôi vừa quay lại định đi lên đồi, thì tôi nghe tiếng đổ ầm.
Tôi thấy cả người lẫn ngực ngã nhào xuống đất, ngựa đã trượt chân trên băng của lối đi.Con chó liền quay lại, chạy quanh người và ngựa sủa vang lên rồi chạy đến bên tôi.
Tôi vội bước đến người cưỡi ngựa, ông ta đang gượng đứng dậy.
Tôi hỏi ông ta:- Thưa ông , ông có bị thương không? ông cần tôi giúp gì không?Ông ta đáp:- Cô làm ơn tránh sang một bênTrước hết ông dùng đấu gối để ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên, ông khuyến khích con ngựa đứng dậy, có tiếng kêu lẻng kẻng, rồi chú ngựa từ từ cố gắng đứng lên.
Con chó vẫn sủa vang, ông ta nạt:- Thôi im đi, pilot!Đoạn ông cúi xuống sờ mó xem bàn chân, ống chân mình.
ông khập khiễng đi đến xà ngang của hàng rào và ngồi xuống nghỉTôi muốn làm cái gì đó để giúp ông , tôi bảo:- Nếu ông bị thương và cần giúp đỡ, tôi chạy lên Hay tìm người giúp ông nhé!- Xin cám ơn cô, tôi không bị gãy xương, chỉ sái khớp xương thôiÔng ta lại đứng lên và bước thử, nhưng ông lại nhăn nhó kêu đau.Tôi nhìn ông qua ánh trăng vừa mọc.
Ông ta mặc áo quần cưỡi ngựa.
Mặt ông nghiêm nghị, có vẻ đàng hoàng, và luôn luôn tôi thấy ông chau mày.
Dáng người trung bình, ông ta cỡ ba mươi lăm tuổi.
Nếu ông ấy còn trẻ và đẹp, thì chắc là tôi đã không dám đề nghị giúp đỡ ông.
Nét chau mày của ông, vẻ người cục mịch của ông khiến tôi an tâm.Tôi nói:- Thưa ông, trường hợp như thế này, tôi không thể để ông một mình cho đến khi ông đã ngồi yên trên lưng ngựa được.Nghe tôi nói vậy, ông ấy nhìn tôi , ông bảo:- Tôi cứ ngỡ là giờ này cô đã ở nhà rồi chứ.
Vậy cô ở đâu?- Tôi ở ngay dưới đây thôi.
Tôi không sợ phải về trễ vì trời có trăng.
Tôi muốn lên Hay chơi- thật ra tôi đi gửi một cái thư- Cô ở ngay dưới đây à? Cái nhà ấy phải không?Ông đưa tay chỉ về phía Thornfield, ngôi nhà bây giờ chỉ còn thấy thấp thoáng trong lùm cây.Tôi đáp:- Dạ vâng, đúng tôi ở đấy đấy.- Cô có biết ngôi nhà đó của ai không?- Dạ thưa của ông Rochester- Thế cô có biết ông Rochester không?- Dạ không.
Tôi chưa bao giờ gặp ông ấy.- Chắc cô không phải là gia nhân chứ.
Cô là...Ông dừng lại, có vẻ phân vân không biềt tôi làm gì ở đấy.- Thưa , tôi là nữ gia sư ở đấy.- A, nữ gia sư!Ông lặp lại, rồi nhìn tôi và nói tiếp:- Tôi quên mất, cô nữ gia sư ạ!Sau đó, ông đứng dậy , vẻ đau đớn ra mặt khi ông cố thử di động.
Ông lại nói:- Tôi không nhờ cô tìm ai giúp hết, nếu cô tốt, xin cô giúp tôi một chút.
Cô có cái ô cho tôi mượn để làm cái gậy không?- Tôi không có, thưa ông.- Vậy thì cô hãy nắm dây cương con ngựa và dẫn nó đến đây giúp tôi.
Cô có sợ nó không?Nếu một mình thì chắc là tôi sợ nó lắm, nhưng khi nghe ông ta nói vậy, tự nhiên tôi vâng lời ngay.
Tôi tháo bít tất ra để trên xà ngang hàng rào, rồi bước đến con ngựa cao lớn.
Nhưng nó là một con vật thông minh, cho nên nó không chịu để tôi đến gần nó.
Tôi cố thử nhiều lần đều vô ích, đồng thời tôi lại cảm thấy qúa lo, vì hai chân trước của nó cứ chồm lên chồm xuống.Cuối cùng ông khách bật cười, ông vẫn còn đứng cạnh thanh ngang hàng rào.
ông nói:- Thôi , xin cô vui lòng đến đây.
Thật cần qúa tôi mới nhờ cô giúp đấy nghe!Ông đặt một bàn tay lên vai tôi, tựa người thật nặng lên tôi, ông khập khiễng đi đến con ngựa.
Khi đã nắm được dây cương rồi, ông điều khiển con ngựa đứng thẳng, rồi phóng người lên yên, mặt ông nhăn lại vì gắng sức, vì cái bàn chân bong gân đã làm ông đau đớn.Ông bảo tôi:- Thôi, bây giờ cô lấy giúp cây roi ngựa cho tôi.
Nó ở dưới hàng rào.Tôi đi tìm cây roi, rồi đưa cho ông.
Ông lại nói:- Cám ơn cô.
Bây giờ cô đi gửi thư nhanh lên ,cố mà về nhà cho sớm.Ông lấy gót chân thúc ngựa, nó phi nhanh tới trước, con chó phóng theo sau và cả ba mất hút sau con đường nhỏ.Tôi nhặt lấy tất tay và đi lên làng.
Sự việc xảy ra làm cho cuộc sống đơn điệu của tôi trở nên sinh động đôi phần, và tôi rất thích thú khi được giúp đỡ ai điều gì.
cái khuôn mặt cũng hay hay.Đi đến Hay và gửi cái thư, tôi cứ thấy mãi khuôn mặt chờn vờn trước mắt tôi, và tôi vẫn còn thấy nó khi tôi đi nhanh xuống đồi về nhà.
Khi tôi đến cái thanh ngang chắn hàng rào, tôi bèn dừng lại một lát, mong tìm lại dấu chân ngựa trên mặt đường và bóng dáng con chó to lớn giống Newfoundland đang lướt nhanh xuống đồi.Tôi trở lại Thornfield và miễn cưỡng về phòng.
Chuyến đi ngắn ngủi vẫn còn gây trong tôi nỗi hồi hộp lâng lâng.
Tôi chạnh nghĩ đến sự buồn tẻ chán chường khi trải qua một tối mùa đông dài với bà Fairfax.Khi tôi về nhà thì trong phòng khác người ta đã nhóm lò sưởi, ngọn lửa vui tươi, qua hai lần cửa của phòng ăn, tôi cũng thấy được ngọn lửa cháy sáng trong lò, chiếu ánh sáng lên các vật dụng sáng bóng trong phòng.
Tôi thoáng thấy nhiều người ngồi gần lò sưởi, tôi nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của họ trước khi các cửa đóng lại.Tôi vội đi đến phòng bà Fairfax.
ở đây cũng đã đốt lò sưởi, nhưng không có ánh sáng và cũng không có bà Fairfax.
Thay vì như mọi khi bà ngồi đơn độc, thẳng băng trên tấm thảm, trang nghiêm nhìn ngọn lửa, thì bây giờ tôi chỉ thấy con chó lông trắng đen mà tôi đã gặp trên con đường đồi khi nãy.Tôi tiến lên và nói với nó:"Pilot ư!" tức thì nó tiến lại tôi, phe phẩy cái đuôi thật lớn.
Nó là con vật kỳ lạ đáng cho mình bầu bạn với nó.
Tôi muốn có một cây đèn cầy để lên lầu, tôi rung chuông.
Chị Leah liền đến.
Tôi hỏi chị:- Con chó của ai vậy chị?- Nó đến với chủ nó đấy mà- Với ai?- Với chủ- ông Rochester ấy- Ông ấy vừa đến đấy.- Vậy ư? Chắc bà Fairfax đã đến gặp ông ấy.- Vâng, và cả cô Adela nữa.
Họ ở trong phòng ăn.
John đã đi mời bác sĩ.
Ông chủ gặp tai nạn, ngựa ông trượt chân té, khiến ông bị bong gân ở mắt cá chân.- Ôi thôi! Tôi xin chị cho tôi cây đèn cầy đi , chị Leah!Chị Leah mang đèn cầy đến vừa lúc bà Fairfax bước vào, nhắc lại những tin tôi vừa nghe, rồi bà nói thêm rằng bác sĩ đang khám cho ông Rochester.
rồi bà vội vã ra đi để ra lệnh pha trà.
Tôi từ từ lên lầu thay quần áo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...