Nửa tiếng sau.
“Chúng ta sẽ không tìm ra chúng.”
Hyacinth vắt hai tay lên hông khi cô nhìn khắp phòng ngủ nữ nam tước. Họ đã trải qua mười lăm phút để đến Nhà Clair, năm phút để lẻn vào đường cửa sổ hỏng và trèo lên phòng ngủ, và mười phút vừa qua để tìm kiếm từng ngóc ngách.
Chẳng thấy bộ nữ trang đâu cả.
Thật không giống Hyacinth khi thừa nhận thất bại. Thật ra, nó hoàn toàn ngược với cá tính của cô đến mức câu “Chúng ta sẽ không tìm ra chúng,” đã được thốt ra vì quá ngạc nhiên.
Cô đã không nghĩ đến chuyện họ có thể sẽ không tìm thấy bộ nữ trang. Cô đã mường tượng toàn bộ câu chuyện trong đầu cả trăm lần, cô đã dàn dựng và trù tính tất cả, cô đã nghĩ toàn bộ kế hoạch này đến nổ cả đầu, và chẳng có một lần nào cô lại hình dung mình phải đi về tay trắng.
Cô cảm giác như bị quẳng vào một bức tường gạch.
Có lẽ cô đã quá lạc quan đến độ ngu ngốc. Có lẽ cô chỉ quá mù quáng. Nhưng lần này, cô đã sai.
“Em bỏ cuộc à?” Gareth hỏi, nhìn lên cô. Anh đang quỳ bên chiếc giường, lần tìm những ván ô trên bức tường sau đầu giường. Và anh nghe như...không phải hài lòng, nhưng cứ như đã xong xuôi, nếu điều đó là có thể.
Anh đã biết họ sẽ không tìm thấy gì cả. Hoặc nếu anh không biết, anh đã gần như chắc chắn. Và anh đã đến đây tối nay hầu như chỉ để chiều lòng cô. Hyacinth quyết định cô càng yêu anh nhiều hơn vì điều đó.
Nhưng giờ, biểu hiện, vẻ mặt, và giọng anh dường như ngụ ý - Chúng ta đã cố gắng, chúng ta đã thất bại, chúng ta có thể đi tiếp từ đây được rồi chứ?
Chẳng có nụ cười thỏa mãn nào, chẳng có câu “Anh đã bảo em rồi còn gì”, chỉ một ánh nhìn trực diện, thẳng thắn, có lẽ với một chút thất vọng như thể một góc nhỏ nhoi trong anh đã hy vọng mình sai.
“Hyacinth?” Gareth nói, khi cô không trả lời.
“Em...À thì...” Cô không biết nên nói gì.
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” anh chêm vào, khuôn mặt khoác lên một vẻ nghiêm khắc. Rõ ràng thời gian suy ngẫm của cô đã chấm dứt. Anh đứng lên, chà hai bàn tay vào nhau để phủi bụi. Phòng ngủ của phu nhân nam tước đã bị bỏ không, và có vẻ không được lên lịch lau dọn thường xuyên. “Tối nay là cuộc họp mặt hàng tháng của nam tước với câu lạc bộ gây-giống-chó-săn của ông ta.”
“Gây-giống-chó-săn?” Hyacinth lặp lại. “Ở Luân Đôn á?”
“Họ họp mặt vào ngày Thứ Ba cuối cùng của tháng mà chưa hủy buổi nào,” Gareth giải thích. “Họ đã tiếp diễn việc đó nhiều năm rồi. Để theo kịp kiến thức cần thiết trong khi họ ở Luân Đôn.”
“Kiến thức cần thiết thay đổi thường xuyên lắm sao?” Hyacinth hỏi. Đó là loại mẩu tin vớ vẩn luôn khiến cô hứng thú.
“Anh không biết,” Gareth trả lời ngay. “Đó có thể chỉ là một cái cớ để đàn đúm nhậu nhẹt. Những cuộc họp mặt thường kết thúc vào mười một giờ, và rồi họ dành khoảng hai giờ cho thành viên diễn thuyết. Điều đó có nghĩa là nam tước sẽ ở nhà vào” - anh rút đồng hồ từ túi và chửi thề nhỏ - “ngay lúc này.”
Hyacinth rầu rĩ gật đầu. “Em bỏ cuộc,” cô nói. “Em không nghĩ mình từng nói những từ đó trong khi chẳng bị ép buộc gì cả, nhưng em bỏ cuộc.”
Gareth cù nhẹ dưới cằm cô. “Đâu phải ngày tận thế, Hy. Cứ nghĩ đến chuyện em có thể tiếp tục sứ mệnh của mình một khi nam tước về chầu trời, và anh thừa kế căn nhà. Mà,” anh nói thêm một cách trầm tư, “Anh thật sự có quyền đó.” Anh lắc đầu. “Tưởng tượng mà xem.”
“Anh có nghĩ Isabella muốn có người tìm ra chúng không?” cô hỏi.
“Anh không biết,” Gareth trả lời. “Người ta sẽ nghĩ nếu bà muốn thì bà đã có thể chọn một ngôn ngữ phổ biến hơn tiếng Slovene cho manh mối cuối cùng.”
“Chúng ta nên đi thôi,” Hyacinth nói, thở dài. “Dù sao thì em cũng cần phải về nhà. Nếu em muốn lải nhải cho mẹ chịu thay đổi ngày hôn lễ thì em nên làm ngay lúc này, khi bà đang buồn ngủ và dễ bị thuyết phục.”
Gareth ngoái nhìn cô khi anh đặt một bàn tay lên núm vặn cửa. “Em thật là vô nhân đạo.”
“Lúc trước anh còn chưa tin à?”
Anh mỉm cười, rồi gật đầu với cô khi thấy đã an toàn cho họ chuồn ra hành lang. Họ cùng nhau di chuyển xuống cầu thang đến phòng khách với cánh cửa sổ hỏng. Nhanh nhẹn và khẽ khàng, họ lẻn ra ngoài và nhảy xuống con ngõ bên dưới.
Gareth đi đằng trước, ngừng lại ở cuối hẻm và giang một cánh tay ra sau để giữ Hyacinth ở cách một khoảng trong khi anh ngó quanh quất Phố Dover.
“Đi thôi,” anh thì thầm, hất đầu về phía con đường. Họ đã đến đây bằng một cỗ xe ngựa hai bánh - nhà của Gareth không đủ gần để có thể đi bộ - và họ đã để nó chờ ở cách đây hai ngã tư. Đi bằng xe ngựa về nhà Hyacinth là không thật sự cần thiết vì nó chỉ ở đầu kia của Mayfair, nhưng Gareth đã quyết định chừng nào họ còn có xe thì họ cứ việc sử dụng. Có một chỗ kín đáo họ có thể xuống xe, ngay ở góc cua nhà Số 5, nó khuất trong bóng tối và hầu như không có khung cửa sổ nào nhìn ra vị trí đó.
“Lối này,” Gareth nói, nắm lấy tay Hyacinth và lôi cô theo. “Đi mau, chúng ta có thể - ”
Anh ngừng, vấp chân. Hyacinth đã thắng lại.
“Có chuyện gì thế?” anh thì thào bực bội, quay sang nhìn cô.
Nhưng cô không nhìn anh. Ánh mắt cô đang tập trung vào một thứ - một người - ở bên phải.
Nam tước.
Gareth đông cứng người lại. Ngài St. Clair - cha anh, bác anh, chẳng cần biết anh nên gọi ông ta như thế nào - đang đứng trên những bậc thềm cao nhất dẫn vào Nhà Clair. Chìa khóa trong tay, và chắc hẳn ông ta đã bắt gặp họ trong khi sắp bước vào nhà.
“Chuyện này thú vị đây,” nam tước nói. Ánh mắt long lên.
Gareth cảm thấy ngực anh phổng ra, một kiểu biểu hiện can đảm theo bản năng khi anh đẩy Hyacinth ra sau anh. “Thưa ông,” anh nói. Đó là tất cả những gì anh từng gọi ông ta, và một vài thói quen lại quá khó sửa.
“Thử hình dung sự hiếu kỳ của tôi xem,” nam tước thì thầm. “Đây là lần thứ hai tôi chạm mặt anh ở đây vào nửa đêm.”
Gareth không nói gì.
“Và lần này” - Ngài St. Clair ra dấu về phía Hyacinth - “anh lại đem theo cô hôn thê đáng yêu của anh. Ta phải nói là hôn thê không chính thống chứ. Gia đình cô ta có biết cô ta chạy rong sau nửa đêm không?”
“Ông muốn gì?” Gareth hỏi trong một giọng khó chịu.
Nhưng nam tước chỉ cười rục rịch. “Tôi tin câu hỏi thích hợp hơn phải là anh muốn gì mới đúng chứ? Trừ khi anh định thuyết phục tôi rằng anh chỉ đến đây để hít thở không khí trong lành.”
Gareth nhìn ông ta chăm chăm, tìm kiếm sự giống nhau. Chúng đều ở đó - cái mũi, đôi mắt, cách họ nâng vai. Đó là lí do vì sao Gareth chưa từng, cho đến cái ngày định mệnh trong thư phòng nam tước, nghĩ mình có thể là con hoang. Anh đã bị ruồng rẫy quá nhiều khi còn là một đứa trẻ; cha anh đã đối xử với anh một cách khinh miệt. Khi anh đã đủ lớn để hiểu những gì xảy ra giữa đàn ông và đàn bà, anh đã thắc mắc chuyện đó - sự thiếu chung thủy của mẹ anh có lẽ là một lí giải khá thích đáng cho thái độ của cha đối với anh.
Nhưng lần nào anh cũng bỏ ngay ý nghĩ đó. Còn cái mũi nhà St. Clair chết tiệt đó thì sao, nó ở ngay giữa mặt anh. Và rồi nam tước đã nhìn thẳng vào mắt anh và nói anh không phải của ông ta, rằng anh không thể là con ông ta, rằng cái mũi chỉ là sự trùng hợp.
Gareth đã tin ông ta. Nam Tước có nhiều tính xấu, nhưng ông ta không ngu ngốc, và chắc chắn ông ta biết đếm đến chín.
Chẳng có ai trong hai người họ đã dám mơ cái mũi có thể còn hơn là một sự trùng hợp, và rốt cuộc Gareth lại là một người nhà St. Clair.
Anh cố gắng nhớ lại - nam tước có yêu em trai ông ta không? Richard và Edward St. Clair có thân thiết với nhau không? Gareth không thể nhớ được có lần nào thấy họ ở gần nhau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù gì thì anh cũng thường xuyên bị đuổi khỏi phòng trẻ mà.
“Sao?” nam tước gặng hỏi. “Anh có gì để biện minh?”
Và đây, câu nói ở ngay đầu lưỡi anh. Gareth nhìn thẳng vào mắt ông ta - người đàn ông đã, trong rất nhiều năm, là quyền lực ngự trị trong cuộc đời anh - và anh suýt nữa đã nói ra - Chẳng có gì cả, Bác Richard.
Nó sẽ là một đòn tấn công trực diện đau nhất, một sự kinh ngạc hoàn toàn, được dàn dựng để gây choáng váng và đập thẳng.
Nó sẽ đáng bỏ công khi nhìn thấy sự sững sờ trên gương mặt nam tước.
Nó sẽ hoàn hảo.
Ngoại trừ Gareth không muốn làm điều đó. Anh không cần làm điều đó nữa.
Và sự thật đó khiến anh ngừng thở.
Trước kia, anh sẽ cố gắng đoán cảm giác của cha anh. Ông ta sẽ nhẹ nhõm khi biết chức vị nam tước sẽ về tay một người St. Clair thực thụ, hay sẽ nổi khùng, suy sụp khi biết ông ta đã bị em trai mình cắm sừng?
Trước đây, Gareth sẽ cân nhắc những lựa chọn của anh, đong đo chúng, rồi làm theo cảm tính và cố gắng tung ra đòn sấm sét.
Nhưng giờ...
Anh không quan tâm.
Anh sẽ không bao giờ yêu ông ta. Khốn thật, anh thậm chí sẽ không bao giờ thích ông ta. Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh đã đến một điểm mà chuyện đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Và anh sửng sốt khi nhận ra cảm giác đó tuyệt vời đến nhường nào.
Anh nắm bàn tay Hyacinth, đan những ngón tay anh vào tay cô. “Chúng tôi chỉ ra ngoài đi dạo,” anh nói tỉnh bơ. Đó là lời tuyên bố quá lố bịch, nhưng Gareth phát tán nó với khả năng xử thế thường lệ của anh, trong cùng chất giọng anh luôn dùng với nam tước. “Đi nào, Cô Bridgerton,” anh nói thêm, quay người để dẫn cô xuống phố.
Nhưng Hyacinth không di chuyển. Gareth quay sang nhìn cô, và cô dường như đóng băng tại chỗ. Cô nhìn anh với đôi mắt dò hỏi, và anh biết cô không thể tin được anh lại giữ im lặng.
Gareth nhìn cô, rồi nhìn Ngài St. Clair,và rồi anh xem lại bản thân. Và anh nhận ra mặc dù cuộc chiến chẳng-bao-giờ-ngưng của anh với nam tước có thể không có nghĩa lý, nhưng sự thật thì có. Chẳng phải bởi vì nó có quyền năng gây thương tổn, mà chỉ bởi vì đó là sự thật, nó phải được nói ra.
Đó là bí mật đã mặc định cuộc sống của họ từ rất lâu rồi. Và đã đến lúc họ được phóng sinh.
“Tôi phải nói với ông một chuyện,” Gareth nói, nhìn thẳng vào nam tước. Thẳng thắn như thế này không dễ chút nào. Anh không có kinh nghiệm nói chuyện không ác ý với người đàn ông này. Anh cảm giác thật lạ, như bị phơi bày.
Ngài St. Clair chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, trở nên cảnh giác hơn.
“Tôi đang giữ nhật ký của Bà Nội St. Clair,” Gareth nói. Khi thấy vẻ mặt giật bắn của nam tước, anh thêm, “Caroline đã tìm thấy nó trong di vật của George với một lời nhắn bảo chị ấy đưa nó cho tôi.”
“Anh không biết mình không phải cháu bà ấy à,” nam tước nói gay gắt.
Gareth mở miệng để đốp lại, “Nhưng tôi là cháu bà,” nhưng anh cũng thu xếp để nuốt lại câu đó. Anh sẽ làm việc này cho đường hoàng. Anh phải làm cho đường hoàng. Hyacinth đang ở bên cạnh anh, và đột nhiên cơn giận của anh có vẻ thật non nớt, thật trẻ con. Anh không muốn cô thấy anh trong tình trạng đó. Anh không muốn như thế.
“Cô Bridgerton biết phần nào tiếng Ý,” Gareth nói tiếp, giữ giọng trầm tĩnh. “Cô ấy đã giúp tôi dịch nó.”
Nam tước nhìn Hyacinth, đôi mắt sắc sảo quan sát cô trong một lúc trước khi quay lại với Gareth.
“Isabella biết cha tôi là ai,” Gareth nói nhẹ. “Đó là Chú Edward.”
Nam tước không nói gì cả, chẳng một từ nào. Ngoại trừ hơi hé môi, ông ta bất động đến mức Gareth băn khoăn không biết thậm chí ông ta có còn thở.
Ông ta đã biết rồi sao? Ông ta đã đoán ra?
Trong lúc Gareth và Hyacinth đứng trong yên lặng, nam tước quay người và nhìn xuống con phố, ánh mắt dừng ở một điểm xa xăm. Khi ông ta quay lại, ông ta trắng bệch như một tờ giấy.
Ông ta đằng hắng và gật đầu. Chỉ một lần, như một lời bảy tỏ chấp nhận. “Anh nên cưới cô gái đó,” ông ta nói, hất đầu về phía Hyacinth. “Chúa biết anh sẽ cần hồi môn của cô ta.”
Và rồi ông ta bước lên những bậc thềm còn lại, đẩy mình vào nhà, và đóng cửa.
“Thế thôi sao?” Hyacinth nói, sau một lúc chỉ đứng đó với cái miệng há hốc. “Ông ta chỉ nói thế thôi sao?”
Gareth thấy mình bắt đầu run bần bật. Đó là tiếng cười, anh nhận ra, gần như chỉ là một nhận xét ngẫu nhiên. Anh đang cười.
“Ông ta không thể làm thế được,” Hyacinth bất bình, đôi mắt cô chớp lên phẫn nộ. “Anh chỉ vừa mới tiết lộ bí mật lớn nhất trong cuộc đời hai người, vậy mà tất cả những gì ông ta làm là - anh đang cười đó sao?”
Gareth lắc đầu, ngay cả khi rõ ràng anh đang cười.
“Có gì mà vui vậy?” Hyacinth hỏi một cách ngờ vực.
Và biểu hiện của cô thật quá...giống cô. Nó càng khiến anh cười dữ dội hơn.
“Gì mà vui thế?” cô hỏi lần nữa, chỉ khác là lần này cô trông như cũng sắp mỉm cười. “Gareth,” cô nằng nặc, kéo tay áo anh. “Nói em biết đi.”
Anh nhún vai không kiềm chế được. “Anh hạnh phúc,” anh nói, và nhận ra đó là sự thật. Anh tận hưởng cuộc sống, và anh chắc chắn có những khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng đã lâu lắm rồi anh mới lại cảm thấy điều này - niềm hạnh phúc, tuyệt đối và trọn vẹn. Anh đã gần như quên mất cảm xúc đó.
Cô bất chợt đặt bàn tay lên trán anh. “Anh bị sốt à?” cô càu nhàu.
“Anh ổn.” Anh kéo cô vào vòng tay anh. “Anh còn hơn là ổn.”
“Gareth!” cô thở gấp, ngoảnh đi khi anh cúi đầu tìm một nụ hôn. “Anh điên rồi sao? Chúng ta đang ở giữa Phố Dover, và đã - ”
Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn.
“Đã là nửa đêm rồi,” cô lúng búng.
Anh cười toe quỷ quyệt. “Nhưng anh sẽ kết hôn với em vào tuần tới, nhớ chứ?”
“Nhớ, nhưng - ”
“Nhân tiện đề cập tới chuyện đó,” anh thì thầm.
Miệng Hyacinth há ra khi anh quỳ trên một gối. “Anh đang làm gì vậy?” cô kêu the thé, cuống cuồng nhìn quanh quất. Ngài St. Clair chắc chắn đang nhìn trộm họ, và chỉ có trời mới biết còn bao nhiêu người khác nữa. “Có người sẽ thấy,” cô thì thầm.
Anh tỏ vẻ chẳng màng. “Người ta sẽ nói chúng ta đang yêu.”
“Em - ” Trời đất ơi, nhưng làm sao một phụ nữ có thể tranh cãi lí lẽ đó được?
“Hyacinth Bridgerton,” anh nói, nắm lấy bàn tay cô trong tay anh, “em sẽ lấy anh chứ?”
Cô chớp mắt khó hiểu. “Em đã nói sẽ lấy anh mà.”
“Ừ, nhưng như em đã nói, anh đã không hỏi cưới em vì những lí do đúng đắn. Hầu hết chúng là những lí do đúng đắn, nhưng không phải tất cả.”
“Em - em - ” Cô bập bẹ, nghẹn vì cảm xúc.
Anh đang nhìn lên cô, đôi mắt lấp lánh và xanh lơ trong ánh sáng mờ tỏ của những ngọn đèn đường. “Anh đang hỏi cưới em bởi vì anh yêu em,” anh nói, “bởi vì anh không thể hình dung nổi đời mình không có em. Anh muốn nhìn thấy gương mặt em vào buổi sáng, và buổi tối, và cả trăm lần trong khoảng thời gian giữa ngày. Anh muốn già đi cùng em, anh muốn cùng cười với em, và anh muốn than thở với bạn bè rằng em là người hay sai phái, trong khi thầm biết mình là người đàn ông may mắn nhất trong thành phố.”
“Gì chứ?” cô hỏi gặng.
Anh nhún vai. “Một người đàn ông phải giữ thể diện. Anh sẽ bị mọi người ghét nếu họ nhận ra em hoàn hảo đến mức nào.”
“Ồ.” Lại nữa, làm sao một người phụ nữ có thể tranh cãi lí lẽ đó?
Và rồi ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. “Anh muốn em trở thành gia đình anh. Anh muốn em trở thành vợ anh.”
Cô nhìn đăm đăm xuống anh. Anh đang ngước nhìn cô với ánh mắt thương yêu và chân tình quá đỗi khiến cô không biết phải làm gì. Nó dường như bảo bọc cô, ghì chặt cô, và cô biết đây là thơ, đây là nhạc.
Đây là tình yêu.
Anh mỉm cười với cô, và tất cả những gì cô có thể làm là mỉm cười đáp lại, loáng thoáng nhận ra hai má càng lúc càng ướt.
“Hyacinth,” anh nói. “Hyacinth.”
Và cô gật đầu. Hay chí ít cô nghĩ mình đã gật đầu.
Anh siết hai bàn tay cô khi anh đứng lên. “Anh chưa bao giờ nghĩ mình phải nói điều này với em mới chết chứ, nhưng vì lòng kính Chúa, cô à, cô nói gì đi chứ!”
“Vâng,” cô nói. Và cô quăng mình vào vòng tay anh. “Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...