Edit: Cú Mèo
Beta: Mai
***
Chương 29: Trạng thái tuyệt vọng không thể đối mặt với mất mát.
Ba người chạy dọc theo hành lang dài của bệnh viện, Trần Chấn Quân sợ Ân Duyệt xảy ra chuyện, vừa chạy vừa hét lên: "Ân Duyệt! Ân Duyệt, nhóc ở đâu!"
Đáp lại ông ta chỉ có sự im lặng, tiếng gọi không ngừng vang vọng trong hành lang, có mấy phòng bệnh mở hé cửa, ai đó đang lặng lẽ nhìn bọn họ, những kẻ quấy rầy giấc ngủ của người khác vào đêm khuya này.
Thích Linh trong lòng cũng lo lắng, cô run rẩy, ấn máy liên lạc bên tai: "Ân Duyệt? Em có nghe thấy không?"
Máy liên lạc luôn được bật nhưng đây là lần đầu tiên được đưa vào sử dụng. Không nghĩ tới đội bọn họ lần đầu chia ra hành động lại vì nguyên nhân này.
Đầu bên kia của máy liên lạc truyền đến một dòng điện yếu ớt, mấy giây sau, âm thanh của dòng điện hoàn toàn biến mất, Thích Linh sửng sốt một lát: "... Ân Duyệt tắt máy liên lạc rồi."
"Nhóc ấy đang làm cái quái gì vậy?" Trần Chấn Quân lo lắng cau mày: "Ân Duyệt! Đừng gây rắc rối nữa! Mau ra đây!"
Không có âm thanh nào phát ra từ sâu trong hành lang, nhưng một bác gái đột nhiên mở cửa phòng bệnh, hét vào mặt họ: "Mấy người đang làm gì vậy! Có để người khác ngủ không hả! Nhỏ tiếng lại!"
Trần Chấn Quân nghẹn họng, vội vàng muốn xin lỗi nhưng bác gái kia đã không còn kiên nhẫn, trở về phòng bệnh.
Lục Thiệu Vũ dừng bước, nói: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
"Tôi cũng không có cách nào." Trần Chấn Quân nói: "Còn có thể làm gì được? Nếu không hét lớn thì làm sao tìm được Ân Duyệt?"
Thích Linh cắn môi: "... Sớm biết như vậy, tôi đã cài thiết bị theo dõi vào máy liên lạc rồi!"
Lục Thiệu Vũ bất ngờ nhìn cô, trước đó họ đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ một tuần lễ trong không gian, nhưng y lại không nhận ra rằng Thích Linh có kỹ năng nghiên cứu khoa học.
... Phải nói là, ba người còn lại được y huấn luyện đến nỗi khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh, mấy ngày đó về cơ bản chỉ có ngủ và tham gia huấn luyện, bọn họ đã hoàn toàn quên hết những gì mình biết.
Y thậm chí không thể lấy được máy liên lạc do Thích Linh tạo ra.
Lục Thiệu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ân Duyệt rất nhát gan, cho dù con bé có chạy ra ngoài, chắc chắn cũng sẽ không đến nơi nguy hiểm, chúng ta xuống lầu tìm con bé."
Nhóm người lại lao xuống lầu, nhưng Trần Chấn Quân vẫn kiên trì lớn tiếng gọi tên Ân Duyệt, ngoại trừ nhận được ánh mắt ghét bỏ của người xung quanh, cũng không tìm được bất kỳ manh mối gì về tung tích của Ân Duyệt.
Ba người đi một đường ra khỏi tòa nhà bệnh viện, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, từ cửa bệnh viện nhìn ra, mọi thứ đều tối đen như mực.
Thời tiết bên ngoài hơi lạnh, Thích Linh không nhịn được xoa xoa cánh tay, lưỡng lự nhìn cảnh tượng bên ngoài: "Ân Duyệt thật sự sẽ đi ra ngoài sao?"
"... Vừa rồi không tìm được, đành phải tiếp tục đi ra ngoài tìm." Trần Chấn Quân nuốt một ngụm nước miếng.
Hai người có chút sợ hãi, nhưng để tìm được Ân Duyệt, họ vẫn do dự bước đi, nhưng Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói —
"Chờ một chút."
"Huhuhu..."
Trong bóng tối dường như có tiếng khóc của một cô gái.
Trần Chấn Quân mở to hai mắt, theo bản năng muốn chạy ra ngoài, Lục Thiệu Vũ vươn tay chặn ông ta lại, sắc mặt nặng nề nhìn về phía trước.
Trong bóng tối dường như có một luồng ánh sáng vàng yếu ớt, tiếng khóc của cô gái vẫn tiếp tục, nhưng lại có một giọng hát nhẹ nhàng vang lên.
Giọng hát thật sự quá nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, chỉ sợ bọn họ sẽ bỏ qua.
Lục Thiệu Vũ làm động tác im lặng, kéo bọn họ lùi lại vài bước, lấy tay ra hiệu, ý nói phía trước có vấn đề.
"...?" Mặt Trần Chấn Quân hiện lên vẻ khó hiểu.
Ít nhất Thích Linh vẫn có thể hiểu được, nên cô ra hiệu hỏi lại: Phía trước có phải là Ân Duyệt không?
Lục Thiệu Vũ chăm chú lắng nghe, tiếng khóc của cô gái lớn đến mức gần như át đi tiếng hát nhỏ ấy, y suy nghĩ một lúc, ngồi xổm xuống và ngửi mùi hương trong không khí.
Trên người Ân Duyệt thoang thoảng mùi cam quýt, cẩn thận ngửi một chút, quả thực có thể ngửi thấy mùi cam nhàn nhạt, nhưng ngoài ra không có mùi nào khác.
Vậy cô gái đang khóc là ai? Chẳng lẽ là... Ma?
Mặt Lục Thiệu Vũ tối sầm lại, ra hiệu cho bọn họ: Mấy người vòng ra sau nhìn xem, tôi đi trước, mấy người đi sau.
Thích Linh và Trần Chấn Quân lần lượt gật đầu, lợi dụng bóng tối, bọn họ rút vũ khí của mình ra, cần thận đi về phía trước.
Bước chân của Lục Thiệu Vũ không tiếng động mà nhanh chóng, trong chốc lát y đã vòng ra sau ánh sáng vàng, xuyên qua ánh sáng vàng yếu ớt này, y cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt —
Ân Duyệt chắp hai tay lại, trong miệng nhẹ nhàng ngân nga một bài ca dao, ánh sáng vàng nhàn nhạt bao quanh cô bé, trán cô bé đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng lông mi lại run rẩy bất an.
Mà trước mặt cô bé, có một đứa nhỏ từ từ hiện ra, toàn thân tỏa ra một luồng khí đen nhàn nhạt.
Đứa nhỏ ấy nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ váy trắng, nghiêng đầu nhìn Ân Duyệt, dường như không nhận ra bọn họ đã đến.
Lục Thiệu Vũ lập tức nhớ tới con bé mà nữ quỷ từng nhắc tới.
Nếu thật sự là như vậy, e rằng khó có thể đối phó được.
Đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn Ân Duyệt hồi lâu, ngây thơ cười: "Chị, sao chị không an ủi em? Em vừa mới khóc đó."
Ân Duyệt hơi mở mắt, khi nhìn thấy nụ cười của đứa nhỏ, cô bé lập tức nhắm mắt lại.
"Tiểu Vân nói với em rằng chị rất tốt bụng." Đứa nhỏ bay thấp hơn một chút, đến gần Ân Duyệt: "Sao chị lại phớt lờ em? Chị biết Tiểu Vân không? Chính là chị gái bị cắt lóc hết da á!"
Nghe vậy, Ân Duyệt sửng sốt, tiếng hát vô tình dừng lại trong giây lát.
Lúc này, đôi mắt của đứa nhỏ đột nhiên đỏ ngầu, những móng tay dài màu đen mọc ra từ đầu ngón tay, nó không chút do dự dùng móng tay nhắm vào lá chắn bảo vệ của Ân Duyệt.
Ầm —
Sau một tiếng vang chói tai, lá chắn bảo vệ lơ lửng trên không vỡ thành từng mảnh, hai chân Ân Duyệt mềm nhũn, không cẩn thận ngã xuống đất.
"Chỉ có chị ta mới tin điều đó." Đứa nhóc vẫn mỉm cười, quỳ xuống, nhẹ nhàng đưa tay về phía khuôn mặt Ân Duyệt: "Tôi biết mấy người... Đều là những kẻ lừa đảo, tất cả đều là cầm thú, chị cũng không ngoại lệ. Nếu chị thích Tiểu Vân như vậy, để tôi cắt lóc hết da của chị, cho chị cùng chị ta được không?"
Ân Duyệt mở to hai mắt, bất lực nhìn đứa nhỏ đưa tay lên mặt mình, vừa khóc vừa hét lớn: "Không, đừng... Anh Tần! Chú Trần! Huhu..."
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang bên tai cô bé, Lục Thiệu Vũ hóa thành người sói xuất hiện trước mặt cô bé, đứa nhỏ kia bị móng vuốt của y trực tiếp đẩy xuống hố, không có động tĩnh gì.
Trần Chấn Quân cầm búa, vội vàng chạy đến bên Ân Duyệt, đỡ cô bé dậy: "Nhóc không sao chứ?"
Ân Duyệt mặt đầy nước mắt, cô bé nghẹn ngào nức nở không nói được lời nào, chỉ đưa tay ôm chặt Trần Chấn Quân.
Thích Linh ở phía sau thấy cô bé vẫn bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng lấy súng từ trong nhẫn không gian ra, nheo mắt nhắm vào dưới móng vuốt của Lục Thiệu Vũ: "Lục Thiệu Vũ, lùi lại."
Lục Thiệu Vũ nhanh chóng nhảy ra, Thích Linh canh đúng lúc, cô không chớp mắt mà điên cuồng bắn vào hố, từ súng máy chuyển sang súng ngắn, rồi từ súng ngắn chuyển sang lựu đạn.
"... Chết tiệt!" Trần Chấn Quân nhanh chóng quay người lại bảo vệ Ân Duyệt: "Cô không thể cẩn thận hơn trước khi ném lựu đạn sao!"
"Anh lo cái gì, việc này tôi làm nhiều rồi, tầm ngắm của tôi rất tốt." Thích Linh không đồng tình. "Hơn nữa lực sát thương rất lớn, nếu tiếp tục ném, con nhóc kia có lẽ sẽ biến thành tro bụi..."
"Hahaha..." Một tràng cười như chuông bạc bỗng nhiên vang lên: "Chị đang tìm tôi sao?"
Thích Linh đưa lưng về phía đứa nhỏ, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng động tác của nó lại rất nhanh, năm ngón tay biến thành móng vuốt, trong nháy mắt đâm vào tim Thích Linh.
Trong phút chốc, máu bắn tung tóe khắp nơi, Ân Duyệt kêu lên: "Chị Thích!"
Lục Thiệu Vũ đột nhiên nhảy lên, một tay dùng móng vuốt đánh nó về chỗ cũ, một tay đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Thích Linh: "Ân Duyệt, mau đến đây giúp."
Ân Duyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, cô bé miễn cưỡng phóng ra ánh sáng còn sót lại trong cơ thể, lập tức chữa trị cho Thích Linh.
Một luồng ánh sáng vàng bao phủ lưng Thích Linh, Thích Linh miễn cưỡng mở mắt, đau đớn đứng dậy: "... Tôi không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi." Tiếng cười của đứa nhỏ đó vang vọng bên tai bọn họ: "Vậy các người đoán xem ai sẽ là người tiếp theo nào?"
Ân Duyệt nuốt nước miếng, cố gắng duy trì bình tĩnh nhìn xung quanh, Lục Thiệu Vũ lại bên cạnh Thích Linh đang bị thương, chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
"... Nó quá nhanh." Trần Chấn Quân nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không nhìn rõ nó đang ở đâu."
Trong không trung có mấy cái bóng trắng chồng lên nhau, dường như là dư ảnh lúc đứa nhỏ đó di chuyển, Lục Thiệu Vũ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra quỹ đạo di chuyển của nó.
"Tôi rất ghét những cô gái." Cô gái đột nhiên nói: "Đặc biệt là những đứa tầm tuổi chị, cố ý ngây thơ để được người khác che chở, tôi ghét nhất bọn chúng!"
Vừa dứt lời, Ân Duyệt nhìn thấy một bàn tay trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, đầu móng tay sẫm màu cách ngực cô bé chưa tới 30cm, cô bé vô thức nhắm mắt lại hét lên: "Ahhhh!"
Nỗi đau muộn màng vẫn chưa đến.
Ân Duyệt cảm giác như mình đang quay cuồng trong không trung, trên má có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống, cô ngơ ngác nhìn lên, nhìn thấy trước ngực Trần Chấn Quân bị thủng một lỗ lớn, máu tươi đang điên cuồng chảy ra.
Ân Duyệt ngơ ngác nhìn, không nói được lời nào, Trần Chấn Quân cười khổ, cúi đầu ôm chặt lấy cô bé.
Đứa nhỏ phía sau rút móng tay lại, lơ lửng trên không lặng lẽ nhìn bọn họ.
Thân nhiệt của Trần Chấn Quân đang từ từ biến mất, Ân Duyệt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đưa tay chạm vào ngực ông ta, mạnh mẽ dồn toàn bộ năng lực vào trong đó.
Nhưng năng lực ánh sáng của cô bé phóng ra chỉ còn một chút, hoàn toàn không đủ để cầm máu.
Ân Duyệt gấp đến mức nước mắt chảy không ngừng, cô bé ôm lấy cơ thể Trần Chấn Quân, dùng sức phóng ra năng lượng, khóc lớn: "Chú Trần, chú Trần!"
Trần Chấn Quân vẫn cười: "... Này, vận mệnh thật kỳ diệu, không ngờ cuối cùng tôi lại vì nhóc mà chết."
"Chú đừng nói, làm ơn... Đều là lỗi của cháu! Đều là lỗi của cháu!" Ân Duyệt điên cuồng lắc đầu: "Xin chú cố chịu đựng một chút, cháu có thể phóng ra nhiều sức mạnh nữa! Chú Trần, đợi cháu! Làm ơn..."
"Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tiến vào thế giới huấn luyện, tôi vì cứu nhóc mà bị zombie đánh bị thương." Trần Chấn Quân ngửa đầu nhìn trời, tự nhủ: "Lúc đó tôi còn nghĩ, sớm biết vậy tôi không cứu nhóc, vậy mà tôi lại mạo hiểm mạng sống của mình..."
"Nhưng không ngờ bây giờ tôi vẫn tự nguyện lao tới cứu nhóc."
"Chú Trần! Không được, chú không được chết!" Ân Duyệt run rẩy đưa tay ra để chặn cái lỗ lớn trên ngực Trần Chấn Quân.
"Nhóc con, tôi không trách nhóc, nhóc cũng đừng tự trách." Trần Chấn Quân cúi đầu cười với cô bé: "Kỳ thật tôi có thể hiểu được tâm tình của nhóc, dù sao lúc đầu tôi cũng bất bình tại sao Lý Vĩ lại đẩy người mới chịu chết, nhưng bây giờ tôi..."
"Kể từ khi Tần Lê Ca chết, tôi đã hạ quyết tâm, chỉ cần có thể bảo vệ tốt đồng đội hiện tại của mình, nhóc và Thích Linh, vậy là đủ rồi, tính mạng của những người khác làm sao sánh được với hai người, tôi nghĩ Thích Linh cũng nghĩ như vậy."
Đôi mắt Thích Linh đỏ hoe nhưng cô vẫn cảnh giác chĩa súng vào đứa nhỏ đang lơ lửng trên không trung.
"Chỉ là chúng tôi sơ suất, nhóc vẫn chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, một cô bé mới mười bốn tuổi, trong mắt nhóc sinh mạng quý giá cỡ nào." Trần Chấn Quân nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô bébé: "Xin lỗi vì đã xem nhẹ cảm xúc của nhóc."
Ân Duyệt khóc nức nở, nói: "Chú Trần, đừng nói nữa, đều là lỗi của cháu... Làm ơn, đừng chết có được không, đừng chết mà!"
"Thật ra tôi chưa từng nói cho nhóc biết là tôi có chút hâm mộ Tần Lê Ca..." Trần Chấn Quân thở dài: "Chết xong là quên hết mọi chuyện, không kéo dài hơi tàn để tồn tại ở thế giới này nữa, cậu ta đã quá cực khổ rồi, nhưng tôi không giống vậy, nhóc hãy hứa là sẽ không hồi sinh tôi, được không?"
"Cháu không muốn!" Ân Duyệt liều mạng lắc đầu: "Cháu không muốn! Chú Trần, chú Trần!"
"Coi như đó là nguyện vọng của tôi đi." Giọng nói của Trần Chấn Quân càng ngày càng yếu đi, ông ta nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Nhóc con..."
Ân Duyệt cắn chặt môi, nước mắt chảy ra như thác nước, hơi thở của Trần Chấn Quân càng ngày càng yếu đi, cô bé nhắm mắt lại, cuối cùng nghẹn ngào nức nở nói: "Chú Trần, cháu hứa với chú."
Trần Chấn Quân cười khẽ một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...