Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Edit: Gà

Beta: Cỏ

***

Chương 2. Chủ động tấn công, đưa súng cho mấy người chính là để cho mấy người bắn.

Tần Lê ca dừng động tác lại, dời đèn pin về phía phát ra âm thanh, dưới ánh đèn, có một hình dạng gần như không thể phân biệt được, giống một khuôn mặt.

Chiếc kính mắt vỡ nát rớt trên đất, máu thấm đẫm cổ của cậu ta, theo da uốn lượn chảy đến khoảng tối xung quanh.

Điện thoại của cậu ta bị đập nát, bốn chữ to màu đỏ được khắc trên màn hình, cô gái nhỏ run rẩy môi, nói ra chữ trên đó: “... Ở lại với tôi.”

Một người bạn đồng hành cứ như vậy mà vô thanh vô tức chết đi, người đàn ông gần như suy sụp: “Không phải nói có ánh sáng thì sẽ không sao à! Tại sao cậu ta vẫn chết!”

Tần Lê Ca vô cùng bình tĩnh: “Điện thoại nát, ánh sáng tự nhiên cũng biến mất.”

Người đàn ông còn đang muốn nói chuyện, Tần Lê Ca lại lơ ông ta, sắc mặt ngưng trọng, dời đèn pin rọi về phía người phụ nữ.

Cơ thể người phụ nữ run rẩy, vô thần nhìn chăm chú vào dòng chữ trên điện thoại kia, sắc mặt tái nhợt dị thường.

Có giọng nữ thì thào bên tai cô: “Cứu tôi với, cứu tôi, cô cũng là phụ nữ, cô chắc chắn sẽ hiểu…”

Ngón tay cô không thể cử động, liều mạng muốn cầu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh nào, dường như có một đôi tay vô hình đang siết chặt cổ của cô, theo thời gian dần dần tăng thêm lực…

“Xong rồi xong rồi xong rồi… Tất cả chúng ta đều sẽ chết.” Sắc mặt người đàn ông xám như tro, ông ta ôm đầu không ngừng lẩm bẩm tự nói.

Tần Lê Ca khẽ quát một tiếng câm miệng, đôi mắt xanh thẫm trong nháy mắt tối sầm lại, đưa tay về phía người phụ nữ, làm động tác kéo.

Một cảm giác lạnh băng ập đến, cơ thể gần như bị xé thành làm hai, người phụ nữ choáng váng vô lực trượt trên mặt đất, cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạ thường, nhưng cảm giác sắp chết vừa rồi đã hoàn toàn biết mất không còn một chút nào.


Thay thế lại là Tần Lê Ca.

Cái lạnh ùa đến tay phải của hắn, cảm xúc tuyệt vọng đen tối cũng đang xâm lấn vào linh hồn hắn một cách thầm lặng.

… Không ai cứu mày, giống với tao, mày hãy im lặng mà chết đi.

… Có cảm nhận được nỗi đau của tao không?

Những hình ảnh hỗn độn hiện lên trong đầu, ánh mắt tuyệt vọng trước khi chết của các đồng đội cũ, còn có… Lời nói “Cảm ơn em” mà người đó nói với hắn trước khi chết.

Loại ký ức này bị đào ra thật khiến người ta khó chịu.

Tần Lê Ca lấy ra một con dao ngắn, vẻ mặt vô cảm chém vào tay phải của mình thật mạnh, máu ào ạt chảy ra, đau đớn đánh thức khả năng kiểm soát cơ thể của hắn trong nháy mắt.

Hắn đi lên phía trước, đẩy người phụ nữ đang ngơ ngác kia ra rồi mở ngăn tủ gần cô nhất, hơi lạnh từ bên trong tỏa ra ngay lập tức.

Quả nhiên nơi có vấn đề là ở đây.

Tần Lê Ca lôi một một vali da từ bên trong ra, ném xuống đất, trọng lực của nó làm bụi đất bay tứ tung.

Người đàn ông lập tức lao lên, vội vàng kiểm tra tới kiểm tra lui cái vali da, nhưng vali đã bị khóa, dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở được, đành phải đi ngược lại về ngăn tủ để xem xét.

Tần Lê Ca rọi đèn pin lên ổ khóa để nghiên cứu, loại khóa này lẽ ra có thể phá được, nhưng trong tay không có dụng cụ, hắn chỉ có thể ghi nhớ hình dạng ổ khóa trước, sau đó lại tìm xem có thứ gì tương tự hay không.

Tần Lê Ca quay đầu, đang định đi tìm dụng cụ, ống tay áo lại bị một lực nhỏ kéo lấy, hắn cúi đầu nhìn, tay cầm đèn pin cũng đồng thời rọi qua.

Bị ánh sáng mạnh chiếu vào, cô gái nhỏ khó chịu nheo nheo mắt, hơi lùi một chút, lấy hết can đảm nói: “Cái kia… Em có thể thử!”

Tần Lê Ca nhìn cô bé, không nói gì, cô gái nhỏ có hơi sợ, nhỏ giọng nói: “Tuy em chưa bao giờ phá khóa, nhưng em đã từng thấy cách để phá loại khóa này, nguyên lý của thứ đồ thủ công này hẳn là cũng gần giống vậy.”


Tần Lê Ca không lập tức đồng ý, hắn hỏi: “Em tên gì?”

Cô gái nhỏ rõ ràng bị dọa sợ: “Em, em tên Ân Duyệt. Ân trong ân cần, Duyệt trong vui vẻ.”

(*Hỉ duyệt là vui vẻ, vui thích, vui mừng)

“Đi đi.” Tần Lê Ca vỗ vỗ đầu Ân Duyệt, cô bé dùng vẻ mặt được cưng mà sợ đi mở khóa.

Cô bé tháo hai chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, uốn hai chiếc kẹp thành các độ cong khác nhau, cắm vào ổ khóa bắt đầu mày mò.

Nhìn dáng vẻ của cô bé, việc mở khóa chắc sẽ không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn đảo quanh ngăn tủ đột nhiên dừng lại, ông ta cứng đờ một chút rồi quay đầu lại, lộ ra nụ cười quỷ dị mà nhìn bọ họ.

Hô hấp của người phụ nữ cứng lại, không kịp mở miệng kêu lên thì người đàn ông đã đột ngột lao về phía cô!

Ân Duyệt bị dọa sợ, tay đang phá khóa của cô bé dừng lại, nhìn chằm chằm người đàn ông không biết phải làm sao.

“Mặc kệ ông ta, em làm việc của em đi.” Tần Lê Ca vô cùng bình tĩnh đi tới, vài chiêu đã khống chế được người đàn ông.

Người đàn ông trừng mắt, điên cuồng hét chửi vào mặt hắn, lỗ tai Tần Lê Ca bị ồn ào đến đau, nhanh chóng vươn tay đặt lên đầu của người đàn ông, người đàn ông liền từ từ ngừng giãy giụa.

“Mấy người tự mình chú ý đi.” Hắn buông tay ra, người đàn ông lập tức ngã xuống đất: “Đây là lần thứ hai rồi.”

Lần đầu tiên là người phụ nữ thiếu chút nữa bị ảnh hưởng đến tinh thần, cũng nhờ hắn mới có thể khôi phục thần trí.

Người đàn ông ngã ngồi trên mặt đất, ông ta căn bản không thể duy trì bình tĩnh: “Chú ý! Chú ý thì có ích gì! Tên bốn mắt kia vừa rồi không phải cũng chú ý sao? Chú ý rồi vẫn chết đấy thôi!”

Nghe thấy người này vẫn còn nói những lời vô nghĩa, Ân Duyệt đang cố gắng phá khóa cũng không nhịn nổi nữa, cô bé ném kẹp tóc xuống đất, tức giận nói: “Từ lúc bắt đầu Tần đại ca đã bảo vệ chúng ta, vậy mà chú vẫn ở đó mà oán giận, oán giận có thể giúp chúng ta qua cửa được sao?”


Người đàn ông chị cô bé nói đến sửng sốt, sắc mặt biến đổi chuẩn bị mở miệng, Ân Duyệt lại đi trước, ngắt lời ông ta: “Cháu không biết mọi người bây giờ đang nghĩ gì, nhưng cháu cảm thấy ít nhất chúng ta cũng nên hợp tác, chỉ có hợp tác, mới có thể sống sót!”

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu, nói: “... Tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ cần phải hợp tác, vừa rồi mấy người cũng đã thấy, cho dù có ánh sáng thì hình nhân đó vẫn có thể nhắm vào một người để tấn công, nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau, không xem đối phương là đồng đội thì kết cục sẽ giống như cậu ta.”

Người phụ nữ chỉ về tên mọt sách đã chết thê thảm trên mặt đất.

Người đàn ông á khẩu không trả lời được, ông ta nhìn chằm chằm tên mọt sách trong chốc lát, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận: “... Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Tần Lê Ca đứng ở một bên, thấy cuối cùng bọn họ cũng có chung quan điểm, chậm rì rì vươn hai ngón tay: “Bây giờ chúng ta có hai phương án.”

“Một, quy quy củ củ tìm kiếm manh mối, phòng thủ hình nhân một cách bị động, nhân lúc đèn pin trong tay còn sáng thì chạy đua với thời gian để thoát khỏi nơi này. Hai, chủ động tấn công, dụ chúng ra ngoài, giết chết hình nhân. Căn cứ vào manh mối trước đó, rất có thể chúng ta căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể tiêu diệt toàn bộ những hình nhân ở đây thì mới có khả năng để chạy thoát.”

Hắn chú ý đến vẻ mặt của mọi người, dừng một chút rồi mở miệng: “Cá nhân tôi kiến nghị phương án hai, các nhiệm vụ về sau, mọi người sẽ gặp phải rất nhiều tình huống cần chiến đấu, hiện tại trốn tránh cũng không có lợi ích gì.”

“Sao có thể!” Người đàn ông nghe xong phương án thứ hai, nhịn không được hét to: “Chúng tôi đều là người thường, lúc nãy ánh sáng vừa tắt, tên nhóc kia lập tức chết! Huống chi hiện tại còn muốn dụ chúng nó ra!”

“... Không, cháu thấy anh Tần nói rất đúng.” Người mở miệng bác bỏ đầu tiên vậy mà lại là Ân Duyệt.

Cô bé thoạt nhìn cũng rất lo lắng, nắm tay còn đang run lẩy bẩy, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Nếu bây giờ bỏ chạy, những nhiệm vụ về sau chắc chắn sẽ chết.”

“Em ấy nói không sai.” Người phụ nữ cũng lên tiếng phụ họa: “Tôi cũng chọn phương án hai. Nếu anh không chấp nhận thì tự mình làm đi.” Những lời này là nói với người đàn ông.

Dù sao thì kết quả hiện tại cũng đã rõ ràng, ba người còn lại đều chọn phương án thứ hai.

Người đàn ông cắn răng, cũng chỉ có thể nói: “... Tôi hiểu rồi, tôi cũng chọn phương án hai.”

“Nếu mọi người đã hiểu thì hãy tự giới thiệu với nhau một chút đi, dù sao về sau cũng là đồng đội.” Tần Lê ca nói: “Tôi tên Tần Lê Ca, mọi người đại khái đều biết tôi, nghề nghiệp diễn viên, có từng học chút võ thuật.”

“Em tên là Ân Duyệt, là học sinh, sở trường của em là vận động tay chân.” Ân Duyệt nói xong ngượng ngùng cười cười: “Em cũng chỉ là người bình thường, chưa từng học võ, thể lực cũng không quá tốt, nhưng thế mạnh của chúng ta đều không giống nhau, chỉ cần cùng nhau hợp tác, cửa ải khó khăn lần này khẳng định có thể cùng nhau vượt qua.”

“Tôi là Trần Chấn Quân.” Người đàn ông nói: “Tôi là nhân viên văn phòng, sở trường là bán hàng. Tôi có biết một chút Tae Kwon Do.”

“Tôi là Diệp Tĩnh Nhã.” Người phụ nữ nói.

Tần Lê Ca gật gật đầu, vừa nghe vừa vuốt tóc của Ân Duyệt, cô bé bất mãn bĩu môi, kéo bàn tay đang làm loạn của Tần Lê Ca ra, đang định nói gì đó…


“Hì hì hì hì hì…”

Tiếng cười quỷ dị lại vang lên lần nữa, Ân Duyệt dùng sức nắm chặt tay của Tần Lê Ca, run bần bật.

Đúng lúc này, đèn pin của Diệp Tĩnh Nhã đột nhiên lóe lên, lại là điềm báo sắp hết pin, cô sợ hãi lùi lại mấy bước, chưa kịp phản ứng thì đèn pin đã tắt.

Trước khi ánh sáng hoàn toàn tắt đi, mọi người đều nhìn rõ bên cạnh cô xuất hiện hai ba hình nhân, Trần Chấn Quân vội vàng rọi đèn pin về phía đó.

Ánh sáng của đèn pin trên điện thoại quá mức mỏng manh, ông ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy hình nhân kia sắp đụng vào Diệp Tĩnh Nhã, vội vàng kêu: “Tần Lê Ca, mau nổ súng đi!”

Tần Lê Ca cúi đầu, nhưng vẫn im lặng đếm đạn. Ân Duyệt trơ mắt nhìn những nhìn nhân đó lao về phía Diệp Tĩnh Nhã, tay cầm súng của cô bé run rẩy kịch liệt.

Cử động đi…

Mau cử động đi!

Dường như có một sức mạnh khó hiểu nào đó đã chỉ dẫn cô bé cầm lấy khẩu súng trong tay, viên đạn bay ra, bắn thẳng vào đầu của hình nhân bên phải.

Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.

Khẩu súng rơi xuống đất, dư âm do phản lực nó mang lại khiến tay cô bé tê rần, cơ thể không tự chủ được cũng ngã ngồi xuống đất.

“Làm rất tốt.”

Có một đôi tay ấm áp phủ lên đầu của cô bé, cô có chút mờ mịt ngẩng đầu, là tay của Tần Lê Ca.

Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, trấn an trái tim đang đập dữ dội đến muốn rời khỏi cơ thể của cô bé.

Tần Lê Ca nâng cô gái nhỏ dũng cảm đứng dậy, nói: “Rất giỏi, đưa súng cho mấy người là để mấy người bắn.”

Cơ thể Ân Duyệt run rẩy, chậm rãi gật đầu.

Tần Lê Ca đứng bên cạnh cô bé, xua tay bảo Ân Duyệt tiếp tục mày mò cái ổ khóa kia, lần này cuối cùng cũng thành công, dưới ánh nhìn chằm chằm nín thở của mọi người, cô bé mở cái vali da ra.

Khi chiếc vali da từ từ được mở ra, một lượng lớn máu tươi phun ra ngay lập tức, khiến mọi người phải hút vào một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui