Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Edit: Cú Mèo

Beta: Tobi

***

Chương 18: Trò chơi kinh dị không thể tránh khỏi việc mất đồng đội.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Vĩ kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ: “Anh có ý gì? Ý anh nói Tống Kiều là Siren sao?”

“Nói chính xác thì không phải ngày hôm qua mà là hôm nay.” Tần Lê Ca rút súng ra chĩa vào trán Tống Kiều: “Hay ta nên gọi ngươi là Mẫn Ân?”

Phil có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lùi lại vài bước và đứng đằng sau họ.

Tống Kiều ngước mắt lên, nhìn Phil thật sâu, đột nhiên nhắm mắt lại và ngã về phía sau.

Tần Lê Ca lùi lại vài bước, lập tức hét lên: “Mọi người lùi lại, Ân Duyệt!”

Siren biến thành một làn sương mù màu hồng bay ra khỏi cơ thể Tống Kiều, lơ lửng trên không trung trong giây lát, rồi lập tức bay thẳng về phía Trần Chấn Quân.

Ân Duyệt nhanh chóng bước tới, để hai tay trước mặt, ánh sáng vàng tạo thành một bức tường ánh sáng trước mặt cô bé, cô bé cau mày thật chặt, khó khăn nói: “Anh, anh Tần, em không thể trụ được lâu!”

Siren chạm phải ánh sáng vàng, không thể tiến thêm được nữa, Tần Lê Ca nói: “Thời gian vậy là đủ rồi.”

Hắn giơ súng lên, ánh sáng của sức mạnh tâm trí điên cuồng tụ lại trên họng súng, hắn nheo mắt nhắm vào Siren, nhanh chóng bắn.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Siren đột nhiên biến mất giữa không trung, ánh sáng dần mờ đi, bức tường ánh sáng của Ân Duyệt cũng bắt đầu tiêu biến dần, tay cô bé hơi run, sắp cầm cự không nổi nữa rồi.

Tần Lê Ca mỉm cười, hắn nhìn Siren ngưng tụ lần nữa và kiên trì lao về hướng này.

Siren rất mạnh mẽ, nhưng khuyết điểm chí mạng nhất của nó lại chính là xúc cảm.


Một quái vật sinh ra để mê hoặc mọi người, nhưng giờ đây nó lại vứt bỏ đi cách thức tấn công chí mạng nhất, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Hắn bắn một phát súng nữa, thế nhưng lần này Siren đã chuẩn bị sẵn sàng và né sang hướng khác, viên đạn không bắn trúng Siren mà bay thẳng về phía Trần Chấn Quân.

Trần Chấn Quân dùng chùy chặn lại, Siren lợi dụng sự phân tâm của bọn họ, trong chớp mắt tung ra thứ ánh sáng hồng, một lực mạnh mẽ tác động khiến bức tường ánh sáng của Ân Duyệt bị chọc thủng.

Ân Duyệt phun ra một ngụm máu, bất lực nhìn Siren bay về phía cô bé, Trần Chấn Quân đứng bên cạnh cô bé, nhanh chóng giơ cái chùy lên.

Vũ khí không có năng lực phi tự nhiên hoàn toàn không thể làm tổn thương Siren, Siren khinh thường liếc nhìn nó, liền phát hiện không biết từ bao giờ cái chùy đã được phủ một lớp bạc, nó chưa kịp phản ứng đã bị đập mạnh xuống đất.

Lực của cái chùy trực tiếp tạo ra một cái lỗ lớn, khiến bụi đất bay lung tung, Lý Vĩ ở bên cạnh thở hổn hển: “Mẹ kiếp, chúng ta đang ở trên thuyền!”

Thích Linh đưa tay đỡ cơ thể suy yếu của Ân Duyệt, cúi đầu nhìn Siren đang bị đè dưới cái chùy.

“... Vậy là kết thúc rồi sao?” Lý Vĩ không thể tin được, tiến lên mấy bước: “So với tưởng tượng thì yếu hơn nhiều.”

Tần Lê Ca bắn vài phát về phía Siren, sương mù màu hồng dần dần ngừng vùng vẫy, trở nên bất động.

Âm thanh hoàn thành nhiệm vụ mãi vẫn không vang lên, Tần Lê Ca chậm rãi nhíu mày, bất thình lình chỉ nghe thấy tiếng than vãn của một người phụ nữ.

“Vì sao cứ phải ép tôi?” Giọng nữ nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn anh ấy thấy mình trong bộ dạng này.”

Dứt lời, mọi người đột nhiên cảm thấy ánh mắt mờ mịt, một người phụ nữ có thân hình đuôi cá xuất hiện trước mặt, tiếng hát ngâm nga trầm thấp bỗng vang lên.

Một mùi hương lạ truyền đến, ngay cả Tần Lê Ca cũng sửng sốt trong nháy mắt, lúc này, vô số sương mù tím từ ngoài cửa xông vào, lao về phía bọn họ.

Đồng tử của Tần Lê Ca co rút lại, lập tức hét lên: “Lùi lại!”

Mọi người lần lượt lui về phía sau, thế nhưng đám sương mù tím lại nhanh hơn, đã xâm nhập vào cơ thể họ trước khi bọn họ kịp phản ứng.

Một đám sương mù tím lao về phía bọn họ như thế, khiến cho Tần Lê Ca cũng bị ảnh hưởng trong phút chốc, Ân Duyệt tuy có tinh thần lực mạnh mẽ nhưng cũng chỉ còn đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn những người khác.

Phil đứng bên cạnh bọn họ, xung quanh được sương mù màu hồng bao bọc, sương mù màu tím không thể đến gần anh, anh nhìn trái nhìn phải một lúc, khẽ cau mày.


Siren đứng trước mặt Tần Lê Ca, những người đồng đội bị mê hoặc khác đi tới bên cạnh nó, cầm vũ khí chĩa vào Tần Lê Ca.

Miệng Siren không cử động, nhưng lại phát ra một giọng nói mềm mại và thanh khiết: “Ta không muốn giết ngươi, chi bằng ngươi nhảy từ nơi này xuống được không?”

Tần Lê Ca nhìn những người đồng đội xung quanh Siren, họ đều rất cảnh giác nhìn hắn, như thể bị ảo giác đánh lừa và coi hắn như kẻ thù.

“Chẳng phải ngươi nói không muốn giết ta sao?” Tần Lê Ca quay mặt đi, đối diện với tầm mắt của Siren: “Ngươi giết nhiều người như vậy chưa đủ sao? Ta không biết vì sao ngươi lại không giết Phil, chẳng lẽ ngươi thật lòng yêu anh ta sao?”

“Ngươi nói nhiều quá.” Siren lạnh lùng nói: “Ta giết ai, có giết hay không, đều là do ta chọn không liên can gì tới ngươi.”

“Thật vậy sao?” Tần Lê Ca cười nói: “Đây là thực thể của ngươi à? Một con quái vật có hình dạng thân người, đuôi cá? Nhìn trông cũng khá đẹp.”

Siren nheo mắt, nhìn hắn một cách kỳ quái: “... Ta không muốn nói chuyện phiếm với ngươi, ta phải đề phòng kẻ khôn ngoan như ngươi.”

“Nói vậy thật khiến ta tổn thương.” Tần Lê Ca tiếc nuối thở dài: “Ta muốn chuyện trò với một mỹ nhân như “nàng” thêm giây lát.”

Siren nói: “Dưới biển còn có rất nhiều chị em của ta, biết đâu ngươi sẽ được hoan nghênh chào đón đấy.”

Tần Lê Ca nhìn thoáng qua mặt biển rộng lớn sau lưng: “... Cảm ơn lời đề nghị của ngươi, tiếc thay bên dưới lại quá lạnh, cho nên ta không muốn đi.”

Siren cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, ta đành phải nhờ đồng đội của ngươi tiễn ngươi một đoạn.”

Tần Lê Ca nhắm mắt lại, không nói gì, như thể hắn đã chấp nhận số phận của mình, Siren đột nhiên trở nên đáng sợ, ánh mắt nó đầy mãnh liệt: “Ra tay đi, đưa tên cầm đầu của bọn ngươi xuống địa ngục thôi!”

Tần Lê Ca đột nhiên mở mắt, ánh mắt tàn nhẫn lao về phía Phil: “Cho dù ta không thể sống sót, ngươi cũng đừng hòng có kết quả tốt với Phil!”

Những viên đạn do đồng đội bị điều khiển bắn ra đã chậm đi vài bước, không thể ngăn cản bước chân của hắn, Siren mở to mắt, vội vàng chạy về phía Phil.

Tần Lê Ca nhìn Siren càng ngày càng gần, yên lặng đếm thời gian trong lòng, ngay khi Siren chỉ còn cách một bước nữa, hắn đột nhiên mỉm cười.

Hắn nhẹ nhàng nói với nó một câu: “Tạm biệt, tiểu thư Siren.”


Siren nhìn hắn, còn chưa ý thức được lời nói của hắn có ý gì, trong phút chốc vô số viên đạn từ phía sau lao tới, xuyên qua thân thể của nó một cách dữ dội.

Những viên đạn này giống như bị điên, hoàn toàn không chính xác, chỉ biết được bắn về về phía bên này, Tần Lê Ca kéo Phil nhanh chóng trốn đi, thở phào nhẹ nhõm.

Siren cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía sau.

Ân Duyệt, Trần Chấn Quân, Diệp Tĩnh Nhã, tất cả những người chơi thâm niên đáng lẽ phải chĩa súng vào Tần Lê Ca đều đang nhắm mắt lại, chĩa súng về phía nó.

“Các ngươi, làm sao có thể…”

Máu chảy ra từ cơ thể nó, năng lượng dần cạn kiệt, Siren chật vật quỳ xuống đất, sương mù màu hồng từ trên người nó dần dần bay ra.

Trần Chấn Quân cẩn thận mở mắt, nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm: “May mắn là bắn chuẩn, làm tôi sợ chết khiếp, con mẹ nó lần sau tôi không làm loại công việc này, cho dù cậu kêu tôi cũng không làm.”

Ân Duyệt cũng ném cây súng trong tay, sợ đến mức muốn khóc: “Em, em cũng không làm, nếu lỡ như em bắn trúng anh Tần thì sao…”

Lý Vĩ trong tay không có súng, cậu bị tiếng súng đánh thức, hoảng sợ kêu lên: “Cái gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Siren ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Lê Ca bình an vô sự nhìn nó, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: “Được rồi, ta chịu thua.”

Tần Lê Ca hơi nheo mắt lại, kéo Phil về phía nó.

“Ngươi không nên thua.” Tần Lê Ca nói: “Thứ ngươi thua không phải do bọn ta, mà là do tâm của ngươi.”

Nếu Siren có thể quyết tâm hơn một chút, ra lệnh cho người khác tấn công Tần Lê Ca ngay lập tức trong khi nó đang điều khiển họ, thì cho dù Tần Lê Ca có canh chuẩn đến mấy cũng vô dụng.

Nó thua vì quá coi trọng cái nhìn của Phil cho nó. Cho dù chỉ là một quái vật biển, cho dù hiện tại Phil thậm chí không nhận ra nó, nó vẫn không muốn ra tay trừ khi đó là phương án cuối cùng.

Chính vì Tần Lê Ca nhìn thấu điểm này, mới dám kéo dài thời gian như vậy.

Siren cúi đầu, thân hình dần dần trở nên trong suốt, nó nói: “Ta còn muốn hỏi, làm sao ngươi có thể khiến bọn họ thoát khỏi sự khống chế của ta?”

“Bọn họ chưa bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi, chẳng phải từ đầu đến cuối bọn họ đều làm theo yêu cầu của ngươi hay sao?” Tần Lê Ca nhìn bọn họ, mỉm cười: “Ta chỉ yêu cầu bọn họ chờ năm giây sau rồi hẳn nổ súng.”

Mới sáng nay, bọn họ thảo luận về việc muốn Phil làm con tin, khi n Duyệt đang lúng túng trò chuyện, Tần Lê Ca đã gửi suy nghĩ của mình đến bọn họ ở cự ly gần thông qua sức mạnh tâm trí.

Ngoại trừ việc giải thích thân phận của Tống Kiều, điều duy nhất hắn nói chỉ là: sau khi nhìn thấy sương mù, hãy bắn chậm lại năm giây, đừng lo lắng về bất cứ điều gì khác.

Cho nên hắn đã tránh được những phát súng của đồng đội và có thời gian chạy về phía Phil, ngay khi Siren đưa tay ra định tấn công hắn, viên đạn chậm hơn năm giây được bắn ra, bắn trúng Siren một cách chuẩn xác.


Siren im lặng hồi lâu không trả lời, Phil đứng trước mặt cô, ấn cổ tay đau nhức khi nãy, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta biết nhau sao?”

“Chúng ta đã từng… Biết nhau.” Đuôi cá của Siren dần dần biến mất, nó mơ màng ngẩng đầu nhìn Phil: “Hôm nay là em nguyện chết vì anh, có lẽ đây chính là số mệnh của em…”

Siren sinh ra là để quyến rũ người khác, nhưng lại bị người đàn ông này quyến rũ đến mức sẵn sàng rơi vào địa ngục, cho dù có xương tan nát thịt.

Siren vươn tay, muốn chạm vào cơ thể Phil nhưng ngón tay đang dần tan biến trong không khí trước khi chạm đến anh.

Siren ngẩn người, một giọt nước mắt chảy xuống, nước mắt hóa thành hạt ngọc trai trong suốt lăn xuống đất, Phil đột nhiên mở to mắt, bước nhanh về phía trước: “Ngươi là…”

Siren dịu dàng nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn vì đã nhớ đến em.

Sương trắng tràn ngập trong không khí, nhẹ nhàng đọng lại bên người Phil một lúc rồi biến mất theo gió biển.

Phil đưa tay ra, cố gắng ngăn cản làn gió, mặc dù không có ký ức nào liên quan đến Siren nhưng nước mắt anh đã rơi xuống trước khi kịp nhận ra.

Một giọng nữ trầm vang lên bên tai anh, nhẹ nhàng ngân vang …

Em muốn nhìn anh thật gần,

Em không muốn anh biết rằng trong mắt em chỉ có anh thôi.

Đừng vì sự có mặt của người khác mà...

Dựng lên những rào cản vô thức.

Em muốn trở thành kẻ dõi theo anh -

Là người hằng ngày giữ lấy bí mật của anh -

Và em hy vọng đây là điều anh chỉ làm cho riêng em.

Căn bệnh duy nhất.

Hệ thống: “Thế giới thứ hai: Giết Siren, nhiệm vụ hoàn thành. Điểm thưởng là 3000 điểm, đếm ngược trở về không gian, năm, bốn… Một.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận