Edit: Cú Mèo
Beta: Tobi
***
Chương 14: Vị khách lúc nửa đêm: Rụt rè và dũng cảm.
Bên kia Ân Duyệt ngồi ở cửa phòng tắm, luôn cảm thấy bất an.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, vài giây sau, tiếng nước bỗng dưng ngừng lại, giọng nói của Lâm Lị Lị run rẩy: “Ân, Ân Duyệt, em còn ở đó không?”
“Em đây.” Ân Duyệt tỉnh táo lại, vội vàng hô: “Chị yên tâm tắm đi.”
Lâm Lị Lị đáp lại, tiếng nước lại vang lên, một phút sau, tiếng nước lại ngừng.
Lâm Lị Lị: “Ừm, Ân Duyệt, em còn ở đó không?”
Ân Duyệt: “... Em vẫn còn ở đây, hay là em hát cho chị nghe một bài ha?”
Lâm Lị Lị nhanh chóng đồng ý, Ân Duyệt bất lực mỉm cười, nhẹ nhàng ngân nga bài đồng dao ấm áp.
Tiếng nước vẫn tiếp tục, nhưng lần này Lâm Lị Lị không dừng lại nữa, khoảng chừng năm phút sau, cô mở cửa đi ra.
Hai má cô ửng hồng, nhìn thấy Ân Duyệt thì cô xấu hổ cúi đầu: “Thật xin lỗi, chị có chút sợ, làm phiền em rồi.”
Ân Duyệt cảm thấy không có gì, cô bé cười nói: “Không sao, lần đầu đi làm nhiệm vụ em còn căng thẳng hơn chị nhiều.”
Lâm Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười, Ân Duyệt thấy cô rốt cục không còn sợ hãi nữa mới nói: “Vậy để em đi tắm, có chuyện gì thì gọi em nhé.”
Lâm Lị Lị nói: “Được.”
Ân Duyệt không nghĩ nhiều, từ trong tủ quần áo cầm một bộ quần áo nhỏ hơn rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cô bé đang nhàn nhã ngâm nga một bài hát, vừa cởi quần áo xong mới mở vòi nước, chưa kịp tắm thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét: “A!”
Ân Duyệt giật mình, thậm chí chưa kịp mặc quần áo, liền quấn khăn tắm chạy ra ngoài.
Lâm Lị Lị ngã xuống đất, sợ hãi nhìn về phía tủ đầu giường, Ân Duyệt vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Sao vậy? Chị không sao chứ?”
Lâm Lị Lị run rẩy chỉ tay: “Đó, đó là… Gián, gián!”
Ân Duyệt: “...”
Ân Duyệt hít một hơi sâu, không ngừng mỉm cười: “Được, để em giết nó cho.”
Sau khi con gián lớn bị giết, Ân Duyệt cuối cùng cũng có thể quay lại phòng tắm.
Lần này không có gì ngoài ý muốn xảy ra, khi Ân Duyệt từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lâm Lị Lị đang nằm trên giường, dường như đang ngủ.
Ân Duyệt ngồi ở đầu giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Lâm Lị Lị, thấy cô hình như đang ngủ rất ngon, cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
Cô bé đứng dậy tắt đèn, nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không được yên bình cho lắm, cô bé dường như đã mơ rất nhiều nhưng lại không thể nhớ được gì cả. Cô bé chỉ nằm đó cho đến nửa đêm thì đột nhiên có tiếng động lớn từ ngoài cửa truyền đến.
Bùm!
Ân Duyệt lập tức ngồi dậy, cảnh giác cầm súng, đánh thức Lâm Lị Lị đang ngủ bên cạnh.
Lâm Lị Lị ngơ ngác thức dậy, dụi mắt nhìn Ân Duyệt: “Sao thế?”
Ân Duyệt làm động tác im lặng, ra hiệu cô yên lặng nghe âm thanh bên ngoài.
Ngoài cửa yên lặng một lúc, cửa phòng bọn họ đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc…
Dường như có ai đó đang gõ cửa phòng họ.
Lâm Lị Lị che miệng, hoảng sợ lùi về phía sau, Ân Duyệt nhìn chằm chằm cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận, bên ngoài dường như có thứ gì đó.”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, đồ vật từ bên ngoài thậm chí còn bắt đầu đập vào cửa, cửa phòng bọn họ đã không chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng cọt kẹt.
Ngay khi cửa phòng sắp bị phá vỡ, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Trong phòng tĩnh lặng, Lâm Lị Lị không khỏi nghẹn ngào, Ân Duyệt nhìn cửa, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thứ đó ở ngoài ồn ào như vậy mà không một ai ra ngoài kiểm tra sao?
Phải chăng là… sự im lặng bất chợt lúc này là do có người đã đi ra ngoài, thậm chí có thể còn đánh nhau ngoài cửa?
Nghĩ tới đây, Ân Duyệt cảm thấy có chút bất an.
Cô bé nắm chặt khẩu súng, nhớ lại những gì Tần Lê Ca nói, quái vật biển này chắc chắn không có cơ thể, bọn chúng chỉ biết dùng ảo ảnh mê hoặc bọn họ tự giết lẫn nhau, cho nên nếu bây giờ cô bé đi ra ngoài xem xét tình hình, thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu nhỉ?
Bên ngoài đã yên tĩnh được một chút, Ân Duyệt càng nghĩ càng thấy bất an, cô bé quay đầu lại nói với Lâm Lị Lị: “Em ra ngoài xem chút.”
“Em đừng đi…” Lâm Lị Lị rụt vào đầu giường, khẩn trương nhìn cô bé: “Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không được, em phải đi xem sao đã.” Ân Duyệt cũng rất khẩn trương, cô bé cắn môi, lau mồ hôi trên tay: “Nhỡ đâu người khác xảy ra chuyện gì thì sao?”
Lâm Lị Lị im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô rời khỏi giường: “Vậy chị, chị sẽ đi với em!”
Ân Duyệt bất ngờ quay sang nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt kiên định của cô, cô bé cũng không ngăn cản cô nữa, hai người thận trọng tới gần cánh cửa.
Ân Duyệt nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra và qua khe hở hẹp nhìn ra ngoài.
Hành lang vẫn sáng đèn, từ đây có thể thấy rõ mặt đất đầy máu, thậm chí lượng máu nhiều đến mức còn che đi màu sắc ban đầu của sàn nhà.
Lâm Lị Lị sợ hãi che miệng, nhanh chóng muốn rút lui, nhưng chưa kịp bước đi, cô đã nhìn thấy rõ người đàn ông nằm trên vũng máu.
Người đàn ông đang úp mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy lưng của anh ta, nhưng Lâm Lị Lị đã vô số lần nhìn theo bóng lưng của anh ta, bóng dáng này quá quen thuộc với cô…
Đôi mắt cô mở to, đầu óc trống rỗng, cơ thể tự động di chuyển, cô nhanh chóng đẩy Ân Duyệt lao ra ngoài: “Tần Lê Ca!”
Ân Duyệt mất cảnh giác bị đẩy sang một bên, cô bé bất lực nhìn Lâm Lị Lị chạy về phía hành lang trống rỗng, lập tức hét lên: “Lâm Lị Lị, đó là ảo giác! Đừng đi!”
Lúc này, một giọng hát quen thuộc vang lên.
Giọng nữ nhẹ nhàng ngân nga, theo tiếng hát càng lúc càng cao “Tần Lê Ca” nằm trên mặt đất dần dần có được cơ thể.
Ân Duyệt ngơ ngác nhìn hắn, “Tần Lê Ca” dường như cảm nhận được ánh mắt của cô bé, quay đầu lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Một con dao nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, Ân Duyệt chợt phục hồi tinh thần, liều mạng chạy về hướng bên đó: “Lâm Lị Lị, chạy mau!”
Lâm Lị Lị ngơ ngác bất động nhìn “Tần Lê Ca”, rồi lại nhìn con dao đang găm vào tim mình.
Bùm!
Một viên đạn được bắn tới, bắn chính xác vào con dao khiến nó ghim vào tường.
Diệp Tĩnh Nhã mặc chiếc váy ngủ mỏng chạy thật nhanh về phía bên này, khẩu súng trong tay cô như có linh hồn, ngắm chuẩn xác vào con dao.
Con dao nhỏ nhanh chóng né được, nhưng vẫn bị bắn trúng, phát ra âm thanh ong ong giãy dụa, bóng dáng “Tần Lê Ca” đột nhiên biến mất, nhưng nó lại lao ra khỏi bức tường, bay thẳng về phía Lâm Lị Lị.
Ân Duyệt nhanh chóng đưa tay tạo một quả cầu ánh sáng vàng hướng vào con dao, nhưng chỉ làm tốc độ của con dao chậm lại.
Diệp Tĩnh Nhã nhân cơ hội này lập tức bắn thêm vài phát nữa, do tốc độ con dao đã bị hạn chế, trúng vài viên đạn liền rơi xuống đất.
Ân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước tới đỡ Lâm Lị Lị đứng dậy: “Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Lâm Lị Lị lắc đầu, theo lực của Ân Duyệt đứng dậy: “Chị không sao, chỉ là Tần Lê Ca, cậu ấy không sao chứ?”
Ân Duyệt quay đầu lại nhìn, “Tần Lê Ca” đã biến mất từ lâu, tiếng hát cũng dừng lại lúc nào không biết, chỉ còn lại những mảnh dao nhỏ đã vỡ nát rơi xuống bên tường.
“Đó không phải là cậu ấy, đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Nhã thu hồi súng, thở ra một hơi rồi đi đến bức tường để kiểm tra những mảnh vỡ của con dao: “Tinh thần lực của cậu ấy rất mạnh, không thể nào bị điều khiển như vậy.”
“... Nói cũng đúng, tôi xin lỗi vì lại gây rắc rối cho cô rồi.” Lâm Lị Lị cúi đầu.
Ân Duyệt vỗ vai cô, đang muốn an ủi cô thì thấy cảnh cửa bên phải mở ra, Thích Linh và Tống Kiều bám vào khe cửa nhìn về phía bên này.
Ân Duyệt nhìn nhau nói: “... Không sao, mọi người có thể đi ngủ lại được rồi.”
Tần Lê Ca và Trần Chấn Quân ở rất xa, bấy giờ mới chậm chạp chạy tới, Trần Chấn Quân nhìn thấy những mảnh dao bên tường, lập tức chạy tới kiểm tra.
Tần Lê Ca cũng nhìn qua, đi thẳng về phía bọn họ.
Ân Duyệt vừa nhìn thấy hắn, nỗi sợ hãi chậm rãi ùa về, cô bé nắm lấy áo Tần Lê Ca, thấp giọng nói: “Anh Tần, vừa rồi thật đáng sợ! Quái vật biển biến thành anh rồi chạy đến trước cửa phòng em làm loạn.’’
Tần Lê Ca sờ đầu cô bé, cười nói: “Nhóc cũng tin điều này sao? Tôi dễ chết đến như vậy à?”
Ân Duyệt lắc đầu, cảm giác sợ hãi vẫn còn tồn tại: “Em không tin, nhưng vẫn rất đáng sợ…”
Tần Lê Ca không nói gì, chuyển sự chú ý sang Lâm Lị Lị, người vẫn đang im lặng.
Mặc dù hắn không nhìn thấy gì trong tình huống vừa rồi, nhưng hắn có thể mường tượng được đại khái khung cảnh đó từ phản ứng của bọn họ.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng đưa tay, sờ đầu Lâm Lị Lị.
Lâm Lị Lị ngẩng đầu, khổ sở cắn môi: “Tôi xin lỗi.”
Tần Lê Ca nói: “Cảm ơn cô.”
Lâm Lị Lị sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn hắn, Tần Lê Ca mỉm cười vỗ vai cô: “Cô quả thực rất dũng cảm Lị Lị.”
Trong nháy mắt, hốc mắt của Lâm Lị Lị đỏ lên, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống trên má, cô vội vàng che mắt lại, động tác của Tần Lê Ca nhanh hơn cô, hắn quay người đi về phía bức tường.
Diệp Tĩnh Nhã cùng Trần Chấn Quân tránh ra, Trần Chấn Quân cau mày nói: “Có vẻ như có một hoa văn nào đó, nhưng Diệp Tĩnh Nhã đã bắn nát đến mức không thể ghép lại được nữa.”
Tần Lê Ca cẩn thận nhặt lên một mảnh vỡ, nheo mắt cẩn thận xem xét, một lúc sau nói: “Đúng là nhìn không ra thật.”
Thích Linh đột nhiên đi ra khỏi phòng, cầm lấy mảnh vỡ trong tay Tần Lê Ca, cẩn thận nhìn một hồi.
Tống Kiều đi theo cô nói: “Đừng nhìn nữa, bọn họ đều không nhìn ra, sao mà chúng ta có thể…”
“Hoa văn này giống như thị nữ đã đưa thẻ phòng cho chúng ta vào buổi tối.” Thích Linh nói: “Khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhưng chắc là cô ấy rồi.”
Giọng nói của cô rất chắc chắn, Lý Vĩ cũng tò mò tiến lại gần, nhưng không nhìn ra cái gì, cậu bĩu môi: “Cô lừa ai vậy, nó đã vỡ thành như vậy rồi, sao có thể nhìn ra đây là người chứ?”
Thích Linh thả mảnh vỡ vào tay Tần Lê Ca, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Tin hay không thì tùy cậu vậy.”
Lý Vĩ giận dữ: “Cô…”
“Anh Tần, mấy mảnh vỡ này xử lý như thế nào đây?” Ân Duyệt vội vàng đổi chủ đề.
Tần Lê Ca nhìn đống mảnh vỡ trong tay, chậm rãi buông ra, để nó rơi xuống đất.
Hắn nói: “Để ở đây đi, về ngủ thôi, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đấy.”
Những người khác nhìn nhau rồi lần lượt đi về phòng, sau khi mọi người rời đi hết, Tần Lê Ca lại quỳ xuống, nhặt lên một mảnh vụn tưởng chừng như bình thường.
Sử dụng sức mạnh tâm trí đi vào mảnh vỡ, một ánh sáng màu xanh nhạt đột nhiên sáng lên, tựa như dòng nước chảy qua các khe rãnh của mảnh vỡ, vẽ ra một vật tổ ma thuật quỷ dị.
(*vật tổ ma thuật 魔法图腾) - ý chỉ vật tổ hay tô-tem là vật thể, có ý niệm hay biểu tượng linh thiêng (nguồn: Wikipedia)
Tần Lê Ca cúi đầu, đem mảnh vỡ đấy bỏ vào trong nhẫn không gian, sau đó xoay người trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...