Khuynh Ảnh đi qua vài cái ngã rẽ, liền nhìn thấy căn phòng nơi Vi đang thu dọn đồ đạc, mở miệng đem mục đích của mình nói ra « Vi, ta nghĩ muốn cùng ngươi đi đến hiện đại, không biết có được không »
« Đương nhiên là có thể, ta đây không thành vấn đề, nhưng Khuyển Dạ Xoa thì… » Vi muốn nói lại thôi.
« Khuyển Dạ Xoa sẽ cùng ta đi, hắn đã đáp ứng rồi, khi nào thì xuất phát » Cấp Vi câu trả lời thuyết phục, Khuynh Ảnh khẳng định đưa ra đáp án, cũng tỏ vẻ mình sẽ trông chừng Khuyển Dạ Xoa, không cho hắn gây rắc rối.
« Tốt, vậy chúng ta xuất phát. » Vi nhận được câu trả lời bảo đảm của Khuynh Ảnh, cũng yên tâm rất nhiều, sau đó tán gẫu chút chuyện vặt « Khuynh Ảnh, quần áo của người hiện đại chúng ta hơi kì quái, muốn không để ta mua cho ngươi vài bộ dễ nhìn, tuyệt đối ngươi sẽ rất thích. » Ánh mắt Vi sáng long lanh.
« Được rồi. » Khuynh Ảnh một ngụm đáp ứng, quần áo thời Nhật Bản cổ đại mới kì quái, y chung quy vẫn thích quần áo hiện đại hơn.
« Tốt lắm, Khuynh Ảnh, chúng ta gọi Khuyên Dạ Xoa rồi xuất phát. » Vi cao hứng nói xong, so với thời cổ đại đầy chiến hỏa thì nàng vẫn thích cuộc sống hòa bình thời hiện đại hơn, còn có người thân của nàng nữa.
———————Ta là phân cách tuyến tới hiện đại rồi——————————-
Sau một cái nhảy, Khuynh Ảnh trèo ra khỏi miệng giếng, kế tiếp là Khuyển Dạ Xoa, sau cùng là Vi.
« Đi thôi,đi thôi, mẹ, ông nội, Thảo Thái sẽ rất cao hứng khi gặp các ngươi. » Vi nhiệt tình mời Khuynh Ảnh và Khuyển Dạ Xoa vào trong nhà. Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có mẹ của Vi trong nhà, giống như vừa mới trải qua chuyện không lành.
« Mẹ, Thảo Thái, ông nội đâu » Vi hỏi mẹ, vẻ mặt có chút bất an.
« Ông nội đang nằm viện, hiện giờ vẫn còn hôn mê, miệng cứ lẩm bẩm cái gì nhục diện cụ (= mặt nạ thịt), còn Thảo Thái đang ở trên phòng của nó. Bất quá, ông nội vẫn chưa có tỉnh, làm sao bây giờ a. » Mẹ Vi khóc nức nở, âm thanh lộ ra cỗ bất lực.
« Mẹ cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu, ông nội sẽ khá hơn thôi. » Vi an ủi mẹ nàng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự bất an. Dù sao nàng vẫn là một thiếu nữ 15,16, chưa trải qua bất kì sóng gió nào, không thể nào kiên cường được, nàng giờ đây cảm thấy mình có chút vô vọng.
« Nhục diện cụ là cái gì » Khuynh Ảnh nghe thấy từ này, có chút quen thuộc.
« Ta cũng không biết, ông nội cứ nhắc tới hoài, trông có vẻ gấp rút lắm. » Mẹ Vi nói.
Đúng rồi, là yêu quái, hơn nữa cũng nằm trong nội dung vở kịch, nhục diện cụ, con yêu quái đó chắc đang tìm kiếm thân thể của mình « Khuyển Dạ Xoa, Vi, chúng ta tới chỗ này, phải nhanh lên. Bá mẫu tái kiến. »
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Khuynh Ảnh, Vi cùng Khuyển Dạ Xoa ý thực được sự việc nghiêm trọng, liền đi theo Khuynh Ảnh.
« Khuyển Dạ Xoa, có ngửi thấy mùi ghê tởm không, các ngươi đi vào trong đó. Ta sẽ không đi. » Khuynh Ảnh chậm rãi ngừng cước bộ, đối với Khuyển Dạ Xoa nói. Dù sao trận đánh này ngoài trừ kinh ngạc ra thì cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa sẽ làm cho quan hệ giữa Khuyển Dạ Xoa và Vi ấm lên, y sẽ không đi theo làm kỳ đà cản mũi đâu.
« Hảo. » Khuyển Dạ Xoa đáp, vốn hắn sẽ không nghĩ lôi kéo Khuynh Ảnh vào nơi nguy hiểm này, như thế cũng tốt. Nói xong, liền cõng Vi trên lưng tiến vào.
Mà Khuynh Ảnh chợt lóe thân, biến mất ngay tại chỗ, cũng theo họ đi vào. Nói sao thì vẫn không thể bỏ mặt họ được. (em đi theo trông chừng chồng chớ gì=)))
Một trần chiến kéo dài sắp tới hồi kết thúc, yêu quái dưới hình dạng một cô gái nhảy qua người Vi hét lên một tiếng, hướng phía trường học phóng nhanh đi. Một trận chiến chấm dứt.
« Khuynh Ảnh. » Khuyển Dạ Xoa đứng dưới ánh nắng buổi chiều, một thân nhiễm sắc vàng, làm cho Khuynh Ảnh có chút chói mắt, bất quá, Khuyển Dạ Xoa thấy được mình sao
Một lát sau, Khuynh Ảnh mới nhận ra Khuyển Dạ Xoa không có phát hiện ra y, mà chỉ cúi đầu thì thào, Khuynh Ảnh nghe không rõ, nghĩ muốn tới gần chút, Khuyển Dạ Xoa lại cõng Vi rời đi, lóe thân, Khuynh Ảnh cũng chạy nhanh trở lại nhà của Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...