Đối với chuyện đêm hôm đó, hai người đều hiểu trong lòng, không hề nói nửa lời về tình ý mê loạn khi ấy.
Nếu không phải thân thể Inuyasha còn nhớ rõ hơi ấm của đại yêu, cả cảm giác sâu sắc khi có người tiến vào lẫn cơn hưng phấn khoái cảm, có lẽ cậu chỉ xem như một hồi mộng xuân.
Một giấc mộng chân thật khiến cậu khó mà kìm chế được.
Cậu bất an nhấc chân, chỗ khó nói kia còn hơi đau, đến nỗi cậu xấu hổ đỏ mặt, chỉ có thể cắn răng bước nhanh theo sát đại yêu.
Thân thể nhân loại nên vết thương lành cũng chậm, thật sự là phiền phức.
“Này! Ngươi đi nhanh vậy làm gì chứ!”
Cậu chịu hết nổi, thở hồng hộc ngó bóng dáng màu trắng trước mặt mà kêu lên.
Cả người cậu vừa đau vừa nhức, tình hình này mà cứ đi tiếp thì thật không tốt chút nào.
Không, là cực kỳ cực kỳ không tốt.
“Vậy nghỉ chân chút đi.”
Bỏ lại mấy lời này, Sesshoumaru lại gần một gốc cây ngay đó rồi ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, rõ ràng ý bảo Inuyasha lại đây ngồi cùng.
Cậu ngẩn ra, vốn còn cho rằng Sesshoumaru sẽ không thèm nghe ý kiến của cậu cứ thế đi tiếp, nhưng trong lòng cậu thấy vừa ngọt ngào vừa ấm áp, anh trai cậu ấy, chung quy có một ngày cũng sẽ đối xử với cậu dịu dàng đến vậy.
Nhưng mà cậu sẽ không cảm ơn đâu nhá.
Cậu to gan túm lấy đám lông trên vai Sesshoumaru ôm vào lòng nằm cuộn một cục, trước kia cảnh thế này thực sự không dám tưởng tượng ra nổi.
Mà hiện tại hai người tiến triển được đến mức này là nhờ độc của yêu thụ kia phát tác từ mười ngày trước.
Nói vậy thì, ngược lại phải cảm ơn yêu thụ xấu xí kia đã biến cậu thành bộ dạng như bây giờ.
“Thấy còn đau sao.”
“Vô nghĩa, không thì ngươi thử xem.”
Cậu mà có bản lĩnh để Sesshoumaru thử loại cảm giác khốn khổ này sao.
Đại yêu nghe đến đó sắc mặt cũng không tốt lắm, làm gì có chuyện hắn sẽ thử chứ, quả nhiên hắn quá phóng túng với Inuyasha, bèn lấy tay cốc đầu cậu một cái.
Thiếu niên tóc đen bất mãn cực kỳ, nhưng Inuyasha lúc không có yêu lực dù là làm gì cũng chỉ như gãi ngứa, ngược lại hắn còn thấy dễ thương.
Đáng yêu như thế, hắn đã mong cứ luôn ở bên cạnh, vẫn luôn vẫn luôn, mấy chục năm, mấy trăm năm.
Yêu quái sống lâu lắm, lâu đến nỗi có ngày hắn cũng có được cún con này.
“Nhìn ngươi kìa, có phải suy nghĩ cái gì bậy bạ không thế.”
Cậu tỏ vẻ ghét bỏ nhích xa Sesshoumaru chút, sao cậu lại nhìn ra trên khuôn mặt lạnh lùng kia có sự dịu dàng như nước xuân thế này, khiến cậu chỉ nghĩ thật ấm áp quá, đến nỗi hai má cũng đỏ hồng.
“Không có gì đâu.”
Hắn cắn nhẹ vành tai ưng ửng của thiếu niên, hành động thân mật như vậy làm cậu cứng còng cả người, ngồi đơ một chỗ như cục đá.
Hắn chợt thấy có hơi buồn cười.
“Ngươi là của ta.”
Tuyên ngôn khí phách như thế có lẽ chỉ mình Sesshoumaru mới thốt ra được, hắn nói là làm, chưa gì đã vươn tay ôm lấy thiếu niên vào lòng.
Cả người thiếu niên áo đỏ đều nằm trong vòng tay hắn, chỉ giãy một chút lại nằm yên, cuối cùng còn ôm lại hắn, tựa đầu lên vai hắn.
“Nếu có sét, trước kia thiệt tình muốn sét đánh chết ngươi…”
“…”
“Nhưng mà, bây giờ thì luyến tiếc.”
Bên nhau ngắn ngủi như thế đã không thể tách rời, linh hồn cô độc đã lâu, đối với một chút dịu dàng thân thiết đều sẽ thật thà thừa nhận, bắt đầu biết luyến tiếc Sesshoumaru rồi.
Rõ ràng ghét nhau muốn chết, rồi lại thích đến vội vàng.
Nếu Miroku còn sống chắc sẽ cười cậu thối mũi, sao lại có cái tánh này chứ, khí thế năm ấy đánh bại Naraku cũng mất hết rồi.
Chỉ là, vào đêm ấy, cậu đã quyết không rời đi.
Cho dù là sai lầm, cũng đã phạm rồi.
Cho dù là tội nghiệt, cũng đã gánh trên lưng.
Phía trước có gai góc đến mấy cũng cứ bước qua, có Sesshoumaru bên cạnh, nhất định không đau.
“Ngu ngốc.”
“Hừ, ta ngu ngốc thế đấy, ngu mới thấy ngươi là một yêu quái không tồi.”
“…Đến bây giờ ngươi mới nhận thức được điểm này, đúng là rất ngu.”
“Ê!”
Cậu căm tức đập lên lưng hắn.
Bản thân cậu thừa nhận thì cũng thôi, nhưng nghe hắn phê bình vẫn tức chứ, tức đến nỗi không muốn nói gì nữa.
Mấy lời thế này về sau không nên nói với loại yêu quái tự kỷ như hắn nữa.
Sesshoumaru nói với cậu, giải độc cần phải chờ đến đêm trăng non, qua được đêm đó sẽ hồi phục.
Độc này khiến người ta đau đầu là vì không có mấy yêu quái có thể chịu đựng đến đêm trăng non tiếp theo, thường là trước đó yêu lực đã hao hết rồi.
Mà đến bây giờ Inuyasha vẫn treo được một hơi đều là nhờ có Sesshoumaru bên cạnh.
Coi như hắn là ân nhân cứu mạng đi, chậc, tha cho hắn vậy.
“Sesshoumaru, sao ngươi lại cứu ta?”
“…”
“Rõ ràng ngươi muốn tránh ta càng xa càng tốt mà?”
“Tại thấy ngươi lúc ở chung với con người trông ngu chết đi được.”
“…Thế…Ngươi ghen tị à?”
Cậu bị hắn liếc một cái sắc lẻm, được thôi, hỏi cũng chả có kết quả gì.
Tên này cao hứng thì trả lời cậu nhiều một câu, mất hứng thì đến một chữ cũng lười nói.
Nhưng hắn cũng không phản bác, vậy coi như là thật rồi.
Không nghĩ tới Sesshoumaru cũng có một mặt thế này đấy.
Một giọt nước rơi trên mặt cậu, không khí ẩm ướt hơn nhiều, là mưa.
Mùa này mưa nhiều là bình thường, cậu theo bản năng đưa tay lên che đầu, thế mà có người còn nhanh hơn, một bàn tay khác đã ôm lấy cậu, tay áo dày rộng có thể được hết thảy mưa gió.
“Ngốc à, con người sẽ bị cảm lạnh đó.”
“Cảm lạnh? Ngươi cũng biết bệnh của con người sao.”
“Là Rin nói.”
“À…”
Inuyasha đương nhiên biết Rin là ai, cô bé đáng yêu luôn mặc kimono, lúc lớn lên cũng từng trở thành pháp sư ở Phong thôn, có điều đã nhiều năm trôi qua lắm rồi.
Con người lúc sống cũng như hoa kỳ ngắn ngủi, điêu linh theo bụi trần qua thời gian.
Chỉ là cậu có chút lo lắng, trong lòng Sesshoumaru Rin rốt cuộc quan trọng cỡ nào? Có phải Sesshoumaru cũng từng thích Rin hay không? Vấn đề mang tính hiện thực như vậy, lúc này là một loại tra tấn.
Cậu cũng từng thích Kagome, nên chẳng có tư cách gì trách đai yêu cả.
Dù hôm nay cậu yêu chính anh trai mình, cũng không có tư cách bàn tới quá khứ của hắn.
“Đừng nghĩ nhiều, Inuyasha.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hoàng ngọc rực rỡ kia, tưởng như sa vào trong ấy, chỉ một ánh mắt thôi đã trấn an được bao cảm xúc cuộn trào.
“Xí, ta có nghĩ gì đâu.”
“Ngươi là của ta.”
“Chán muốn chết, ta còn lâu mới nhận.”
“Ta cũng là của ngươi mà…”
Mưa vẫn còn rơi, càng lúc càng nặng hạt, mà đại yêu vẫn bên cạnh cậu, vì cậu che mưa che gió.
Thế giới bỗng trở nên thật yên lặng, chỉ còn âm thanh giọt nước rơi trên từng chiếc lá, vỡ toang trên mặt đất.
Cậu không biết phản bác làm sao, vì đầu óc đã chẳng điều khiển được nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Sesshoumaru tuyên thệ rõ ràng đến vậy.
Cậu cúi đầu, tự hỏi sao lại có một yêu quái thế này xuất hiện trong đời cậu.
Bọn họ đã từng đao kiếm xung khắc, mà giờ đây quyến luyến thiết tha.
Dù cậu cảm thấy thật có lỗi với phụ thân chưa từng gặp lẫn mẫu thân đã mất, chuyện nghiệt ngã tội lỗi cậu làm, lại mang đến cảm giác ngọt ngào như mật.
“Không được đổi ý…”
“Ừ.”
“Không được bỏ ta lại…”
“Ừ.”
“Hứa rồi đấy!”
Ừ, hắn đã hứa rồi, nên không cần lo lắng.
Bóng hình bán yêu bé nhỏ, mang theo tươi cười hồn nhiên sáng ngời, chính là nụ cười ấy đã giam cầm Sesshoumaru suốt mấy trăm năm.
Hắn đợi mấy trăm năm, cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Từ mùa hoa anh đào tàn úa đến mùa mưa dầm xối xả.
Từ ngày xưa xa xôi đến tận bây giờ.
Mưa tạnh, đại yêu vận yêu lực, quần áo ẩm ướt trở nên khô ráo ngay lập tức, chẳng còn chút dấu vết gì.
Nếu không phải lá cây còn vương bọt nước, có lẽ chẳng ai biết trời vừa đổ mưa.
“Nghỉ khỏe rồi thì đi thôi.”
“A…à…này! Ngươi đi chậm chút, chờ ta với!”
Bọn họ sẽ đi đến nơi nào? Rồi chỗ họ sẽ về là nơi đâu?
Bọn họ không biết, vì đối với hai người, nơi có người kia ở chính là nơi mình tìm về.
Ví dụ như vậy.
Thật lâu thật lâu sau này, có người vẫn thấy một yêu quái tóc bạc mang theo một bán yêu với đôi tai trên đầu, vượt qua núi cao, đi qua sông dài.
Từ từ cùng nhau đi qua năm năm tháng tháng.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...