Impromptu
Em để ý thấy rằng hôm nay ngài trông thật chán chường, và ngài ủ rũ như đóa hoa đã tàn úa cắm trong chiếc lọ kia. Còn ngài có để ý hay không nắng đã lên, ánh nắng thật nhẹ nhàng của một mùa đông tĩnh lặng không gì xoay chuyển nổi. Vĩnh cửu như thời gian, mãi ngự trị nơi đỉnh núi cao chót vót.
Nhưng rốt cuộc ngài chỉ là kẻ khù khờ tự tách mình ra khỏi hàng lối của dòng người đang nương theo cuộc đời xô bồ. Cách ngài chán ghét thế giới này giống như cách một đứa trẻ ghét bỏ phải uống thuốc đúng giờ, và mọi sự sống trong đôi mắt đẹp đẽ của ngài trở thành trái tim tổn thương đang thoi thóp từng nhịp đập.
Đã có chuyện gì xảy ra với ngài thế, quý ngài yêu dấu - người mà chẳng thèm nhìn em lấy một lần, hay vì em mà sáng tác nên một bài thơ. Ngài cáu kỉnh từ chối mọi đụng chạm gần gũi không loại trừ cả cái bắt tay lịch sự. Ngài gò bó mình trong chính cái kén an toàn của ngài, cầm tù bản thân sau song sắt không thể phá nổi.
Trông ngài mới nực cười làm sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...