IMI - Tiên Giới Chiến

Ares đã sống rất lâu, chính hắn cũng không buồn nhớ nổi số năm tháng mình đã sống nữa. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, hắn trải qua rất nhiều thứ.

Thời thiếu niên khinh cuồng, thời mới trưởng thành, nhận ra trước mắt có vô số tòa núi cao, hiểu được kính ngưỡng và tôn trọng.

Lại tiến thêm một bước, hiểu được nắm giữ sức mạnh, hiểu được cách tiến lên, đạp phá từng cột mốc trong lịch sử, khắc khi tên mình vào hệ thống thần mạch. 

Không ngừng leo dốc, không ngừng chiến đấu, không ngừng vươn lên, cho đến hiện tại, hắn đã trở thành một trong số những đỉnh núi cao mà mình từng ngưỡng mộ.

Hắn trải qua rất nhiều, cũng từng thất bại qua rất nhiều lần, gặp rất nhiều người, yêu một số người, nhìn người thân không thể nhận được sự bất tử mà dần dần biến mất. Tình cảm không còn là thứ gì đó mà hắn cần trân trọng, sinh mạng không phải là thứ gì đó mà hắn cần cân nhắc. Mùi vị đau thương và buồn tủi nếm qua nhiều lần cũng sẽ quen thuộc. Nét tươi đẹp của hòa bình xây dựng trên sự thê lương của vinh quang, hắn nhìn mãi cũng nhàm.

Chỉ có tử vong chưa từng được trải qua, chỉ có nỗi sợ hãi tử vong mới có thể đem lại kích thích, chỉ có tự tay khiến cho kẻ khác tử vong mới cảm giác được máu hoàng kim trong cơ thể loáng thoáng có chút sôi trào.

Chiến đấu vô số lần, gặp gỡ vô số cảnh tượng, thậm chí trời sập cũng đã nhìn thấy rồi, mà thần lực phá trời cũng được chứng kiến.

Chiến đấu và tử vong là giấc mộng cả đời Ares truy cầu, nhưng gần đây liên tục có những kẻ vũ nhục nó. 

Đầu tiên là King của Trường Sinh Đảo.

Tiếp đến là thiếu niên Tiên Giới có tên là Dạ Vũ kia.

Những kẻ này thức tỉnh vô số cảm xúc tiêu cực trong lòng Ares. 

Đã từ rất lâu, ngỡ rằng đã quên đi, nhưng cảm giác căm hận bên trong hắn vẫn chưa từng biến mất.

Căm hận khiến máu của hắn sôi trào, khiến nhiệt lượng trong cơ thể tăng mạnh, khiến cho chiến ý liên tục thôi thúc cơ thể hắn tiến lên, mất kiểm soát, chỉ một lòng muốn xé phay kẻ thù ra.

Thần lực trong cơ thể đã cạn kiệt, sau nhiều lần duy trì ảnh chiếu của tâm tượng thế giới nhằm chống lại Thiên Phạt của Tiên Đế. Hắn không thể đánh ra một thần kỹ nào nữa, còn lại chỉ có khối thân thể này và sức mạnh nhục thể, giống như một tên ma tộc thể tu thuần túy. Cảm giác thoát lực trống rỗng quen thuộc này hắn cũng đã từng thể nghiệm qua rất nhiều lần. Dù sao đánh trận nhiều như vậy, làm sao luôn đảm bảo được mình ở trạng thái đầy máu mà chiến đấu đây. Phần nhiều thời gian là trống rỗng, thoát lực, thở dốc, tận dụng mỗi một luồng sức mạnh ít ỏi trong cơ thể mà kiên cường chống cự. Chỉ cần chống cự được, sống sót, chính là vượt qua cực hạn của bản thân. 

Lúc này đây, khi bị liên quân của bốn nhà trong Lục Đại phái bao vây, Ares chỉ ngẩng đầu, cười gằn một tiếng.

Tiếp đó, hắn vung tay, chạy thật nhanh trong hàng ngũ thần binh gần với mình nhất, chớp mắt đã tước đoạt toàn bộ những mũi lao trong tay các binh sĩ, đồng loạt ném chúng lên trời.

Một lần chạy nhanh cuồng ném này, bốc lên cả ngàn mũi lao, giống như những mũi sao băng, rạch phá không khí, để lại những tiếng xé rách rít gào kinh người, một ngàn mũi lao này chuẩn xác phóng tới từng chiến tiên thuyền, đánh ra những tiếng vang chát chúa, đập vỡ linh quang tráo, găm sâu vào mạn thuyền trước ánh mắt kinh nghi bất định của quần thể Tiên nhân.

Và khi các tu chân giả này vẫn còn chưa hết bàng hoàng, tiếng gầm của Ares đã vang vọng khắp chiến trường.

“Toàn bộ theo ta. Xông lên!!!!!!!!”


Chém giết, lại một lần nữa triển khai. 

Thân ảnh của hắn liên tục vượt qua từng bức tường không khí, để lại vô số tiếng âm bạo và vòng sóng gợn, tốc độ siêu cao khiến cho từng cái giơ tay nhấc chân cũng giải phóng một luồng năng lượng cực lớn, linh quang tráo kiên cố của Linh Chu bị hắn tiện tay vả một cái đã nát bấy, sau đó Ares lao vào giữa đám tiên nhân còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, cánh tay lực lượng quét mạnh một đường, chém ra một lưỡi đao chân không ngọt lịm, chế tạo ra mấy chục cây cột máu phun xối xả.

Mặt sàn dưới chân sáng lên, một loại trận pháp gì đó đang được khởi động, Ares dùng lực, dậm chân mạnh một cái, sàn thuyền nứt vụn, đường dẫn linh lực đứt gãy, trận pháp còn chưa biết tên đã bị phá hủy hoàn toàn.

Sau đó hắn cảm thấy thân thể bị ép chặt, năng lượng đổ vào trận pháp mất đi đường vận chuyển lập tức đổ dồn vào một chỗ toán loạn, gây ra sức ép nặng nề và áp xuất cực mạnh, chuẩn bị tạo ra một vụ nổ linh lực. Hắn đang ở trung tâm của sức ép ấy, nếu không nhanh chóng thoát khỏi thì sẽ bị vụ nổ nuốt trọn.

Nhưng Ares chỉ ngửa đầu lên gầm một tiếng.

“Graoooooooooooooooooo”

Giống như một con dã thú bị thương ngẩng đầu ngạo nghễ không khuất phục, phổi hắn chấn động, thanh quản rung lên với biên độ cao bất thường, chế tạo ra một luồng sóng âm dạt ra tứ phía.

Linh tử bị chấn tung lên, vùng áp suất sắp hình thành bị hắn dùng man lực thô bạo phá giải.

Sóng âm hùng mạnh càn quét, chấn động thần thức của tất cả tu chân giả xung quanh, nguyên một đám hộc máu bật ngửa ra đằng sau. Người yếu đuối một chút thì cơ thể nổ tung ra mà chết.

Xung quanh Ares đã trống rỗng, tất cả đám tiên nhân đều chết lặng đứng hình nhìn hắn. Gã chiến thần này dù không đánh ra một thần kỹ nào nữa, nhưng vẫn hung hãn vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Dạ Vũ nhấc cái quạt mới tiện tay chôm được của sư tổ, che nửa khuôn mặt như lưỡi cày gập làm đôi của mình, đôi mắt hắn linh động nhìn Ares không chớp. 

“Thần tộc, thật sự rất khó chơi nhỉ. Không hẳn, có lẽ cận giới hoàng đều như vậy, không thể dùng quân số để chiến thắng loại tồn tại này sao!?”

Dạ Vũ chép chép miệng, mặc dù than vãn, nhưng khóe miệng hắn vẫn treo một nụ cười tủm tỉm.

“Nhưng mà… ta vẫn muốn thử xem xem.”

Hắn búng búng búng ngón tay, tất cả Linh Chu xung quanh đều chuyển giao quyền điều khiển về mạng lưới thần thức của Dạ vũ, giống như King sử dụng chân lý để khống chế toàn bộ chiến hạm của liên quân trái đất, hệ thống thần thức của tiên giới cũng có thể làm được sự đồng bộ hóa như vậy.

Dạ Vũ lấy ra một cây đàn cổ cầm, ung dung đặt xuống, ngón tay miết nhẹ lên dây đàn.

Đàn có sáu dây, mỗi sợi sắc mảnh giống như tơ nhện, dường như chỉ khẽ chạm vào cũng có thể cắt rời ngón tay. Dạ Vũ đeo một chiếc găng tay kim loại vào, trên đầu móng tay cong cong nhọn hoắt, chuyên dụng để gẩy đàn.

Hắn búng vào sợi dây đàn, lập tức toàn bộ quần thể Linh Chu xung quanh đồng loại rung động.


“Lục chỉ cầm ma, khai khúc. Thần cản giết thần, phật cản sát phật.”

Dạ Vũ khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó ánh mắt hắn trở lên mờ mịt, thần thức đã hoàn toàn dung nhập vào cây đàn cổ, hai tay đưa lên, vô thức gẩy đàn.

Một khúc chiến ca âm hưởng vang vọng khắp chiến trường, tất cả tu sĩ tại trận đều cảm thấy thần thức của mình giống như hóa kiếm, ánh mắt của bọn họ trở lên lăng lệ, chỉ khẽ quét mắt qua, một luồng kiếm khí tinh mịn sắc bén đã cào ra một đường nhẹ lên thánh y của thần tộc.

Thần thức của toàn bộ liên quân tiên giới không còn tản mác kết nối với nhau, tất cả sự điều khiển đều chìm trong tiếng nhạc của chiến khúc. Bất kể môn phái nào, bất kể dạng tu sĩ nào, tất cả đều hóa thành một kiếm thủ với kiếm khí sắc bén vô ngần. Khí thế dâng lên cao ngất, kiếm ý dạt dào được chiến ca ủng hộ toát ra như lũ quấn triều dâng.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều bao hàm kiếm ý, thậm chí y phục bọn họ đang mặc, từng sợi vải cũng rung lên, phát ra ý kiếm sắc bén như đao.

Dạ Vũ với đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Ares, búng tay.

Tất cả tiên nhân tại trường đều nhìn về phía Ares.

Ánh mắt sắc như đao, kiếm ý như thực chất phá vỡ bức tường vô hình ào ạt đổ về phía hắn.

Ares trợn mắt, hắn không nhìn thấy gì cả, kiếm ý vô hình vô chất, chỉ có thể dùng tâm cảm nhận, nhưng bản năng của Ares cảnh báo hắn điên cuồng. Ares dùng toàn bộ sức bình sinh, giơ lên đôi nắm tay bằng hợp kim Uru của mình, đánh loạn xạ ra 360 độ xung quanh.

Đùng đùng đùng đùng.

Không gian phá toái, không gian loạn lưu cũng bị kiếm ý vô hình của hàng loạt tiên nhân cái sau nối tiếp cái trước đồng loạt cuốn phăng, cắt đứt. 

Ares người đầy máu bật ngược ra đằng sau, đôi tay đã bị mài đầy vết nứt chằng chịt không chỗ nào lành lặn.

Hắn giống như bị lột một lớp da, tiếng cảnh báo trong lòng vẫn điên cuồng vang lên.

“Cái gì!? Hư không sát!?” 

Hiệu ứng giống hệt như tuyệt chiêu Hư Không Sát của Giới Hoàng Ma Giới Lục Vân Tiên, không thể nhìn thấy, không thể phòng bị, kiếm ý sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào tầm nhìn của đối phương đặt đến.

Loại chiêu thức không nói ý này cho dù là King của Trường Sinh Đảo cũng không hoàn toàn nói đỡ là đỡ được. 

Dạ Vũ vẫn tiếp tục gảy đàn, Lục Chỉ Cầm Ma là tiên khí tối cao của Thục Sơn, mỗi một sợi dây đều ngưng tụ kiếm ý cả đời của lịch đại tổ tiên, sử dụng nó sẽ khiến cho tất cả tiên nhân cảnh giới thấp hơn những trưởng môn đời trước của Thục Sơn đều bị kiếm ý dẫn dắt, biến thần thức của họ thành kiếm ý thực chất.


Số lượng càng đông, kiếm ý càng dày đặc. Mặc dù từng tia kiếm ý đều không quá mạnh, nhưng xuất kiếm đều theo kiếm chiêu của Thục Sơn cố trưởng môn, những người này đều là hành gia chơi kiếm, không có một ai không phải kiếm thủ đỉnh cấp.

Cho dù sát thương của mỗi kiếm ý thần thức chỉ bằng một que tăm với Ares, nhưng dưới tay tuyệt đỉnh cao thủ dẫn dắt, một cây kim cũng tạo ra những vết đâm chí mệnh.

Ares không chết ngay đòn đầu tiên đã là rất giỏi.

“Có ý tứ, không hổ là chiến thần đỉnh cấp Thần Giới, nếu như loại trận hình này cũng không giết được ngươi, Thục Sơn ta thật sự chịu thua ván này.”

Chưởng khống cổ cầm, Dạ Vũ với đôi mắt mờ mịt cười lạnh.

Xuất ra át chủ bài của một trong Lục Đại Phái, hắn tự tin mười phần.

Toàn bộ thần tộc còn lại đều sẽ phải chết ở đây.

Ares nhận ra mình đang trong tình thế vô cùng tồi tệ, hắn làm cách nào cũng không thể thoát khỏi kiếm ý phủ tới, mỗi một tiếng đàn vang lên đều lột của hắn một lớp da.

Máu hoàng kim bắn ra xối xả, huyết thống thần tộc mạnh mẽ chữa trị cho hắn những vết thương ngoài da, nhưng chỉ là kéo dài hơi tàn.

Cứ tiếp tục như vậy Ares chết chắc.

Nhưng chiến trường không phải chỉ có mỗi Ares.

Từ xa vọt lại, hàng loạt cây lao công kích các tiên nhân đang dùng ánh mắt đuổi giết Ares, khiến bọn họ không thể phân tán ánh mắt ra đỡ đòn.

Chỉ một cái liếc mắt, tất cả thương phá đánh đến đều bị kiếm ý dày đặc cắt thành mảnh vụn. Dưới sự ủng hộ của chiến khúc tạo ra từ Lục Chỉ cầm ma, tất cả tiên nhân đều trở nên cực kỳ đáng sợ, công thủ đều hoàn mỹ.

Dư quang ánh mắt quét qua, một tràng huyết vụ bay lên trong quân đoàn thần tộc.

Kiếm ý vô tình càn quét đến đâu, thần chúng người ngã ngựa đổ đến đấy. 

Nhưng một chút thời gian này cũng tranh thủ cho Ares hồi sức, hắn đạp mạnh vào một mảnh ván gỗ từ xác Linh Chu còn chưa rơi xuống, bắn vọt về sau trận doanh thần tộc.

“Muốn chạy!?”

Dạ Vũ bất mãn hừ lạnh, mặc kệ đám thần chúng loi nhoi, hắn lại diễn tấu, tập trung thần thức vào tiêu diệt Ares.

Ares có nhanh thế nào cũng không thể đột phá mạng lưới thần thức bao phủ 360 độ khắp nơi được. Chỉ một hai nốt nhạc nữa hắn sẽ bị cắt thành bãi máu.

Đúng lúc này, sau lưng Ares hiện lên một chiếc khiên khổng lồ, cùng với thân ảnh khôi ngô của Herpateus.

“Chạy đi Ares, ta cản cho ngươi.”


“Herpateus!?”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.

Không có chiến khiên nào đỡ được toàn phương vị, trước mặt Ares, Herphateus toàn thân đã bị bong tróc ra một mớ thịt. Gã thần vạm vỡ này cắn răng không rên lên một tiếng, gầm thét đạp chân vào người Ares, đá hắn đi như một cái bị bông.

“Giờ là lúc cho ngươi chần chừ sao!?”

“Herphateus!!! Không!!!!!”

Ares vung vẩy tay, muốn bám vào không khí cưỡng chế lại quán tính, nhưng cú đạp của Herphateus là toàn lực, hắn muốn bay ngược trở lại cực kỳ gian nan.

Đồng thời lúc này, lại có một thân ảnh mềm mại xuất hiện trước mặt hắn.

“Đi đi Ares, chúng ta lần này không thắng nổi.”

“Artemis!!!! Ngươi cũng….”

Artemis cười khổ, đối với Ares bay ngược giương cung, bắn một mũi tên.

Mũi tên sử dụng lực lượng nhu hòa, không tổn thương đến hắn, nhưng đẩy hắn bay ngược càng lúc càng nhanh hơn.

“Các ngươi là một lũ khốn kiếp.” Ares đỏ mắt lên, gầm thét không ngừng.

Bên tai lại vang lên một tiếng thở dài:

“Nào ai muốn như vậy, kẻ bức chúng ta rơi vào cảnh này, nhất định không thể tha cho hắn. Trông cậy vào ngươi. Ares.”

Một chùm sáng bay đến, Ares quơ tay nắm lấy, ngơ ngác nhấc lên nhìn, chỉ thấy được tiểu thần điện của Hera. Thứ này cũng là chìa khóa của quân đoàn Cylops. Toàn bộ át chủ bài dùng để lật bàn của Thần tộc hiện tại đều đã nằm trong tay hắn.

Sau lưng hắn từ lúc nào đã xuất hiện một cổng không gian lẳng lặng mở ra. Ares hoàn toàn chìm vào trong thông đạo tối tăm này, trong tầm mắt chỉ thấy nụ cười xinh đẹp của Aprodite, cùng với lời nhắn nhủ cuối cùng.

“Giúp chúng ta trả thù, King của Trường Sinh Đảo.”

Sau đó thông đạo đóng lại. Ares cứ theo quán tính bay ngược, cho đến khi hắn có thể ngẩng đầu quay lưng lại, thì phía sau đã là vùng biển vô tận của tầng trời thứ bảy, cùng với một thân ảnh sáng đến chói mắt.

“King của Trường Sinh Đảo.”

Vạn sự phẫn uất đều dồn vào nắm tay, một mũi giáo căm hận được cánh tay Uru chuyển hóa thành bay vọt đi như sao băng, nhắm thẳng vào thiếu niên chói sáng giữa trời kia.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, ta muốn giết ngươi!!!!!!!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui