Tàu Angeregis, hiện tại số lượng nhân viên đã lên tới mười người. Toàn bộ thành viên cũ đã phân tán, người cũ duy nhất chỉ còn lại Trung Thành. Hắn đặt chân lên cánh cửa sập quen thuộc, cảm thán một chút về cảnh còn mà người mất, bước dọc theo hành lang được thắp sáng bởi hai dãy đèn neon khảm trên tường như những đường thẳng song song trải dài.
Cửa phòng họp mặt sáng lên ánh đèn tín liệu màu xanh lục, nhấp nháy vài lần để xác nhận thân phận người tiến đến rồi mở ra. Chỗ làm việc của Hoài Nam thường thường là ở đây, thay vì ngồi trên ghế xoay sau mặt bàn như một gã tổng tài thực thụ, hắn thích dựa lưng trên ghế salon, gác chân lên bàn, ngồi bấm tab hơn. Hiện tại cái bàn ấy cũng đang có một đôi chân gác lên, từ một gã thanh niên tóc dài đến vai, bộ dáng ngả ngớn, miệng phì phèo điếu thuốc trên đôi môi bấm khuyên vàng. Trung Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Bỏ chân xuống.”
“Ôi, chết mịa.” Gã thanh niên đang đeo tai nghe nhạc gật gù lim dim này chợt giật mình, điếu thuốc trên miệng rơi xuống bị hắn nhanh tay bắt được, dúi ngay vào đế giày, rồi hắn quay sang vỗ vỗ gã đồng bạn bên cạnh tỉnh dậy.
Bên cạnh hắn là một gã thiếu niên tóc tai bù xù, một cặp kính gọng tròn phản quang sáng bóng khiến đôi mắt bị che đi. Vừa tỉnh lại chưa lâu, nước dãi còn đang chảy dở bị hắn rút ngược vào mồm, hắn vội vã đứng lên, một tay làm quân lễ, một tay huých huých sang bên cạnh.
Trung Thành liếc mắt sang, bên cạnh hắn là một thiếu nữ tóc ngắn, đang cầm tab chơi game, vô cùng nhập thần, đã đạt tới cảnh giới vong ngã, quên sạch mọi thứ xung quanh. Bị nhóc đeo kính huých mạnh một cái, tab trên tay tuột xuống, thiếu nữ vẻ mặt kinh hoảng vung tay với với lấy, hét lên với giọng nghẹn ngào:
“Không, oppa của em !!! Không !!!!!!!”
“Arg….arg…. đồ cận thị khốn kiếp !!!! Có tin bà giết mày không !!!!? “
“Khụ.”
Thấy nhóc đeo kính bị thiếu nữ nước mắt lưng tròng bóp cổ đã tái xanh mặt mà không dám phản kháng, Trung Thành chỉ đành hắng giọng một tiếng, biểu thị sự tồn tại của mình.
“Ặc…” Thiếu nữ quay đầu nhìn sang, thấy cái hàm thiếu tướng trên vai hắn, nhất thời toát mồ hôi cười giả lả: “Sĩ quan, xin chào…”
“Buông ra… Lena…. Nếu không tôi ch….” Nhóc đeo kính vung vẩy cái tay yếu ớt rên rỉ.
“À.” Park Lena lúc này cũng biết mình đã trách nhầm hắn, ngượng ngùng buông tay, vỗ vỗ vai nhóc đeo kính: “Có lỗi quá, Hugh, lần sau khi thiếu nữ đang phiêu, đừng tùy tiện đụng chạm nghe chưa.”
Gã thanh niên bấm khuyên vàng trên môi, nghe thấy liền bĩu môi lẩm bẩm: “Cô mà là thiếu nữ.”
“Gì vậy Zoeya, ý gì đây !?” Lena nhướng mày, mắt phóng điện
Thanh niên tóc dài ngẩng đầu huýt sáo, nghĩ nghĩ một chút, đến khi cái đầu sáng lên bóng đèn, liền tổng kết ra một từ: “Hủ nữ não tàn. Quá đát để làm thiếu nữ rồi.”
“Bà giê…”
“Khụ.”
Trung Thành lại một lần nữa biểu thị sự tồn tại của mình.
Ba người lập tức đứng nghiêm, không còn lộn xộn nữa.
“Theo danh sách, còn hai người nữa, đâu rồi !?” Trung Thành nhạt giọng hỏi.
Zoeya đứng thẳng người, lập tức xung phong phát biểu, tiêu trừ hình ảnh xấu vừa rồi của mình trong mắt thượng cấp:
“Báo cáo, Aria Rostbell đang ở trong phòng tắm, Fay Le Franna đang ở dưới bếp. Thưa thiếu tướng.”
Dứt lời, cửa phòng vệ sinh cách đó không xa dịch sang ngang, một cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt lãnh diễm với đôi mắt khép hờ đầy vẻ lười nhác bước ra. Bờ vai trắng ửng hồng, mập mờ dưới mái tóc mềm mại ướt át, hai dãy đồi núi nảy nở ép dưới lớp khăn tắm trắng muốt còn bốc lên hơi ấm của khói nước. Cảm giác được ánh mắt của mọi người trong phòng đang đổ dồn vào mình, thiếu nữ thoáng ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, một tay chống eo, một tay ve ve lọn tóc hỏi:
“Ừm, hai tên xấu trai kia, có nhìn đến trào máu mũi thì khăn tắm cũng không rơi xuống được đâu. Còn thiếu nữ thiếu thốn nữ tính kia, đừng nhìn nữa, mắt sắp bốc lửa rồi kìa. Cũng không phải chưa thấy bao giờ, mọi người rảnh quá ha !?”
“Bà gie…” Park Lena lại gằn giọng chuẩn bị phát hỏa, vẫn là thiếu niên đeo kính Hugh nhanh chí bịt miệng cô ta, tránh cho việc náo lớn, còn lại đưa tay lén chỉ về phía Trung Thành. Aria Rostbell theo hướng của Hugh chỉ đến, có vẻ bị chấn kinh, đưa tay lên miệng hoảng hốt:
“Ôi chao, ai thế !? Thành viên mới, hay đội trưởng mới !? Xấu trai như vậy… cái đội này hết hi vọng rồi à !?”
Mý mắt Trung Thành giật giật, hít ngược máu mũi, ý dâm chưa kịp trào dâng đã bị cục tức đè bẹp, đến lượt hẳn chuẩn bị phát bão, thì cánh cửa sau lưng hắn bật mở, một thiếu nữ nhỏ nhắn, trên đầu đeo cái bờm kèm tai thỏ, bưng một khay đồ uống đi vào.
“Chan chan, để mọi người chờ lâu. Thiếu nữ lung linh xinh đẹp thuần khiết đa tài đa nghệ Fan Le Franna mang đến cho mọi người đồ uống mỹ hảo….. á… lại thêm một người à !? ”
Thiếu nữ vừa bước đi, mũi chân vừa điểm, toàn thân xoay tròn, nhưng cái khay trên tay vẫn không hề dao động, thể hiện khả năng giữ thăng bằng cực tốt, cho đến khi nhìn mặt Trung Thành liền giật mình khựng lại, vấp ngã. Cái khay bay lên.
Trung Thành nhanh tay nhanh mắt, hai tay bắt được hai cốc, nước trong cốc cũng không sánh ra ngoài, đối với nắm giữ và điều khiển lực lượng, nhiều năm nay hắn vẫn còn khá có tâm đắc.
Nhưng Fay ngã xuống, văng lên không có tới năm cốc thủy tinh. Trung Thành chỉ bắt được hai cái, còn ba cái…
“Safe…”
Park Lena tiếp đất bằng bộ ngực bằng phẳng, buồn bực rên một tiếng, hai tay cầm hai cái cốc, hai chân co lên, ép chặt, bắt được cái còn lại. Hai chiếc cốc bắt được ở tay không hề trào ra chút nước nào, dù ngực còn đau nhói, nhưng Lena vẫn đắc ý nhìn Hugh nói:
“Nhìn thấy chưa, đây là cái lợi của việc chơi game trường kỳ, nhanh tay nhanh mắt… ơ, nhưng mà sao…”
Zoeya vuốt mái tóc dài, để lộ vầng trán săm hình chằng chịt, cười sằng sặc đưa tay chỉ chỉ:
“Há há !! Dấm đài, há há há !!!!”
Hai chân bắt cốc, dĩ nhiên không thể linh hoạt được hai tay, nước ngọt trong đó văng ra, vừa hay rơi xuống đũng quần của Lena. Có câu bùn vàng bắn trúng quần, không phải c*t thì cũng là sh*t, Lena cũng vừa thấy đũng quần sóc mình ẩm ướt, mặt đỏ đến mang tai, từ từ đứng lên, đặt ba cái cốc xuống. Ánh mắt ngập áng nước, nhìn chằm chằm vào Zoeya, gã này vẫn đang ôm bụng cười khoái chí, cũng chảy nước mắt: “Khụ, há há há, thiếu nữ… ẩm ướt nhanh vậy !?”
“Bà giết !!!” Lena đột nhiên bắn vọt tới, Zoeya lập tức ngừng cười.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, thân ảnh Trung Thành xuất hiện giữa hai người, trong giây phút chớp giật tóe lửa, hắn tát một cái vào mồm Zoeya, để đầu hắn lệch đi, tráng khỏi một lưỡi sao xẹt qua cổ. Cùng lúc kéo áo Lena, khiến cô ta khựng lại, không theo quán tính nhào tới nữa, vừa sát có một viên đạn từ dưới bắn lên thổi tung tóc mái.
Zoeya bị tát bay vào góc tường, Lena bị hắn kéo áo, quăng ngược về chỗ ghế sô pha, tất cả diễn ra cực nhanh, đến khi mấy người còn lại định thần, thì trên trần đã có một cái lỗ do đạn bắn nứt, vài mảnh vụn kim loại rơi xuống lả tả.
Hai người trẻ tuổi này, mới một phút trước còn nháo sự, ngay lập tức đã ra tay, mà còn vô cùng âm hiểm tàn độc, không chết không thôi. Nếu Trung Thành không can thiệp, Zoeya khẳng định đã bị cắt cổ, còn Lena đã ăn trọn một viên đạn từ cằm lên óc.
Lúc này Fay Le Franna mới lồm cồm bò dậy, phủi phủi bộ váy kiểu gothic lolita của mình, rung rung hai cái tai thỏ trên đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc và cái giọng ngây ngốc hỏi:
“Hế…. Chuyện gì vừa xảy ra vậy !? Chuyện gì vừa xảy ra vậy !? Fan Fan đã bỏ qua chuyện gì rất thú vị rồi đúng không !?”
Aria Rostbell lúc này đã khoác tạm lên mình một cái áo khoác xanh lục của phi công, nhún vai nói:
“Không có gì, hai đứa dư thừa khả năng vận động, khuyết thiếu tế bào não thể hiện thất bại mà thôi.”
“Mọi người, bình tĩnh lại đi… Đều ở cùng một đội mà !!” Hugh quay qua quay lại, hết nhìn Zoeya đang nhổ ra một cái răng, rồi lại nhìn Lena đang căm tức chỉnh lại vạt áo bị lực lượng mạnh mẽ giật suýt rách.
“Đều yên lặng hết cho tôi.”
Trung Thành gầm lên, hắn nhịn đến lúc này đã là kỳ tích.
Gã thiếu tướng trẻ tuổi nhìn chằm chằm năm người, ánh mắt sắc lạnh, vết sẹo bên mắt phải khiến hắn nhìn qua càng có vẻ hung thần ác sát. Sát ý ngưng tụ trải qua bao chiến trận không kiêng kị gì tỏa ra, áp bách toàn trường. Năm thiếu nam thiếu nữ nhất thời đều rùng mình, ngậm miệng.
Trung Thành nghiến răng, đưa tay chỉ vào từng người. Đầu tiên là Fan Le Franna:
“Cô, mấy tuổi rồi !? Đây không phải vườn cổ tích, cất ngay cái tai thỏ đó đi cho tôi.”
Fan bị ánh mắt của hắn quét đến, sợ hãi co người lại, cái tai thỏ trên đầu rũ xuống, run run.
Trung Thành nhìn đến Zoeya, gã này vừa mới nhổ ra một cái răng cùng ngụm máu đặc, chật vật đứng lên, nhưng cũng không có vẻ gì là sợ hãi hay đau đớn, ánh mắt đối nhãn nheo nheo lại:
“Cậu, mồm miệng sạch sẽ một chút, lần sau còn nói khi tôi chưa cho phép, mỗi lần là một cái tát. Lực đánh lần sau sẽ gấp đôi lần trước.”
Zoeya cười lạnh, nhưng cũng không phản bác, nhún nhún vai, coi như xong chuyện.
Trung Thành chuyến tầm nhìn đến Aria Rostbell, cô nàng này cũng không có vẻ gì quá sợ hãi, chỉ thoáng lùi về sau, hai tay không tự chủ được kéo kéo vạt áo, hắn lạnh giọng nói:
“Còn cô, đây là quân đội, chứ không phải nhà riêng của mình, thích mặc gì thì mặc. Lần sau nếu gặp tôi mà ăn mặc không chỉnh tề, tôi sẽ lột sạch rồi ném cô ra khỏi tàu.”
Aria tái mặt, dưới ánh mắt khép hờ, đôi con ngươi màu xanh lục sáng lên sự phẫn nộ, nhưng cũng không trả treo lại.
Cuối cùng, hắn nhìn Park Lena đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế so pha, âm trầm nói:
“Ra tay với đồng đội, nếu còn lần nữa. Tử hình.”
Lần này là uy hiếp thật sự. Park Lena không tự chủ được thu mình lại, mồ hôi lạnh chảy ra như suối. Cảm giác nếu bây giờ cãi lại hắn, người đàn ông này sẽ thật sự đem mình bóp chết ngay tại đây. Ý nghĩ này như con ròi đục khoét trái tim, khiến hô hấp ngột ngạt, toàn thân run rẩy. Một thân nộ khí và ngượng ngùng trước đó đã hoàn toàn tiêu biến hết, chỉ còn lại bản năng run sợ, tựa như một con cừu đứng trước con sói hung ác.
“Ừm… tướng quân. Ừm… tôi có thể nói không !?”
Trung Thành nhìn, người lên tiếng là Hugh, gã thiếu niên đeo kính, có vẻ lành tính nhất bọn, gật gật đầu, ra liệu cho hắn nói. Người sau nhìn hắn, ánh mắt dưới kính không rõ ràng, thế nhưng giọng điệu cũng đủ tôn kính, hắn cẩn thận đáp:
“Về Fan Fan, cô ấy là người đột biến dạng thỏ, đôi tai đó là thật, nó giúp cô ấy có thính giác vượt trội người thường, là trinh sát của cả đội. Cái bờm đó mới là đồ giả, chỉ để người khác đỡ kỳ thị cô ấy thôi.”
Trung Thành ngẩn ra, siêu năng lực thiên kỳ bách quái, có rất nhiều loại năng lực ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể siêu năng lực gia, mọc ra đôi tai cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nghĩ đến đây thì, trong hàng ngũ có một cô bé mặc quân phục, đầu lại lòi ra cái tai thỏ, thế nào cũng không hợp, ừm, bộ đồ gothic lolita, khá thích hợp.
Hugh thấy hắn không có ý ngắt lời, cẩn thận nói tiếp:
“Về Aria, cô ấy là chủ công của cả đội. Khi nhập cảnh tầng trời thứ năm này, chúng tôi đụng độ một nhóm quái thú có khả năng phun ra niêm dịch xuyên thấu năng lượng tráo của MS, Aria giết chết nó, bị máu nó bắn lên, nên trang phục bị tổn hại, mới cần phải tắm và….”
“Được rồi.” Trung Thành nhìn Aria, gật đầu, ánh mắt có chút ý tứ xin lỗi.
“Về Zoeya và Lena, đừng nhìn bọn họ như vậy, nhưng bọn họ là bạn thân từ nhỏ. Siêu năng lực của Lena là khống chế kim loại, đạn thật bắn không thể gây thương tổn cho cô ấy, nên Zoeya chỉ đùa thôi. Còn Lena cũng sẽ thu tay lại đúng lúc, bọn họ không thật sự có ý định giết chết đối phương….”
“Cậu…” Trung Thành nhìn hắn, Hugh có chút chột dạ rụt đầu.
“Lần sau có chuyện, nên sớm nói ra, đừng có rụt đầu mãi như thế.” Trung Thành buồn bực nói. Hắn vừa tỏ ra ngầu xong, lại thành ngầu xịt rồi.
Hugh ảo não cười ngượng ngùng, mấy người toàn là siêu nhân, đánh nhau như chớp giật, thằng này có phản ứng kịp đâu mà hú.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...