Imhotep Nữ Tư Tế


Imhotep không biết vì lý do gì tự tin nói: “Nếu là vì lý do này, hắn sẽ không bao giờ đạt được thứ hắn muốn.”
Lâm không hiểu thâm ý của anh, nhưng anh cũng đã nói như vậy thì xem ra anh có biện pháp giải quyết Hoàng đế.
O’Connell nói: “Chúng ta phải ngăn cản hắn, nhưng bây giờ phải đi đâu tìm hắn đây?”
Lâm nói: “Ông ta muốn đến Shangri-La, cửa vào lại nằm trong dãy núi Himalaya. Ở đó có một tòa tháp, nếu đặt kim cương lên đỉnh ngọn tháp, nó sẽ chỉ ra đường đến thiên đường Shangri-La. Mà hiện tại, viên kim cương lại nằm trong tay tướng quân Dương.”
O’Connell nhìn Lâm một lúc, rốt cục nói: “Từ trước tôi đã cảm thấy các cô gái người Trung trông hồn nhiên vô hại, thật ra lại vô cùng khó đoán. Cho nên, chúng tôi có thể tin lời nói của cô sao?”
Aisha ở một bên nghe thấy, miệng lập tức quất thẳng, nói: “Nhưng các cô gái Trung Quốc sẽ không để anh ăn thiệt đi, bộ dạng hiện tại của anh không phải rất tốt sao.”
O’Connell nhún vai nói: “Trừ bỏ đứa con trai đáng ghét thích bao che gái Trung thì mọi chuyện vẫn rất tốt.”
Lâm tiếp lời nói: “Nếu Hoàng đế trở thành bất tử, vậy thì chúng ta phải tạm biệt những ngày tốt đẹp rồi.”
Evelyn nói: “Cô ấy nói có lý, chúng ta cũng nên giúp một tay.”
O’Connell nói: “Xem ra chúng ta cần một chiếc máy bay.”
Ess nhanh chóng cười nói: “Nhà cháu có.”
O’Connell nhìn Imhotep, gật đầu nói: “Vậy chuẩn bị một chút.”
Imhotep lôi kéo tay Aisha nói: “Em muốn đi Himalaya chơi không?”
Aisha gật đầu nói: “Nơi đó rất lạnh, chúng ta trước nên chuẩn bị quần áo.”
Made nói: “Con chưa mặc áo bông lần nào, nhất định phải thử một lần.” Aisha nhìn thoáng qua Anubis, Anubis lập tức nhớ đến câu nói của mẹ vợ Aisha, dắt tay Made nói: “Anh dẫn em đi mua một bộ.”
Made nói: “Anh có tiền sao?”

Anubis khôi phục một chút lòng tự tin, lần đầu tiên biết được đàn ông có tiền sẽ có cảm giác tốt như vậy. Vì thế Anubis gật đầu nói: “Có.”
Do đó, Anubis thành công bắt cóc Made, còn Aisha thì nói: “Em cũng đã lâu không có mặc.”
Imhotep cười nói: “Vậy anh cũng dẫn em đi mua 1 bộ.”
Aisha cười nói: “Anh có tiền sao?”
Imhotep nhẹ nhàng hôn lên trán Aisha một cái, cười nói: “Đủ để em mua mấy bộ.”
Ess cũng bị cảm nhiễm, cậu bé nhìn bốn phía xung quanh rồi đến bên người Jonathan nói: “Để cháu dẫn chú đi mua mấy bộ quần áo nha.”
Jonathan thật hợp tình nói: “Cháu có tiền sao?”
Ess suy nghĩ vài giây, nói: “Thôi, vẫn là chú dẫn cháu đi đi?”
Jonathan cảm thấy đó là một nhiệm vụ quang vinh, cho nên anh lập tức ôm Ess đi mua quần áo mới.
O’Connell nhìn thoáng qua Evelyn, Evelyn vội xua tay nói: “Không cần hỏi, em biết anh có tiền.”
O’Connell vươn hai tay ôm Evelyn vào lòng nói: “Vậy đi thôi.”
Mà còn tại, Alex cũng mở miệng: “Lâm……”
“Tôi có quần áo, không cần mua.” Lâm hạ khóe môi nói, nhưng vẫn thật thích chàng trai trước mặt này, cậu cũng thật thẳng thắn, vừa gặp mặt cũng không suy nghĩ nhiều đã nói thích cô.
Alex bất đắc dĩ nói: “Vậy cô đi chọn đồ với tôi đi?” Ngừng chút lại nói: “Tôi có tiền.”
Lâm lại dùng sức co rúm khóe miệng, nói: “Được rồi!” Những người đó đều đã đi mua quần áo cô cũng chỉ có thể đi cùng cậu.
Còn có một chuyện khác chưa đề cập tới, thì phải là Made và Anubis.
Vì sao muốn nói đến hai người đâu, cũng bởi trong đoạn thời gian ngắn này, giữa hai người đã phát sinh JQ. (JQ = gian tình)

Đương nhiên, chuyện này phải bắt đầu từ lúc hai người đi chọn quần áo.
Made chọn trúng một cửa hàng ngoại, mà toàn bộ nhân viên bên trong cửa hàng cơ bản đều là đàn ông. Cho nên, sau khi hai người đi vào thì Made bị một người đàn ông xoay tới xoay lui, Anubis thật không thoải mái nên tự mình chọn lựa giúp Made, đáng tiếc cậu chẳng biết gì về quần áo.
Bởi khí hậu nóng ấm của Ai Cập, phần lớn người Ai Cập đều mặc thật mỏng, hơn nữa bản thân Anubis không cảm nhận được nóng lạnh. Nên bình thường cũng chỉ mặc một cái váy màu hoàng kim như Imhotep.
Mà gần nhất cũng sửa tính, giống như lúc này hiện đang mặc một chiếc quần màu xanh lục bình thường, làm nổi bật lên cơ bắp rắn chắc.
Lưng quần lại mang dây nịt bằng da càng làm nổi bật cơ thể của cậu.
Made nhìn nhân viên cửa hàng ở một bên nhìn Anubis chọn lựa quần áo cho cô giống như nhìn quái vật, đúng vậy Anubis không có mặc áo, mà thời tiết lúc này cũng không ấm áp gì.
Cô tùy tay chọn một bộ quần áo nam giới, nói: “Mặc vào đi!”
Anubis thu được lễ vật thật vui vẻ, bất quá vẫn nói: “Em mặc trước đi, anh tùy tiện chút là được rồi.” Dù sao nếu cần đánh nhau, tay không vẫn có vẻ tốt hơn.
Made cho rằng Anubis không thích, vì thế chỉ chọn một bộ phấn hồng nói: “Tôi đi thử đồ.” Đương nhiên bởi vì cô chỉ mặc mỗi sườn xám, cho nên cũng chọn quần và áo lót vào.
Anubis kéo màng lên, đứng bên ngoài canh giữ, bất chợt lại trừng mắt nhìn nhân viên cửa hàng bên cạnh, làm bọn họ sợ đến run rẩy.
Sau một hồi, Made đột nhiên ‘hừ’ than một tiếng, Anubis liền phát hoảng, trước giờ rất ít nguy hiểm có thể khiến cô than ra tiếng vì cơ thể kim cương cứng cáp của cô.
Anubis quay người lại rồi kéo màng ra vội hỏi: “Sao thế……” Thì ra là bị ngã sấp xuống, đại khái là vì khi cởi quần trong bị sẫy chân nên cả người ngã xuống đất với tư thế không mấy đẹp mắt.
Mà tư thế đó làm toàn thân Anubis huyết mạch sôi trào, đầu óc nóng lên, hai mắt đỏ đậm.
Made vội khép hai chân lại, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc, còn không mau kéo màng lại.” Kéo màng lại, Anubis quỳ xuống trước mặt Made. Tay cậu cầm một chân tuyết trắng của cô rồi khẽ hôn xuống, say mê nói: “Made, em làm anh hoàn toàn mê luyến.”
Ái muội động tác khiến Made đỏ mặt, cô cũng đã lớn, việc này cô hiểu được. Nhưng cô vẫn chưa muốn làm! Anubis lúc này trông rất nguy hiểm, lại rất gợi cảm. Made muốn rút chân về, nhưng lại kéo theo vách tường thịt đến gần mình hơn.
Anubis chống đỡ cơ thể bằng hai tay, tứ chi hình thành một nhà giam ôm trọn Made vào người. Thân hình của Anubis cao to, cho nên Made nằm gọn trong lòng Anubis nhìn thật nhỏ bé.

Mà càng nhỏ bé, Anubis càng cảm thấy mình có thể áp đảo cô, vì thế cậu chủ động hôn cô.
Made không nghĩ Anubis có thể to gan như vậy, trong lúc nhất thời thế nhưng sợ run.
Chờ đến lúc Made hồi thần thì nhìn thấy mình đang nằm trong cung điện của Anubis ở địa ngục, bốn phía trang trí đầy những vật kỳ quái, nhưng bây giờ ai có thời gian đi quan sát xung quanh nữa. Made nằm trong lòng Anubis, người phía trên vô cùng kích động mà hoạt động tay chân, làm cả người cô như bị thiêu đốt đến đỏ ửng.
Bởi vì đột nhiên có loại cảm giác hoảng loạn và kích thích, Made trong lúc nhất thời chỉ lo lấy tay chống thân mình của Anubis, một bên nói: “Chờ chút…… Phía dưới không được, anh mà làm vậy, ba tôi sẽ giết anh.”
Anubis căn bản không nghe rõ âm thanh của cô, đã chờ nhiều năm như vậy, luôn luôn bị vô tình tra tấn. Thật vất vả năm nay kinh nguyệt của cô cuối cùng cũng đến, người cũng trở nên thành thục hơn, nhất bỏ lệnh cấm người cũng dễ dàng biến thành thú, huống chi Anubis vốn có thú tính.
Made bị Anubis khiến cho thân thể có chút khô nóng mà cảm thấy hoảng sợ, A một tiếng buông tay. Anubis mượn cơ hội này, toàn thân lực lượng giống như đều dùng để cướp của cô hết thẩy vào thời khắc này.
Thời khắc rất nhanh đến, đối với cô gái mới lớn Made, Anubis cũng không tốn nhiều thời gian đi tìm hiểu. Đối mặt Made đã suyễn thành một đoàn vẫn cố giãy dụa, Anubis vô luận là tâm hoặc là thân đều hưng phấn như đánh huyết gà.
Tuy nhiên, cậu cũng vẫn ôn nhu, dù sao cũng là lần đầu của đối phương, mang theo tia lý trí cuối cùng, Anubis hơi hơi động thân.
Sau đó……
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau đó bi kịch phát sinh.

Anubis ngao một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng khi ngã xuống đất thì hoàn toàn biến thành một con chó lớn. Lông chó đỏ thẫm lăn qua lộn lại, dùng sức cọ sát cái bụng trên mặt đất. Vừa cọ vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến Made từ trên giường ngạc nhiên ngồi dậy nhìn Anubis.
Chuyện gì vừa xảy ra, không phải người đau nên là cô sao?
Tuy rằng vừa rồi có chút đau, cô vốn định cắn răng chịu đựng nhưng không nghĩ tới Anubis sẽ đột nhiên nhảy ra, còn kêu thảm thiết.
Cô cảm thấy nhất định là tiểu thuyết lầm đạo nữ sinh, đều nói chỉ có xử nữ mới đau, không có nói nam giới cũng có thể đau thành như vậy.
Cô đáng thương nhìn Anubis, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Anubis, thật ra anh vẫn là xử nam đi?”
Anubis đã vô lực nói chuyện, cậu tin chắc nếu chính mình mở miệng nói thì thứ này của cậu chắc chắn sẽ bị hủy. Còn tốt là, Made là một cô gái đáng yêu, cũng không tàn nhẫn như vậy. Nhưng kết quả này đối với chính mình không phải cũng rất tàn nhẫn sao?
Cho dù không hủy, chỉ sợ không phải mười ngày nửa tháng thì cũng không thể sử dụng. Cho dù có thể sử dụng, Anubis cũng không muốn lại bị thương một lần, tư vị này thật khó tả.
Càng khó chịu là đôi mắt nhỏ của Made nhìn cậu, xử nam cái gì mà xử nam, cậu dù gì cũng là một chiến sĩ dũng mãnh được chứ.
Tuy phụ nữ chỉ là đồ chơi xinh đẹp mà thôi, nhưng kinh nghiệm cũng vẫn có.
Hiện thời lại bị một cô gái chưa nếm mùi đời, người con gái của mình xem thường, Anubis làm sao chịu được?
Bị thương còn mất hết mặt mũi, Anubis thế này nháy mắt biến hình, thậm chí sẽ không biến thành người trong một thời gian ngắn.
“Này, này……” Made gọi Anubis hai tiếng, Anubis động cũng không động.
Made cảm thấy lúc này mình không nên đánh mặt mà nói, miễn cho Anubis lại chịu kích thích, vì thế phát huy một chút mẫu tính khó có được nói: “Mẹ và ba đang chờ chúng ta, trở về đi?”
Anubis hừ một tiếng, một cánh cửa mở ra, bọn họ liền trở lại phòng thay đồ. Bất quá Made là mặc quần áo đi ra ngoài, mà Anubis vẫn giữ nguyên hình thú đi ra, đầu của cậu cũng không nhừng lắc qua lắc lại, khiến Made cảm thấy mình nhất định làm sai rồi.
Vì không muốn đả kích thêm đến Anubis, cô lấy tiền từ trong túi quần của Anubis ra rồi trả tiền mua quần áo. Dù sao cũng là Anubis nói mua cho cô, khách khí không phải tốt, không phải sao? (Cái suy nghĩ gì thế này!)
Tiếp đó, Made lại đi đến mấy quần bán đồ ăn, mua thật nhiều món rồi mới về khách sạn.
Aisha sớm về đến, kỳ quái nhìn Anubis thương tâm ở một bên, vì vậy ghé đến bên người con gái hỏi: “Con lại chọc cậu ấy à?”
Made thật thâm ý nói: “Con nghĩ con vừa tổn thương lòng tự trọng của xử nam, làm sao bây giờ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui