Trời về đêm.
Tôi lang thang bên bờ sông Hàn, nhìn đèn đường cùng xe cộ đi lại, đột nhiên cảm thấy lẻ loi khó tả.
Có người vỗ nhẹ vào vai, tôi quay lại nhìn, Minhyun.
Tâm trạng rối bời mới ổn định lúc nãy bắt đầu xao động không chịu nằm im.
Tôi để tay lên ngực mình, đè nén cảm xúc đó xuống.
Thật phiền.
Tôi phải chấm dứt hai luồng cảm xúc đánh nhau này, Han Jimin kết thúc rồi, còn Cezy nữa thôi.
“Hyun”
Minhyun ngơ người nhìn tôi
“Là em, Cezy” tôi nói tiếp
Cảm xúc trong lòng tôi như nước đang trên bếp đun vậy, sôi sục, đủ để nấu một bát mỳ lớn.
“Jimin? Sao em biết Cezy?”
“Em cứ nghĩ rằng anh phát hiện ra rồi chứ?”
“Nhưng em là Jimin cơ mà? Hay em nhập vào Jimin, một lát rồi sẽ rời đi?”
“Em đùa thôi, giống như một giấc mơ, em gặp gỡ Cezy, Cezy muốn em chuyển lời, nói với anh là Cezy không tồn tại nữa, cảm ơn anh thời gian trước đây đã giúp đỡ, bao dung”
Tôi cúi đầu chào, trong trái tim này khó chịu quá! nói lời tạm biệt thay cho Cezy còn đau đớn hơn cả Jimin.
Khóe mắt cay cay, tôi xoay lưng bỏ chạy, không dám nói thêm bất cứ một câu nào, vừa xoay người, nước mắt rơi xuống.
Đau quá! Cuồng chân chạy thật nhanh, thứ cảm xúc đáng ghét này là gì vậy? Tại sao lại đau lòng đến thế? Tại sao lại cảm thấy giống như đánh mất một điều gì vô cùng quan trọng với bản thân?
“Jimin!”
Có ai đó cất tiếng gọi tên tôi, kèm theo sau đó là tiếng còi xe inh ỏi.
Không cần quay ra tôi cũng đoán được là Daeshim
“Lên xe đi”
Tôi dừng bước chân, đi đến chỗ Daeshim, không nói gì cả, cứ thế mở cửa xe, ngồi xuống.
Daeshim cũng không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, đợi tôi ngồi xuống, lái xe rời đi.
Cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua.
Tôi nhìn chán rồi dựa đầu vào ghế tựa, nhắm nghiền hai mắt lại
“Ta không biết kết thúc cảm tình của Cezy kiểu gì, mơ hồ, không chạm đến rõ ràng để cắt đứt được”
“Han Jimin lúc ngươi đến chỉ đơn thuần là cơ thể còn sống, Cezy thì sao?”
“Ta gửi linh hồn ở trong cuốn sách, bám vào Cezy lúc đang còn sống, lúc rời đi, có một hố đen lớn muốn hút linh hồn Cezy vào” tôi nhớ lại khung cảnh lúc đó “nhưng ta lại ôm lấy linh hồn của Cezy, tránh thoát khỏi hố đen, sau đó...”
“Sau đó?”
“Linh hồn đó trông như ngốc vậy, không có một chút trí tuệ nào cả, đột nhiên tan biến, ta không hiểu tại sao lại như thế”
“Tại sao lại là Cezy?”
“Vì Cezy là cherry nha, Min Cezy là anh đào nhỏ”
“Hiên gọi ngươi là gì?”
“Anh đào nhỏ”
“Vậy sao ngươi lại để đứa trẻ đó dùng cái tên này?”
“Vì....” tôi trả lời trong vô thức, đột nhiên ngẩn ngơ “vì sao...?”
“Chỉ có một lý do thôi, vì ngươi chính là Cezy”
Trong suy nghĩ mịt mù của tôi xuất hiện ánh sáng, xua tan sương mù, lộ ra con đường nhỏ.
“Ngươi không thể cắt đứt suy nghĩ của Cezy vì ngươi chính là Cezy, linh hồn trước kia bên cạnh ngươi đã tan biến rồi.
Đứa trẻ từ ánh trăng đó không cần gặp nữa”
“Tại sao?”
“Nhiệm vụ thất bại, tử vong rồi”
“Nhiệm vụ thất bại? Ngươi biết nhiệm vụ của Minyoung sao?”
“ Nhiệm vụ của đứa trẻ này là bảo vệ ngươi”
“Ta vẫn còn sống tốt mà? Sao lại thất bại được chứ?”
“Bảo vệ ngươi ở nơi này, không chạm mặt Kẻ nắm giữ số phận.
Nhưng lại vì ghen ghét đố kỵ, bán thông tin của ngươi cho Kẻ nắm giữ số phận.
Từ lúc suy nghĩ thay đổi là nhiệm vụ thất bại rồi.
Ngươi biết chứ, ngươi hoàn thành sứ mạng xuất sắc đến nỗi trở thành huyền thoại trong câu chuyện truyền tai nhau ở ‘nhà trẻ’, mà đứa trẻ sinh ra từ ánh trăng, vĩnh viễn chỉ là bản sao, là cái bóng của ngươi, luôn bị so sánh cười nhạo, ngay cả sứ mạng cũng là bảo vệ ngươi, thật uất ức nha! Ta chỉ thử một chút thôi mà đã gợi lên sự đố kị rồi”
“Ngươi đã làm gì?”
“Ta làm gì à? Cho một chiếc xe cán qua, boom! giết chết rồi”
Tôi mở mắt, nhìn kẻ đang ngồi lái xe bên cạnh mình, cảm giác xa lạ, không quen.
“Ta không nhìn thấy đường đâu, ngồi cẩn thận vào”
Không nhìn thấy đường? Trong lòng tôi có suy đoán, lại không dám chắc
“Đừng nhìn ta như thế, ngươi đoán đúng rồi.
Haizz, ai nói ta không biến thành được, ta còn có thể mô phỏng nha! Ta chính là kẻ ngươi vẫn luôn lẩn tránh đây, Kẻ.nắm.giữ.số.phận”
“Nói cho ta biết điều này để làm gì?” tôi nhắm mắt vào, mặc kệ cô ta đang điên cuồng cười nhạo, thờ ơ nói
“Ngươi không sợ hãi sao?”
“Không tránh được, sợ hãi cũng vô dụng”
“Tốt lắm.
Vì thái độ của ngươi rất tốt nên ta sẽ tặng ngươi một món quà”
Trong lòng bàn tay tôi xuất hiện một hộp nhỏ.
Tôi mở mắt nhìn xuống, có chút quen.
“Mở ra đi, là hắn đưa cho ngươi, không nhớ sao?”
Tôi im lặng, mân mê hộp quà nhỏ trong tay, đắn đo một lát, quyết định mở hộp.
Bên trong có một quả cherry khô héo, một chiếc mp3, tai nghe và vài bức ảnh.
Trong những bức ảnh đó, có hình Minhyun và một bóng dáng mờ mờ bên cạnh, không rõ ràng lắm nhưng trông đứa trẻ đó khá đáng yêu.
“Ngươi đưa ta cái này làm gì? Chuyện cũ cũng không liên quan gì tới ta” tôi đóng hộp quà lại, để vào ngăn đựng đồ trong xe
“Ngươi chắc chứ?”
“Nói luôn đi”
“Người ngươi tìm kiếm, luôn chờ đợi ngươi”
“Nói dối” tôi phủ nhận, trái tim trong lồng ngực lại nhảy bang bang “Nếu vậy tại sao ta đi tìm mà anh ấy đều không xuất hiện?”
“Đáng tiếc ngươi không nhận ra, giống như vừa nãy, ngươi không nhận ra người đó vậy”
Cô ta dừng xe, hướng về phía tôi nở nụ cười
“Ta dõi theo câu chuyện của các ngươi đã từ lâu rồi.
Ta không cảm động hay thương hại gì con người, đáng ghét, ngươi không phải con người.” Cô ta nhìn đồng hồ trên tay “ta không có nhiều thời gian cho ngươi, giới hạn là 5 ngày.
Tạo ra một không gian khác, đánh thức hắn.
Chỉ có 5 ngày, về sau chấm dứt đi, lưới trời chỉ cần có ngươi là ngoại lệ, nếu kẻ khác biết ngươi đảo loạn như vậy ta sẽ rất phiền.
Hiểu chứ?”
“Sau đó?”
“Ngươi chỉ còn kiếp này thôi, ta không thích tiếc nuối ngươi mang theo mình.
Đi đi”
“Cảm ơn ngươi”
“Ta nhất định phải bắt một kẻ chịu tội thay ngươi, ngươi nghĩ sao nếu kẻ tên Minyoung kia thế mạng ngươi?”
“Ngươi đoán xem?”
Cô ta bật cười, cười thật lớn xong sảng khoái nói với tôi
“Ta thích tính cách của ngươi”
“Cảm ơn”
“Hắn còn đứng đó, xuống xe đi, xem vận mệnh của các ngươi như thế nào”
Tôi mở cửa, xuống xe, Kẻ nắm giữ vận mệnh kéo cửa kính xuống, hướng về phía tôi
“Ngươi không thương xót cho kẻ vô tội sao?”
“Ngươi sẽ từ bỏ lợi ích của mình sao?”
“Ngươi độc ác lắm”
“Múa rìu qua mắt thợ thôi”
“Haha, ta thích tính cách này! Nhớ kỹ, chỉ có 5 ngày mà thôi, ngươi có đánh cược không?”
“Cược”
“Nếu ngươi quay lại hắn vẫn còn đứng ở đó, ván cược của chúng ta ngươi thắng, ta sẽ đặc cách mở một lối cho ngươi”
“Cảm ơn”
Chiếc xe trước mặt tôi biến mất như chưa từng xuất hiện trên đường.
Giống như tôi vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ dài, tôi quay ngược hướng đi của mình vừa nãy.
Không khí có chút đặc sệt, hít thở không thông, mặc kệ tất cả, tôi điên cuồng chạy, đôi giày cao gót đang đi vướng víu quá, tôi bỏ ra cầm trên tay, không ngừng bước, dưới chân nóng rát tôi cũng không quan tâm.
Chạy, chạy thật nhanh, anh còn đứng đó chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...