Hiện tại tôi đã rời khỏi Seoul, Daeshim đưa tôi về Busan.
Thơ thẩn đi trên nền cát trắng, đón ánh nắng cuối cùng trong ngày, tâm trạng của tôi khôi phục sự tĩnh lặng.
Tôi thích biển, thích nghe âm thanh rì rào của biển, nhưng lại không thích vị mặn chát đó, có lẽ là vì tôi thích ngắm nhìn nhiều hơn là chạm vào.
Chụp một bức ảnh bầu trời, mặt trăng non xuất hiện sớm kia thật đẹp, gửi ảnh cho Han Sungsoo, báo cáo đã đến nơi an toàn, viết vài dòng tin nhắn tỏ ra rất vui vẻ hào hứng gửi đi.
Xong chuyện, tôi tắt điện thoại khe khẽ thở dài
“Thích chứ?”
“Ừ” tôi gật đầu “Ngươi ra đây làm gì? Không sợ bị pha thành nước mặn à?”
“Đứng trên bờ thì sao phải sợ, ta chưa đến mức gió biển cũng đổi vị được, hoàn toàn tinh khiết”
Tôi xì một tiếng khinh thường, không thèm để ý tới hắn.
“Ngươi dự đoán xem khi nào Kẻ nắm giữ số phận sẽ tìm đến lần nữa?” Daeshim bước nhanh hơn theo kịp bước chân của tôi
“Có lẽ một đoạn thời gian nữa đi? Trùng hợp quá rồi, đồ đạc của ta đều bị trộm mất, thứ duy nhất có thể ám mùi là giường ngủ cũng bị ngươi nằm rồi, xung quanh nhà ngươi cũng đi một vòng rồi..”
“Vậy ngươi nghi ngờ trộm là có lý do?”
“Chẳng phải rõ ràng quá sao? Trộm đi tất cả, để lại giấy tờ hoàn hảo cho ta, còn xếp ngay ngắn nữa, buồn cười thật” tôi bật cười “Các vị thần sẽ không thể nhúng tay vào chuyện hàng ngày của con người, trên thế giới này liệu còn đứa trẻ của tự nhiên khác không?”
“Ta chưa gặp, cũng không cảm nhận được nguồn năng lượng thuần khiết khác” Daeshim trầm ngâm suy nghĩ “Nếu thật sự có cũng sẽ sớm xuất hiện thôi”
“Có lẽ đi”
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trăng non phía trên cao, trời bắt đầu tối, ánh trăng cũng tỏa ra rực rỡ, không mang ánh sáng chói lóa như mặt trời, mặt trăng mang vẻ hiền hòa, ánh sáng dịu dàng.
Không biết đứa trẻ của ánh trăng đã được sinh ra chưa nhỉ? Tôi nhẩm tính, đã trôi qua mấy ngàn năm rồi? Mặt trăng vốn dĩ không mang ánh sáng, ánh sáng của mặt trăng có được là do phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Thời điểm này đủ để ánh trăng nuôi lớn đứa trẻ, đứa trẻ xuống lịch kiếp tại nhân gian.
Nếu tôi đoán không nhầm, chính đứa trẻ này đã nỗ lực xóa dấu vết của tôi ngày tôi thức giấc.
Thật đáng yêu nha, chỉ là giờ vẫn chưa xuất hiện trước mắt, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện sớm thôi.
10h tối, tôi đang nằm dài trên giường, lên mạng cập nhật thông tin về thế giới hiện nay thì một cái tin hiện lên [Con trai chủ tịch tập đoàn Pyeong Hwa hẹn hò].
Gì vậy? ấn vào tôi thấy ảnh chụp Daeshim và tôi trong trung tâm thương mại, thậm chí còn bức ảnh chụp hồi chiều tôi và hắn đang đi dạo trên cát trắng.
Đám kền kền này luôn chực chờ để chụp lấy tin sốt dẻo, có lẽ vẫn còn ở xung quanh đây.
Chủ quan quá rồi, nếu những tin tức nhảm này đến tai Jonghyun thì chắc anh ấy sẽ khó chịu lắm.
Khoan đã, Jimin à, mày đang nghĩ cái gì vậy? Tôi thở hắt ra một hơi, lắc lắc đầu, tâm trạng không vui vẻ gì trượt xuống giường đi sang phòng bên cạnh đập cửa
“Park Daeshim!”
“Đợi chút” Tiếng vang vọng lại, một lúc sau mới thấy Daeshim ra mở cửa
Tôi chui vào trong phòng qua cánh tay của Daeshim, nhảy lên sofa, nhanh chóng nằm xuống.
Daeshim có vẻ như vừa tắm xong, đang mặc áo tắm, mái tóc ướt sũng chảy từng giọt.
Đẹp trai đấy, tiếc là không phải gu tôi.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?”
“Nhìn đi” tôi giơ màn hình điện thoại ra “Ngươi nói đi”
Daeshim im lặng nhìn tin tức xong, nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi đến bộ phận xử lý truyền thông, cắt đứt tin đồn, xóa bài.
“Kỳ lạ, ngươi đâu có ở trong giới giải trí, tại sao lại nhiều người để ý đến ngươi vậy?”
“Vì sao á?” Daeshim vuốt tóc ngược ra sau đầu “Vì gương mặt đẹp trai này chứ gì nữa, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại nhiều tiền, tin tức của ta được cập nhật nhanh như sao hạng A vậy”
Tôi xì một tiếng khinh thường
“Lau tóc đi, trông ngươi giống hệt con gà dính mưa vậy, trông ngốc chết đi được.
Ngươi từng cam kết với ta rằng tuyệt đối tin tức này sẽ không xuất hiện cơ mà? Ai đó đã khoe khoang rằng thay người yêu như thay áo, chỉ quen vài ngày lại chia tay đến nỗi giới truyền thông từ bỏ tin đồn hẹn hò cơ mà?”
“Ta không có hẹn hò, chỉ diễn một chút thôi, đồng thời người diễn cùng ta sẽ nhận được lợi ích”
“Không nghe, không nghe” tôi bịt hai tai lại “ngươi giải thích với ta làm gì! Bao nhiêu người bị ngươi hùa theo làm mất việc rồi? Đồ xấu xa!”
“Đó là trao đổi lợi ích” Daeshim túm tay tôi kéo ra “không nghe cũng phải nghe, con nhóc đáng ghét này!!”
“Ta không biết!!” Tôi giữ chặt lấy tai, đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng “Ngươi sẽ không phải người xấu nếu như...”
“Nếu như?”
“Mua rượu cho ta, ta muốn uống rượu”
“Không được! Ngươi chưa đủ tuổi”
“Gì chứ! Ta đã uống rượu bao nhiêu năm giờ lại bị ngăn cản vì không đủ tuổi sao?”
“Vậy ngươi đi mua đi, nói với ta làm gì”
“Ngươi vừa nói đó, ta chưa đủ tuổi mua rượu, ngươi đi mua đi”
“Tại sao ngươi uống ta phải đi mua?”
“Ngươi đủ tuổi nha”
“Gọi anh”
“Anh” tôi nở nụ cười nhăn nhở giả trân
“Gọi anh cũng không đi mua”
“Muốn chết hả!” tôi tắt nụ cười, lật mặt giơ nắm đấm đe dọa
“Được rồi được rồi, ở yên đấy, ta sẽ về ngay”
Daeshim vội vã chạy đi, tôi không nhắc hắn đang mặc áo tắm ra đường, cười thầm nghĩ đến vẻ lúng túng của hắn.
Dám trêu chọc tôi, hừ.
Đợi hắn rõ là lâu, tôi có chút buồn ngủ, không nghĩ gì nhiều liền nhắm mắt vào ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, có một giọng nói thì thầm vào tai tôi
“Nếu ngươi muốn ngủ tiếp thì đi về phòng mà ngủ”
Cái giọng đáng ghét này thật thần kỳ, gọi tôi đang bay bay từ trong giấc mộng về với hiện thực ngay lập tức.
Tôi mở mắt ra, nhìn túi đựng rượu một cái rồi mới nhìn kẻ đứng trước mặt mình
“Đi gì lâu vậy? Ta ngủ được một giấc rồi”
“Xung quanh đây không có rượu gạo nên đi hơi xa, chắc ngươi chưa từng uống rượu gạo, cho ngươi uống thử một chút”
“oh” tôi trả lời qua loa rồi đứng dậy đi vào trong phòng lấy hai cái bát lớn
“Muốn ngắm sao không?”
“Trời nhiều mây như vậy có thể ngắm sao sao?”
“Ngươi thích thì trời sẽ quang đãng ngay thôi”
“Thật chứ?” tôi khịt mũi, đứng dậy đi ra ban công nhìn lên bầu trời “Woa, Daeshim, ngươi ra đây nhìn này, thật sự biến tan hết mây mù rồi, nhiều sao quá”
“Ta không lừa ngươi, đúng chứ!” Daeshim ôm rượu ra ngồi cạnh chỗ tôi
“Hừ, ăn may mà thôi” tôi lườm hắn, tâm trạng cảm thấy đỡ hơn nhiều
“Vui rồi?”
Tôi gật gật đầu, ngả người ra sau, bê bát rượu lên nhấp một ngụm, nhìn những ngôi sao lấp lánh ánh sáng, cảm thán
“Thiên nhiên lúc nào cũng đẹp như vậy”
“Những đứa trẻ từ thiên nhiên đều vô cùng xinh đẹp, tại sao ngươi lại miễn cưỡng đạt mức trung bình thế?”
“Uống đi” tôi dí bát rượu vào môi ngăn không cho hắn nói tiếp “Thần Thái Dương thích bộ dáng này là được, hừ, người sinh ra ta còn không chê, ngươi luôn thích lôi ra để khịa ta.
Tính xấu gì?”
“Ngươi đang ăn nhờ ở đậu ta đấy! Không thể dịu dàng một chút à?”
“Không thể” tôi lè lưỡi trêu ngươi hắn “Người đi ăn nhờ ở đậu cũng có cái giá của người đi ăn nhờ ở đậu chứ!”
“Chưa thấy kẻ nào như ngươi”
“Hay ta dịu dàng một chút nhé?”
“Bỏ đi, buồn nôn phát ớn”
Tôi xì một tiếng khinh thường, tên oan gia này vậy mà lại là thanh mai trúc mã của tôi.
Đi qua nhiều câu chuyện, xem nhiều bộ phim, thanh mai trúc mã của người ta dịu dàng thân thiết, nhìn vào bản ‘thực tế’ này đúng là không chấp nhận được.
“Lắc đầu cái gì?” hắn nhìn tôi khó hiểu
“Đang nghĩ sao ngươi lại luôn dính lấy ta nhỉ? Từ lúc sinh ra đến giờ”
“Đại ca, ngươi nghĩ lại xem ai dính lấy ai, ngay khi lịch kiếp thực hiện nhiệm vụ đã bắt ta đi sau dọn hậu quả cho ngươi, phủi mông rời đi cũng là ta đi sau chịu hậu quả, ngươi đi lâu như vậy, muốn trở lại cũng đi tìm ta giúp ngươi đánh thức chính mình, không những thế lần nào đến cũng ăn chỗ ta, ở chỗ ta, nhẹ nhàng hơn thì chỉ tiêu tiền của ta, ngươi có lương tâm không vậy?”
“Là vì ta dùng bản thể đi qua nhiều nơi, tại sao các ngươi có thể dễ dàng thông qua Địa phủ đến nhân gian mà không mất đi ký ức cùng phúc như thế? Còn ta lại phải chạy hết từ nơi này đến nơi khác, muốn trở thành người cũng phải tẩy rửa sức mạnh, tẩy rửa hồng phúc đi? Tại sao lại bất công như vậy?”
“Đại ca, ngươi đừng xúc động” Daeshim vỗ vỗ vai tôi “Ngươi quên mất ngươi xuất thân từ gì rồi à? Ngươi là con của Thần Thái Dương, ngươi sinh ra từ ánh nắng, dương khí thuần tịnh.
Còn Địa phủ là nơi âm khí mạnh, âm dương xung đột, ngươi không thể đi qua nếu không tẩy rửa bớt sức mạnh của mình.”
“Ừ nhỉ” tôi ngẩn người suy nghĩ, cho tôi thông qua, Diêm Vương chắc cũng chật vật lắm
“Ngươi từng đi qua biển lửa sao?”
“Uhm” tôi gật đầu, nhớ lại lúc đó “cả người ta bị nhấn chìm trong biển lửa, nóng rát, dưới chân, trên đầu chỉ toàn là lửa, đi qua đó sức mạnh cũng phai nhạt đi rồi, trước kia ta sáng rực rỡ, đi qua liền trở lên ảm đạm”
“Trâu bò, nghe nói biển lửa đó là nơi dành cho những kẻ không được đi đầu thai kiếp khác, chịu hình phạt hồn phi phách tán, chỉ có ngươi dám bước vào rồi an toàn trở ra”
“Vậy à? Hồn phi phách tán” tôi cười nhẹ, uống một ngụm rượu, vị cay của rượu lan khắp cổ họng “Thật ra ta cũng không khác là mấy”
“Nói rõ?”
“Ta chỉ làm phiền ngươi nốt một kiếp này thôi”
“Ngươi không định tìm Hiên nữa sao?”
“Tìm chứ” tôi cười “Đây là cơ hội cuối cùng rồi, ta đi qua biển lửa, mất hết sức mạnh trở thành người bình thường, sau đó, sống hết kiếp này sẽ tan biến, trở về trạng thái ánh nắng thuần túy ban đầu”
“Ngươi bị lừa đúng không? Sao có thể lựa chọn ngu ngốc như thế?”
“Không đâu, là ta biết rõ kết quả nhưng cứ vẫn khăng khăng làm”
“Ngươi hủy hoại tất cả chỉ để tìm một người nhỏ bé giữa thế gian này, thậm chí rất có thể người đó còn không nhớ ngươi là ai? Ngươi điên rồi, điên hết thuốc chữa rồi!”
“Nổi giận cái gì chứ?” tôi cười hì hì rót thêm rượu vào bát Daeshim “Hình như ta...có chút hối hận rồi” tôi im lặng một lúc “ta đã từng nghĩ, nếu gặp lại anh ấy đang rất hạnh phúc thì sao? Nếu khi gặp lại anh ấy đã yêu một người mới thì sao? Trải qua 6534 năm rồi, ai còn giữ tình cảm cũ ngoài kẻ điên như ta chứ, cũng đúng, đâu phải kẻ điên nào cũng sống liên tục từng ấy năm”
“Hối hận rồi?” Daeshim dùng giọng bất lực hỏi ngược lại tôi “Ngươi trả giá lớn như vậy, cuối cùng lại thốt ra ba chữ hối hận rồi?”
“Buồn cười nhỉ?”
“Sao ngươi không thử yêu người khác? Yêu một người khác, sống cùng với một người khác, vui vẻ trải qua quãng thời gian của mình? Trên thế gian này đâu chỉ có duy nhất một kẻ là Hoàng Minh Hiên?”
“Ngươi còn nhớ tên anh ấy kìa” tôi nheo mắt cười cợt nhả “Thử rồi chứ, chẳng phải việc ta thành hôn với Hoa Dã Ngọc là một minh chứng rồi sao? Ngươi thấy đấy, ta thất bại rồi.
Mỗi lần nhìn lên bầu trời cao kia, ta đều nhớ đến anh ấy, mỗi lần ngồi ngắm trăng, ta đều nhớ đến anh ấy, thậm chí khi con người truyền tai nhau trò nhìn sao băng đi ngang qua để cầu ước, ta nhìn thấy sao băng, điều đầu tiên nghĩ đến là anh ấy” tôi cười lắc đầu “đúng thật là hết thuốc chữa rồi”
“Nếu kiếp này ngươi không tìm thấy hắn thì sao?”
“Thảm như vậy? Tên ác độc này!! Hãy chúc phúc cho bạn ngươi có thể tìm thấy đi!”
“Tình yêu đúng là hủy hoại con người”
“Đó là vì ngươi không biết yêu là gì thôi” tôi lườm hắn “Bảo sao suốt ngần ấy năm ngươi cũng không có nổi một mối tình”
“Không phải là vì có ngươi làm gương sao? Ngu ngốc”
“Hừ! Bỏ đi bỏ đi” tôi xua xua tay “Trong suốt những năm không có ta, ngươi trải qua những gì vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...