Chú Han đã đổi một nơi ở mới, phòng to hơn trước, hàng tuần đều có người đến dọn dẹp.
Công việc của chú rất bận rộn, hàng ngày chỉ có thể về ăn cơm vào buổi tối.
Tôi ở nhà rất ngoan, ngoài tập những bài tập phục hồi chức năng, tôi còn lên mạng tìm hiểu một số tin tức mới nữa.
Công nghệ thông tin hai năm qua phát triển nhanh khủng khiếp.
Tôi xem vài chương trình tạp kỹ, ăn đồ ăn đã chế biến sẵn chỉ cần hâm nóng, chờ người dọn dẹp đến, rồi chờ chú về ăn cơm.
Cuộc sống bình thường và nhàm chán.
Chú Han đưa tôi một chiếc thẻ và một ít tiền mặt, bên trong không có nhiều tiền, đủ tiền tiêu vặt, tôi cũng chẳng tiêu gì đến tiền.
Hôm đó là một ngày nắng nhẹ, nắng mùa xuân, ấm áp vô cùng.
Tôi đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo.
Nhìn bản thân mình trong gương, tôi ngẩn người, đây là lần đầu tiên kể từ lúc tôi tỉnh dậy soi gương.
Tôi đi qua gương rất nhiều lần nhưng không một lần để ý đến nó, cũng không thắc mắc dáng vẻ hiện tại của mình, dù sao cũng không cần thiết.
Tôi đưa tay lên chạm vào gương mặt của chính mình.
Thật lạ, xa lạ, nhưng ngay lập tức cảm giác quen thuộc ập đến, giống như lần đầu thấy gương mặt này, nhìn lần thứ hai lại trở thành gương mặt mình đã nhìn hàng trăm hàng vạn lần.
Trạng thái này rốt cuộc là sao? Tôi không cảm xúc, đưa khuôn mặt lại gần gương hơn, nhoẻn miệng cười rồi lại thu nụ cười lại.
Cảm giác này là sao nhỉ? Tôi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ thật lâu, hóa ra là gương mặt của tôi trong giấc mơ dài đó, trí nhớ về giấc mơ cứ đứt đoạn, tôi không rõ ràng lắm về nội dung, thi thoảng sẽ nhớ lại một chút.
Tôi nhìn thấy mình đứng giữa rất nhiều binh lính, máu bắn lên mặt tạo thành những chấm nhỏ li ti, gương mặt tôi lúc đó rất bi thương, cũng rất dữ tợn, cắm cây kiếm xuống đất, hét lên một câu nào đó, tôi không nghe rõ, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh sau đó sôi trào lên rồi.
Tôi không nhớ những người đó nói gì, chỉ nhớ khuôn mặt của ‘tôi’ lúc đó thật sự bi thương.
Giấc mơ kỳ lạ.
Thay một bộ quần áo năng động, tôi ra khỏi nhà, khóa cửa lại, hôm nay tôi sẽ đi tập thể dục.
Tất nhiên là không chạy quá sức, sức khỏe của tôi vẫn chưa tốt, chỉ thích hợp với những vận động nhẹ nhàng.
Công viên rất thoáng đãng, có nhiều cây và người tập thể dục.
Thật lâu không ra ngoài, cảm giác thoải mái lan toàn bộ cơ thể.
Nơi đây cách công ty của chú Han không xa lắm, có cửa hàng tiện lợi và quán ăn gần khu ở.
Tôi có thể sang công ty của chú chơi như rất nhiều lần trước kia, chỉ là bản thân tôi cảm thấy mình chưa thực sự hòa hợp với không khí nơi đây nên luôn từ chối đề nghị của chú.
Bầu trời đang nắng bỗng nhiên thay đổi đột ngột, mây đen kéo đến, mưa bắt đầu rơi từng hạt một.
“Thật đáng ghét”
Tôi càu nhàu một tiếng, chạy vội về phía cửa hàng tiện lợi gần đó, mưa cũng vừa kịp làm cho tóc tôi ướt, nước mưa nhỏ giọt lên khuôn mặt có lẽ đã trở nên trắng bệch của tôi.
Vào cửa hàng mua một chút nước uống, một chút đồ ăn vặt, vậy mà lại không có ô.
Hôm nay là ngày gì vậy? Tôi xách túi đồ ăn vặt, nhìn trời mưa xối xả.
Tầm này chú Han chưa về, tôi phải sang phía tòa nhà bên kia để về nhà, nhưng mưa to quá, có chút hơi chùn chân, thật khó xử.
Đưa tay đón lấy những giọt nước mưa chảy xuống mái hiên, tôi chán nản, nhiều ngày như vậy, tại sao nhất định phải chọn hôm tôi ra ngoài để mưa? Thật đáng ghét! Bên cạnh tôi có người đi về, bật ô, tiến vào trong màn mưa thật thản nhiên, chỉ có tôi là đang đứng chờ tạnh mưa thôi.
Tôi tựa vào cánh cửa, bỗng có một sợi chỉ bay bay trong gió, tôi tò mò đưa tay đuổi theo, nắm lấy sợi chỉ đó
“Xin lỗi?” một giọng nam vang lên
“Ah, xin lỗi” tôi giật mình, vội buông tay khỏi sợi chỉ
Thật ngại quá, sợi chỉ này buộc vào ô của một người khác
“Cậu không có ô sao?”
“Vâng, vốn chỉ định ra ngoài một lát nên không mang ô”
“Nhà cậu có gần đây không?”
“Ở tòa nhà kia thôi ạ” tôi chỉ tay về phía tòa nhà trước mặt
“Ah, vậy đi cùng đi, tôi tiện đường”
“Cảm ơn cậu nhé!” tôi cúi đầu cảm ơn
Chiếc ô không to lắm, tôi cố gắng nép sát vào khu vực cái ô, tránh mưa rơi vào người nhưng kết quả không khả quan cho lắm, người con trai này khá cao, tỏ ra rất ấm áp nhưng thực ra lại rất lạnh lùng.
Trong màn mưa chúng tôi cứ đi từng bước từng bước một.
Bỗng nhiên tôi vấp phải viên đá, người sắp ngã sấp xuống nền đường ngập nước thì người đó đưa tay ra kéo tôi lại.
Trong cơ thể như có một dòng điện chạy vụt qua.
Tôi ngẩn người, không ổn, cơ thể tôi không chịu đựng được cảm giác đột ngột này, không ổn! Tôi muốn tỉnh táo lại, nhưng mắt hoa lên, ý thức trở nên mơ hồ.
Người đó kêu lên một tiếng hoảng hốt, chiếc ô rơi xuống, tôi cảm giác được mưa đang xối lên người tôi, mang một chút hơi lạnh đầu xuân.
Người đó bế tôi dậy, xuyên qua màn mưa chạy đi, mưa táp vào mặt rát buốt nhưng tôi chẳng thể tỉnh táo nổi, cả người rất mệt, mệt vô cùng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...