Im Đi Tớ Không Nghe

Bé thỏ bự của mình ơi!

Nhà Túc Lễ nằm ở một khu chung cư cao cấp có tiếng. Sở dĩ biết được điều này, là vì Úc Lạc Thừa từng nghe cô dượng và chị họ bàn bạc có nên mua nhà ở đây không, giá cả nói ra làm cậu hú hồn hú vía.

Cây xanh trong tiểu khu được trồng rất đẹp, bãi cỏ được tỉa gọn làm Úc Lạc Thừa nhớ đến bầy cừu ở quê. Lũ cừu non sẽ hơi tốn sức nếu nhai cỏ ngắn như vậy.

Túc Lễ vừa kéo vali vừa cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, bỗng lên tiếng hỏi: "Thừa Thừa, đói không?"

"Tớ không đói." Đang bận đếm toà nhà bên cạnh rốt cuộc có bao nhiêu tầng, Úc Lạc Thừa bất giác nói không, thôi không nhìn nữa, nắm chặt quai cặp.

"12 giờ trưa rồi." Túc Lễ tắt điện thoại, cười hỏi cậu, "Ăn đồ ăn ngoài được không? Tớ không biết nấu ăn."

Úc Lạc Thừa gật đầu.

Nhà của Túc Lễ không giống trong tưởng tượng của Úc Lạc Thừa cho lắm, rất rộng nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy hơi bừa bộn. Trên móc quần áo ngoài lối vào treo vài bộ vest, áo khoác, còn có mấy đôi giày da chưa cất. Trên bàn ăn còn có hộp cơm chưa dọn, bàn trà phòng khách để hai cái laptop và văn kiện ngổn ngang, một cái gạt tàn đầy tàn thuốc.

[Đệt.]

Túc Lễ tức tối mắng trong lòng, khom lưng thay giày, sau đó đưa cho Úc Lạc Thừa một đôi, "Mang của tớ đi, chịu không?"

Úc Lạc Thừa nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

"Trong nhà hơi bừa bộn." Túc Lễ đẩy kính, đặt vali bên cạnh, kéo thẳng cậu vào phòng ngủ ở trong cùng, "Cậu vào phòng tớ ngồi một lát nha."

Tuy ngoài mặt Túc Lễ vẫn dễ chịu cười tươi. Nhưng Úc Lạc Thừa để ý thấy tâm trạng hắn không được tốt cho lắm, dù sao tiếng kêu réo um sùm kia cũng gần như đã biến mất tăm.

Túc Lễ đóng cửa phòng ngủ lại. Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gọi điện thoại.

Úc Lạc Thừa mang balo mà lòng thấp thỏm, quan sát phòng ngủ của Túc Lễ.


Phòng ngủ rất rộng, có một tủ sách rất lớn kề sát tường, bên trong để đủ thứ sách với cúp và huy chương. Bên cạnh tủ sách đặt một chiếc piano, cạnh cửa sổ là giường hai người, kế đó nữa là bàn học góc liền bằng gỗ, tủ trên bàn chất đầy đủ thể loại... mô hình đồ chơi?

Úc Lạc Thừa ngắm mấy cái tủ đầy ắp chibi với hình thù kỳ lạ, đa số là hình con gái, mặc đồ rất xinh, nhưng cũng rất... mát mẻ.

Úc Lạc Thừa hơi ngượng ngùng rủ mắt, bỗng bắt gặp gối đầu có hình con gái nằm trên ghế.

Có lẽ là nhân vật nào đó từ hoạt hình ra, Úc Lạc Thừa thấy quen quen nhưng lại không nhớ tên gì. Body khá là đẫy đà, gò má còn được vẽ ửng hồng... Cậu bèn quay lại trước giá sách, xem thử Túc Lễ sẽ đọc thêm những sách nào.

Thành tích Túc Lễ rất tốt. Ở cấp ba, hắn luôn trong top 20 toàn khối, bình thường cũng duy trì top 3 trong lớp. Hơn nữa, hắn học toán cực kỳ giỏi, chắc là sẽ có rất nhiều sách tham khảo được---

Trông thấy một tủ đầy truyện tranh, psd và tiểu thuyết với những cái tên vừa kỳ cục vừa trắng trợn, Úc Lạc Thừa câm nín.

Đến nổi mấy cái cúp lẫn huy chương nằm nghiêm túc trong kia nhìn cực kỳ lạc quẻ.

"......Một là ông dọn cho sạch rồi hẵng đi, hai là ông ở trong công ty khỏi về." Giọng của Túc Lễ vang lên cách cửa, "...Đúng, tôi bị OCD, không ấy thì chúng ta khỏi cha con gì nữa."

Cạch.

Tay nắm cửa vặn được nửa chừng, Túc Lễ ngắt điện thoại bước vào, "Úc Lạc Thừa?"

Úc Lạc Thừa đang ngắm thỏ lego được lắp đặt bên cạnh đàn piano, nghe thấy hắn gọi thảng thốt quay lại, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm đứng tại chỗ nhìn Túc Lễ.

Cậu chưa từng qua nhà bạn học khác chơi bao giờ nên không biết ứng phó tình huống này như thế nào.

[À, thỏ đang xem thỏ.]

Túc Lễ chỉ vào balo của cậu, cười nói: "Đeo hoài làm gì thế, không sợ nặng à?"

Úc Lạc Thừa lấy balo đặt xuống thảm.


"Đồ ăn chắc tầm 20 phút nữa mới ship tới." Túc Lễ đi qua đưa cậu chai nước, ngẫm nghĩ rồi mở nắp chai, "Cậu muốn đi tắm không?"

[Thỏ con liếm lông, mình giúp bé tắm được không nhỉ? Da Úc Lạc Thừa cũng đẹp ghê, mềm mại như trứng gà đã bóc vỏ ý, muốn sờ nữa quá à.]

"Không, không cần đâu!" Úc Lạc Thừa đỏ mặt cầm chai nước, "Hôm, hôm qua tớ tắm rồi!"

"Ò." Túc Lễ nhướng mày hơi thất vọng, cúi đầu cởi áo hoodie ra, vòng eo thon lướt qua mắt Úc Lạc Thừa. Hắn mặc áo tay ngắn vào, hỏi cậu, "Cậu có quần áo cần giặt không?"

Úc Lạc Thừa vội vàng lắc đầu.

[Áo khoác với quần đều phải giặt, đừng mặc quần rồi ngồi lên ghế với giường của mình! Mặc dù là thỏ con của mình nhưng mình thích thỏ con sạch sẽ! Không ổn, mình phải tìm cách để cậu ấy đi giặt quần với áo khoác. Không ấy mình lấy nước ngọt đổ lên hết người cậu ấy nhỉ? Ý kiến hay, sẵn tiện cho cậu ấy đi tắm luôn! Hơ, sao mà mình nhanh trí ghê!]

Sau đó Úc Lạc Thừa phải trơ mắt nhìn hắn mở nắp lon coca, mỉm cười đi về phía mình.

".....Túc Lễ." Úc Lạc Thừa cảnh giác lùi về sau, nhìn đăm đăm nụ cười vô hại của hắn, cắn răng nói: "Tớ nghĩ lại rồi, hay là tớ vẫn nên đi tắm nhỉ, tiện thể giặt đồ luôn... Cậu có tiện không?"

"Đương nhiên." Túc Lễ dừng bước, chầm chậm uống một ngụm coca. Vị ngọt trên đầu lưỡi khiến hắn híp mắt mãn nguyện.

Úc Lạc Thừa ngồi xổm xuống kéo khoá cặp lấy đồ ngủ ra. Một cái bóng lớn bỗng che phủ trên đầu cậu.

Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ lướt qua tai cậu làm cậu không kiềm được rùng mình. Úc Lạc Thừa bối rối ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt u ám của Túc Lễ.

"Đồ ngủ cũng giặt chung đi." Ngón tay Túc Lễ khẽ vuốt ve gò má cậu, nghĩ ngợi nói: "Mặc của tớ được không?"

[Cho cậu ấy mặc size lớn.]

"Không cần đâu. Bộ này của tớ sạch lắm." Úc Lạc Thừa bỗng lo lắng một cách khó hiểu. Khi nãy tai cậu bị Túc Lễ chạm vào nên nóng muốn bốc cháy.


Cậu cảm thấy nên bảo với Túc Lễ rằng, không được chạm vào tai cậu tuỳ tiện như vậy.

Nhưng cậu còn chưa mở miệng thì Túc Lễ đã rút tay về, ngồi xếp bằng đối diện cậu, cười tủm tỉm: "Bộ đồ này của cậu mặc ba ngày rồi, phải giặt."

[Tất nhiên là phải mặc đồ ngủ của mình rồi, cho cậu ấy mặc đồ mỏng thôi, màu đen nữa, nhìn càng trắng hơn. Úc Lạc Thừa thấp hơn mình nửa cái đầu, còn ốm, mặc vào chắc thích mắt lắm.]

[.........Muốn nhìn muốn nhìn quá đi à, hay là mình đổ coca lên đồ ngủ cậu ấy nhỉ?]

Úc Lạc Thừa nhanh tay lẹ mắt chộp cái lon đang định nghiêng đổ của hắn. Túc Lễ tức thì đau tới mức phải hít một hơi.

[Áu áu áu--- Đau chết bố rồi! Thả, thả tay thả tay! Aaaaa đau đau đau!]

Úc Lạc Thừa giật nảy mình, vội vã buông tay, hốt hoảng nói: "Tớ, tớ xin lỗi, tớ bóp đau cậu rồi."

Tay Túc Lễ run rẩy, cầm lon nước chỉ vào Úc Lạc Thừa, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu mạnh vậy?"

"Chắc là do... người khá khoẻ." Úc Lạc Thừa co ngón tay rút về tay áo khoác, "Tớ xin lỗi."

"Đừng bảo định bóp tớ gãy xương nha?" Túc Lễ run tay để coca xuống.

Úc Lạc Thừa lập tức hoảng sợ, vội vã cầm tay hắn lên xem, lắp bắp nói: "Vậy, vậy có cần chụp x-quang không?"

Phải tốn nhiều tiền lắm.

[HAHAHAHA! Đồ ngốc hahahaha sao nói gì cậu cũng tin vậy hả?]

"Dĩ nhiên rồi." Túc Lễ yếu ớt môi run rẩy, thuận thế tựa đầu lên vai cậu, "Chắc là tay bị gãy rồi, phải khám sức khoẻ tổng quát cơ, tiền thuốc là cậu đền cho tớ đó."

[Muahahahahahaha!]

Úc Lạc Thừa câm nín, giơ tay đẩy hắn ra, lí nhí đáp: "Túc Lễ, đừng giỡn như vậy."

Túc Lễ nhịn cười vai run bần bật, thở dài thườn thượt: "Hay là cậu để tớ tắm cho cậu đi, coi như là huề nhau vụ hồi nãy."


"Không." Úc Lạc Thừa dứt khoát từ chối hắn, đẩy hắn ra khỏi vai mình. Quả nhiên, cậu bắt gặp ánh mắt ngậm cười sau cặp kính của Túc Lễ, hơi bực mình nói: "Túc Lễ, cậu đừng giỡn miết như thế."

"Giận rồi à?" Túc Lễ lấy làm lạ nhìn Úc Lạc Thừa, thò đầu ra trước chọc chọc đôi môi mím chặt của cậu, "Hình như đó giờ cậu không tức giận với người khác mà, ỷ tớ tốt tính nên ăn hiếp tớ phải không?"

"Không, không có." Sự bực dọc của Úc Lạc Thừa bỗng bị thay bằng hoảng sợ. Song, nghe thấy tiếng cười như điên dại trong lòng Túc Lễ, chút hoảng loạn của cậu khó mà giữ nổi, hiếm khi cậu cảm thấy bất lực ghê nơi: "Tớ không có ăn hiếp cậu."

"Vậy bữa trước cậu đồng ý làm pet của tớ phải không?" Tay Túc Lễ trượt xuống má, ngón giữa và ngón áp út để dưới cằm cậu khẽ vuốt ve. Hắn thấp giọng nói: "Pet nhà người ta toàn là để chủ nhân tắm giúp thôi."

Úc Lạc Thừa bỗng đỏ mặt, "Không, không giống mà."

"Không giống chỗ nào cơ?" Túc Lễ cười tủm tỉm nhìn cậu, gãi nhẹ cằm cậu, bỗng chợt nhận ra: "Cậu không có lông nhiều như thỏ thật."

[Sờ giống người thật quá. Mặc dù xúc cảm không tệ, nhưng tại sao cả người không thể mọc lông mềm chứ?! Cầu xin ông trời, để Úc Lạc Thừa biến thành thỏ thật giúp con! Bé thỏ bự vừa biết nói tiếng người vừa biết làm đề toán! Con nhất định sẽ chịu khó giúp bé tắm!]

"Tớ là người." Úc Lạc Thừa cảm thấy Túc Lễ bệnh hơi nặng rồi.

"Tất nhiên." Túc Lễ đáp cho có, nhìn cậu một cách chân thành: "Được rồi, tớ cũng không thích làm khó người khác. Cậu cho tớ sờ lưng hoặc để tớ sờ bụng, cậu tự chọn một trong hai đi."

Úc Lạc Thừa ngạc nhiên nhìn hắn. Nhưng chắc là do bị mạch não kỳ cục của Túc Lễ lây nhiễm, nên cậu đột nhiên hỏi: "Sờ kiểu gì?"

Nụ cười trên mặt Túc Lễ càng lúc càng tươi. Bàn tay che sau gáy cậu chầm chậm xoa nắn. Hắn cười nói: "Tất nhiên là sờ như này rồi, cách lớp áo còn sờ được gì nữa."

[Lưng của Úc Lạc Thừa nhìn gầy quá. Gầy quá đi, sau này phải nuôi ăn béo lên chút. Thỏ phải trắng múp ăn mới ngon. Hay là xoa bụng trước nhỉ. Không, bụng thì đợi tối canh bé ngủ rồi hẵng xoa. Ơ--- Muốn ôm thỏ bự hít như điên! Hít tới chết! Cơ mà chắc bé sẽ sợ rồi khóc quá. Bỏ đi, chậm mà chắc, để bé quen mình xoa bụng với lưng trước. Nhìn nè, bây giờ mình xoa tóc bé bé cũng không phản kháng, thậm chí còn học cách chủ động đến gần. Hehe, mình đúng là ba ba tốt, thỏ cưng của ba! Baba vì bé mà phiền lòng biết bao nhiêu!!]

Úc Lạc Thừa nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ ửng rồi đến chết lặng. Cậu bắt lấy cổ tay đang để trên cổ mình rồi lôi xuống, lấy hết can đảm nói: "Tớ...tớ không chọn cái nào cả."

Nụ cười trên mặt Túc Lễ hơi xịt keo. Hắn nắm lấy bàn tay hơi đẫm mồ hôi của cậu. Ánh mắt của hắn như muốn lột da bẻ xương cậu hầm canh uống, "Cậu nói gì cơ?"

Ding doong!

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Úc Lạc Thừa như được cứu mạng, lập tức đẩy tay Túc Lễ ra, từ mặt đất đứng dậy lao ra cửa, "Tớ đi mở cửa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận