Chu Tiêm bảo… bọn mình phải sống chung?
Trong ấn tượng của Tô Diên, Chu Tiêm là một cô gái mà từ bề ngoài đến cách nói năng đều rất dịu dàng.
Trừ tuổi đời quá trẻ ra thì ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cho người ta cảm giác cực kỳ thích hợp với công việc bác sĩ tâm lý.
Vừa nãy anh chỉ nhờ Chu Tiêm nói lại với Lạc Đường tình trạng hiện tại của anh, bảo cô đừng lo lắng, không cần nghĩ ngợi rằng bao giờ mới có thể chữa khỏi, làm sao để chữa bệnh,…
Bởi phương diện trị liệu tâm lý hay tinh thần vốn chẳng có một đáp án khẳng định nào cả.
Bản thân anh hiểu, nhưng anh thấy Lạc Đường có vẻ không nghĩ vậy.
Anh không muốn cô quá lo lắng về chuyện này, mà Chu Tiêm lại là bạn thân của cô, nên xác suất thuyết phục thành công có thể sẽ lớn hơn.
Không ngờ lúc Lạc Đường đi ra lại nói thế này.
Hơn nữa, đây hoàn toàn không giống lời mà Chu Tiêm có thể nói.
“Ừm…” Tô Diên dừng một chút, không vạch trần cô ngay: “Sao cô ấy lại bảo thế?”
“Vì —”
Lạc Đường chưa nói gì, giọng Chu Tiêm đã truyền đến.
“Hai người muốn tình cảm gì thì ra ngoài đấy nhé, ở đây không phải có mỗi mình tôi, chẳng may có người đến gặp tôi… Hai người đều là người nổi tiếng mà.”
Được cô ấy nhắc nhở, Lạc Đường lập tức đội mũ, đeo khẩu trang lên, thấy Tô Diên cũng chuẩn bị xong mới tạm biệt Chu Tiêm.
Trên đường về Lạc Đường hơi lo lắng.
Vừa nãy, cô sợ Tô Diên sẽ hỏi chuyện Chu Tiêm, may là anh đã không làm thế.
Hai người cúi đầu đi xuống hầm để xe, vừa vào Lạc Đường đã cởi khẩu trang, hỏi anh: “Tô Diên, anh vẫn chưa trả lời em đâu đấy! Chuyện em vừa nói anh cảm thấy thế nào?”
Tô Diên vừa đỗ xe, vừa nhìn cô: “Sống chung?”
“Vâng.”
“Chính miệng bác sĩ Chu gợi ý cho bọn mình sống chung hả em?”
“…” Lạc Đường hơi chột dạ, vừa niệm thầm trong làm “Xin lỗi bạn iu” vừa gật gật đầu: “Vâng… Nó không nỏi thẳng ra, nhưng ý là thay đổi phương pháp, ám chỉ cho em là phải sống chung.”
Giọng điệu của cô đã bắt đầu lung lay.
Tô Diên nhịn cười, “Ừ” một tiếng.
“…”
“Ừ”? Thái độ gì đấy? Đồng ý hay không?
“Anh thấy sao?” Lạc Đường nghĩ một lúc cũng không hiểu ý anh sao, hỏi luôn: “Đằng nào anh cũng ở một mình mà, em dọn vào sống cùng anh có phải tốt không?”
Tô Diên yên lặng vài giây, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra bây giờ anh rất ổn, rất bình thường, em không cần phải sợ anh bị làm sao mà muốn sống chung.”
Anh cảm thấy, tuy rằng ý tưởng ở chung không phải do Chu Tiêm nói, nhưng cũng có thể những lời Chu Tiêm nói ở một mức độ nào đó đã kích thích Lạc Đường.
Nếu không thì cô đã chẳng bám lấy vấn đề này như thế.
“… Từ từ, ai sợ anh bị làm sao mới muốn sống chung?” Lạc Đường trợn mắt: “Trước khi em đi Paris còn ở nhà anh tận một tuần đấy còn gì, lúc đấy em còn chưa biết việc này đã muốn ở chung rồi.”
Cô nói như đúng rồi: “Em thích anh, tất nhiên là sẽ mong muốn được sống cùng với anh.”
“…”
Trước mặt những người mình quen thuộc, Lạc Đường dường như sẽ không nghĩ rồi mới làm, mà nghĩ đến đâu nói luôn đến đó.
Câu vừa rồi cũng là thốt ra tức thời.
Thích anh, tất nhiên sẽ mong muốn được sống cùng anh.
“Ừm.” Tô Diên nhìn đường, cười cười: “Anh còn muốn hơn.”
Lại còn cho thêm “còn muốn hơn”! Đến cái này mà cũng muốn so với cô!
Nhưng anh đồng ý nhanh như vậy làm Lạc Đường sướng rơn: “Thế em về nói chuyện với ba mẹ, anh trai em, có khi sáng mai em sẽ có mặt ở nhà anh luôn đấy.”
“Hai bác với anh em sẽ đồng ý à?”
“Chứ sao ạ! Không đồng ý thì em thuyết phục!” Lạc Đường nói chắc nịch.
Nói thì giỏi thế, nhưng —
Mấy tiếng sau, sự thật chứng mình, cô không thể.
Sau khi về nhà, Lạc Đường mới chỉ gợi chút chuyện với Lạc Chu mà anh đã thính mũi cảnh cáo cô: “Trừ khi kết hôn, còn không thì đừng có mơ.”
Nhìn phản ứng của anh, Lạc Đường bỗng cảm thấy, nếu cô nói với ba mẹ là mình dọn ra ngoài ở trước khi đi “chống lầy”, thì ba mẹ cũng sẽ không đứng về phía mình.
Bị “bứt cửa” nên lúc ăn tối, Lạc Đường nói dối là mình với Trình Tranh sẽ đi du lịch xa xa một chuyến, sẽ về trước sinh nhật, còn phát hẳn voice chat giả giọng Trình Tranh lên cho cả nhà nghe.
Trừ Lạc Chu bày ra vẻ mặt thúi thì ba mẹ đều tin.
Lạc Đường muốn đi là đi, giống hệt lần trước cô sợ ma rồi gọi điện cả đêm cho Tô Diên, sau đó bỗng muốn ở chung với anh, thế là xách vali sang nhà anh ở một tuần.
Sau khi ý tưởng ở chung nảy ra, cô ở nhà cứ ngây ngốc mãi, ban đêm dọn hành lý, sáng hôm sau sang nhà Tô Diên luôn.
Bây giờ lịch sử lặp lại, có điều lần này cô rời nhà vào buổi chiều — nhân lúc ba và Lạc Chu đi làm, mẹ trà chiều với mấy cô bạn.
Đã nửa tháng không đến nhưng nhà Tô Diên vẫn thế, không gian thì lớn nhưng đồ bài trí thì ít, phong cách tối giản, ngăn nắp, sạch sẽ.
Thay giầy xong, Lạc Đường mở TV lên, nằm nhoài lên sofa chơi điện thoại.
Tô Diên chỉ xin nghỉ một ngày, hôm nay phải đi làm.
Cả ngày anh đều bận rộn, hình như chẳng có cả thời gian xem WeChat nên Lạc Đường cũng không cho anh biết mình đã xâm lấn lãnh thổ của anh rồi.
Cũng giống như lần trước, tặng anh một niềm vui bất ngờ.
…
Nửa tháng nay, Super Topic của Kẹo Giòn như có nạn đói nghiêm trọng.
Fan CP Kẹo Giòn tuần trước ăn cơm tró ngập miệng, cứ tưởng sau này vẫn có thể ba tiếng ăn một bữa nhẹ, hai ngày ăn một bữa chính.
Thế mà đến giờ đã gần nửa tháng, ngoài rumor Tô Diên và Lạc Đường sẽ tham gia gameshow tình cảm quốc dân《Sweet in your heart》thì không còn tí cơm tró nào.
Chẳng biết rumor có thật không nhưng vào tai fan CP đang đói thính thì không thật cũng thành thật.
Lúc được ăn cơm tró một ngày ba bữa thì than bội thực chết mất, ai mà sống nổi, đến giờ mới nhận ra đó chính là kiểu chết hạnh phúc nhất của fan CP, không có thính ăn mới gọi là thảm.
Trong Super Topic đã có người tuyên bố: “Nếu hôm nay Kẹo Giòn vung cơm tró, tôi sẽ live stream đập gạch trên ngực.” Sau đó, cả nghìn người bắt đầu học theo, cái sau còn dị hơn cái trước, thậm chí còn có người nói “Hôm nay Kẹo Giòn mà tung thính, năm nay tín nữ sẽ không ăn thịt nữa.”
Hình như “tâm thành thì linh”, hoặc là vận mệnh cảm thấy bọn họ quá tàn nhẫn với bản thân mình nên rắc thính như bọn họ mong muốn.
8h tối, một trong hai chủ vựa cơm tró – Lạc Đường đăng Weibo:
【@ Lạc Tiểu Đường tang: Tui yêu Tô Diên suốt đời /cute】
Các thím vừa thề độc “Một năm không ăn thịt”, “Nửa năm không ăn đồ ăn vặt, chỉ ăn cơm tró”, “Đập gạch trên ngực”: … Áu áu áu rắc thính thật này!!!
【Đậu mọe! Ủa tự nhiên cái tỏ tềnh zậy!】
【Ủa hay là Tô thần cầu hôn??? Ngày cưới đã định, công túa phởn quá???】
【Tô thần tặng Đường Đường niềm vui bất ngờ gì hả? Chắc chắn là có chuyện rồi!!!】
【A a a a a Đường iu kể đi nàooo, mama muốn ăn thính】
…
Thật ra là chẳng có cầu hôn, ngày cưới đã định hay niềm vui bất ngờ cảm động thấu trời gì hết.
Ăn cơm tối xong mà Tô Diên vẫn chưa về nhà nên Lạc Đường tự mở chai rượu vang uống một mình.
Cô đã khống chế uống rất ít, đúng hai ly để thử vị thôi — cơ mà với tửu lượng bê bết của cô thì vẫn cảm nhận được cái lâng lâng quen thuộc.
Lâng lâng, rồi lại hơi nhớ anh.
Lạc Đường đang nằm trên sofa xem TV thì tự nhiên nảy ra ý như vậy, thế là cô chiều theo con tim mình đăng một bài Weibo.
Đăng xong không đến một phút cô đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, không thấy được phản ứng dữ dội của các fan do bài Weibo này của cô gây ra.
Trước tiên là Lạc Chu chia sẻ lại —
【@ Lạc Chu: … [chia sẻ] @ Lạc Tiểu Đường tang: Tui yêu Tô Diên suốt đời /cute】
Bình luận bắt chước giọng điệu của Lạc Chu.
【Thái tử: Chết dở, nhìn con em không nên thân của tôi mà xem /doge】
【Thái tử: Em gái chống lầy như bát nước đổ đi】
【Thái tử: Sao con em mình nó không đăng Weibo yêu anh trai suốt đời ta? /doge】
【Thái tử: Đừng hỏi, đang bận gato rồi】
Mọi người đùa vui rộn ràng, nửa tiếng sau, các fans trong Super Topic báo cáo: Tô thần đang online kìa.
Một phút sau báo cáo: Tô thần đăng Weibo kìa.
Sau đó đổ xô đi xem, Tô Diên cũng chia sẻ lại —
【@ Tô Diên: Đã chụp màn hình.
[chia sẻ] @ Lạc Tiểu Đường tang: Tui yêu Tô Diên suốt đời /cute】
…
“Đã chụp màn hình.” — chỉ đơn giản bốn chữ, thêm một dấu chấm tròn xoe, nhưng đã đủ để đám fan đói thính bao lâu nay sung sướng.
Fan Kẹo Giòn:!!! Đậu má!!! Bọn mình phải cap lại cái Weibo này mới được!!! “Đã chụp màn hình”, bốn chữ đủ để tôi cảm nhận được tình iu cao hơn cả núi dài hơn cả sông! Sướng quá áu áu áu QAQ
Hỏa Diễm vừa ăn gato vừa thở dài: Từ khi yêu đương cùng chị bé là phong cách của Tô thần thay đổi… Nhưng chỉ cần nghĩ đến người con gái anh ấy thích là Lạc Đường, xuất sắc hơn đám người thường chúng ta biết bao nhiêu, hình như tôi lại cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Sau khi Tô Diên chia sẻ, đề tài # Tui yêu Tô Diên suốt đời # đang chậm rãi leo lên lập tức vọt đến top 10 hot search, càng thêm nhiều người đọc được, dân mạng biết ngay là cặp đôi nổi tiếng này lại show ân ái.
Thật ra Tô Diên có rất nhiều fan qua đường, đa số đều không “soi” nhiều như fan chân chính, chỉ đơn giản là thích tác phẩm của anh.
Biết được nguồn gốc của hot search này, nhiều fan qua đường không khỏi cảm khái: Ui dồi, nói thế thì ai mà không thích Tô Diên cơ chứ? Nhưng mà bọn mình có nói tám trăm lần một ngày thì người ta cũng chẳng đáp lại đâu.
Mượn độ hot của chuyện này, tổ chương trình《Kỳ tích》 cũng đăng Weibo liên quan đến hai người.
【@《Kỳ tích》 Official Weibo:
Chào buổi tối cả nhà ~ Cuối tuần này là đến ngày ghi hình tập có khách mời mọi người mong nhất – đoàn phim《Ngự kiếm hành》rồi nè.
Mặc dù phân chia thân phận của Ma sói là ngẫu nhiên, nhưng chúng mình vẫn tò mò không biết mọi người mong chờ khách mời có thân phận thế nào đó.
Hãy ấn vào tên của từng khách mời và bình chọn thân phận mà bạn cho là phù hợp nhất với họ nhé, như “ma sói”, “dân thường” chẳng hạn.
Link bình chọn đây, có hiệu lực trong vòng ba ngày nhé.】
Bài Weibo này đáng ra sẽ được công bố vào hai ngày nữa, nhưng thấy Weibo của Lạc Đường càng ngày càng hot, nên tổ chương trình đã tung chiêu trước.
Super Topic CP Kẹo Giòn đêm nay vui như Tết, vừa chia sẻ link thảo luận “Tổ hợp Ma sói nào kích thích nhất”, vừa bàn tán về bình chọn live stream của《Kỳ tích》.
Vừa ăn cơm tró, vừa mong ngóng《Sweet in your heart》.
Bận mà sướng.
Tô Diên quay xong, lên đường về nhà thì đọc được Weibo của Lạc Đường.
Lúc anh chia sẻ lại, Vương Lâm còn vừa lái xe vừa trêu anh.
Về nhà, thấy đèn sáng, Tô Diên hơi sửng sốt một chút, nhưng nhìn đến huyền quan lại thấy một đôi bốt da yêu thích của ai đó, một chiếc đứng thẳng, một chiếc ngã ra đất.
Anh nhìn một lúc, cong cong môi, dựng thẳng chiếc giầy ấy lên.
Trong phòng có mùi đồ ăn nhàn nhạt, còn có mùi rượu thoang thoảng.
Đèn phòng khách bật sáng, Tô Diên liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô người yêu mình đang nằm ôm gối ngủ ngoan trên sofa.
Cô nằm nghiêng, hơi cuộn người lại, nhìn biểu cảm hẳn là ngủ rất ngon.
Cảm nhận được cơ thể mình “bay” lên không trung, Lạc Đường mất mấy giây mới tỉnh dậy.
Sau đó nhận ra khuôn mặt quen thuộc, thấy mình đang nằm trong vòng tay của anh.
Lạc Đường mơ màng: “Anh ơi, anh về rồi ạ…”
Cô được anh bế từ sofa lên giường, lúc nằm lên giường anh, Lạc Đường nói: “Anh yên tâm, em tắm xong rồi mới xuống tầng uống rượu… Bởi vì lần trước uống say… về nhà chưa tắm đã lăn ra ngủ rồi…” Cô cau mày than: “Bẩn lắm!”
“Không sao, không —” Tô Diên còn chưa nói được chữ “bẩn”, Lạc Đường chợt há miệng.
“Hắt xì —”
Tô Diên tự nhiên bị hắt xì vào mặt.
Lạc Đường hắt xì xong cũng không cho anh thời gian động não, chọc chọc mặt Tô Diên: “Đêm nay anh phải ngủ trên giường với em đấy, không được trải nệm ngủ dưới đất.
Không là sáng mai em đánh đòn đấy.”
Nói xong cũng chẳng đợi anh đáp lại, cực kỳ tự giác chui vào trong chăn nhắm mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Tô Diên nhìn cô ngủ một lúc.
Người yêu anh ấy à, lúc tỉnh táo thì nghịch ngợm, tinh quái, lúc yên lặng ngủ như vậy lại có vẻ rất ngoan.
Anh hôn vài cái lên trán cô rồi đứng dậy đi tắm.
_
Thời gian ngủ bình thường của Lạc Đường là 10 tiếng, trừ tình huống đặc biệt thì không kể là tối mấy giờ ngủ, cứ ngủ đủ 10 tiếng cô sẽ tự tỉnh.
Tối qua hơn 8h đã ngủ nên sáng nay hơn 6h mở mắt.
Lạc Đường tỉnh lại cảm thấy mình đang ôm người nào đấy cực kỳ dễ chịu, còn tưởng là mình đang nằm mơ, nghĩ mình đói khát quá nên mơ đến thế này.
Cô nghĩ dù sao cũng là trong mơ, thích làm gì thì làm.
Thế là Lạc Đường bắt đầu bày trò, vuốt ve các kiểu.
Được có mấy giây, người cô đang ôm cựa quậy, bỏ tay cô ra, cùng lúc đó, một giọng nam trầm từ trên đầu truyền đến.
“Ngoan, đừng quấy.”
“…!”
Lạc Đường đang nhắm mắt làm trò con bò lập tức tỉnh táo.
Đậu mé không phải là mơ!
Câu nói hôm qua của cô đúng là có uy thật! Anh không nằm dưới đất!!!
Cô uống say mà còn thông minh tuyệt đỉnh vậy á?
Lạc Đường sướng rơn lên, chui vào chăn, chôn mặt vào ngực anh cười rung cả vai.
Cô cười xong thì ngước mắt lên nhìn Tô Diên.
Anh đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa dày phủ bóng mờ xuống làn da dưới mắt, đường cong nơi cằm mượt mà, cổ thon dài, yết hầu có vẻ vô cùng gợi cảm.
Ghen tị thật đấy, ở góc chết như vậy mà anh vẫn hoàn hảo, đúng là thần nhan sắc.
Nghĩ đến người mình vừa “trêu đùa” có gương mặt và dáng người thế nào… Lạc Đường nhìn một lúc rồi bắt đầu hành động, nhưng vừa được một tí đã bị anh cầm tay, trả về vị trí.
Thế là cô lại đợi mấy phút.
Tô Diên hít thở ổn định, hình như ngủ rồi.
Lạc Đường nghĩ chạm nhẹ một cái chắc Tô Diên không phát hiện đâu, chuẩn bị ôm anh lần nữa.
Kết quả là lần này Tô Diên mở hẳn mắt ra, xoay người áp về phía cô.
Cực kỳ lưu loát dùng một tay nắm cả hai cổ tay cô lại, ấn lên gối trên đầu cô.
Lạc Đường chưa bao giờ được trải nghiệm tư thế như này: “…”
Lạc Đường bị anh ép gần quá, cả tay lẫn cơ thể không động đậy được gì.
Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Sao… Sao thế ạ?”
“…”
Tô Diên yên lặng nhìn cô một lúc, khóe mắt hơi đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn.
Anh hơi híp mắt, toả ra tính xâm lược mạnh mẽ.
Cứ nhìn như vậy năm giây.
Giọng anh hơi khàn: “Còn quậy nữa là anh trói em lại đấy.”Lạc Đường: *đây tay đây, anh trói điii*.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...