Hôm nay hời thật đấy, hời to, ai mà biết ăn đường cũng như ăn cơm, một ngày ba bữa thế này?
Chiều hai bữa, tối một bữa, quá là thỏa mãn!
Fans CP tỏ vẻ: Ngày trước tui đu CP trong lo sợ và hèn mọn nhưng bây giờ có thể đu trong ngay thẳng rồi, cơm tró dâng đến tận miệng, không muốn ăn cũng đếch được.
Live stream là do Lạc Đường tự nhiên hứng lên muốn làm, nhưng sau lời thổ lộ vừa nãy, lực chú ý của Lạc Đường rõ ràng đã không còn ở việc live stream mà bắt đầu chuyển đến Tô Diên.
Hai cái má lúm đồng tiền của cô như được phủ thêm một lớp má hồng, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười đáng yêu đến nỗi làm người ta xiêu lòng, sóng comment toàn là tiếng hét chói tai “A a a a a” của fan mẹ.
Sau đó, ngón tay của Tô Diên xuất hiện trên màn hình, là ngón tay vừa được Lạc Đường cầm lên hôn.
Ngón tay của anh vừa trắng nõn, vừa thon dài, khớp xương hiển hiện rõ ràng.
Mọi người trợn mắt nhìn anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mại của cô.
【Cái đậu mọe động tác này, xỉu】
【Cưng bạn gái vl a a a a a】
【Ông người yêu tui chưa bao giờ vuốt má tui dịu dàng như thế đâu!!! Lần nào cũng véo đau ơi là đau, muốn biến dạng khuôn mặt luôn á!!! A a a nhìn được cái cảnh này, trong lòng vừa đau xót vừa ghen tị huhuhu tức tức tức】
【Thím lầu trên nói chuẩn vl huhu, người yêu tui cũng thế ahuhu.
Động tác lãng mạn biết bao nhiêu mà ổng làm đau muốn chết QwQ】
【… Tôi nghi lắm nhá, các bà đang show ân ái trá hình đúng không:)】
【Để mị phân tích suy nghĩ trong lòng Tô thần: Mịe, tiên nữ giáng trần à, đáng yêu thế, xinh thế, nhìn trông mềm mại thế, sờ thử cái xem nào】
【=)))))))) Phân tích rất hợp lý】
…
Mọi người còn đang xuýt xoa về động tác của Tô Diên, bỗng nhiên nghe được một giọng nói cuốn hút quen thuộc: “Tạm biệt mọi người đi em.”
Rõ ràng là đang nói với Lạc Đường.
Giọng Tô Diên rất dịu dàng, như đang dỗ con gái.
Lạc Đường hiểu được anh nói gì, chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với camera: “Tạm biệt nha.”
【????? Gì? Tạm biệt???】
【Đờ mờ sao lại tạm biệt rồi??? An tuê a a a a a】
【Không không không!!! Mama không cho phép!!! Tô thần, anh muốn làm gì gái yêu của tui!!!】
【Em đoán là Tô thần định kết thúc live stream.】
— Đây là câu bình luận của cùng của live stream, quả là tiên tri.
Tô Diên tắt live stream xong thì để tạm điện thoại của cô sang một bên, chưa kịp quay đầu thì cô đã thấy cô xuất hiện trước mắt mình.
Lạc Đường chui vào lòng anh, hai người ngồi trên thảm trải sàn, cô cười hì hì, nhìn anh nói: “Anh ơi, anh đẹp thật đấy…”
Lạc Đường rất hay thay đổi mùi nước hoa, cô nói thích con trai dùng nước hoa mùi cây cỏ, còn mình thì thích dùng hương hoa và mùi hương điều chế từ cam quýt.
Mùi nước hoa trên người cô hôm nay đã bay đi gần hết, ngồi sát nhau cũng không nhận ra là mùi gì, nhưng kết hợp với mùi của rượu lại rất mê người.
Cô càng nói, mùi hương của rượu càng ngập tràn.
Lạc Đường bây giờ không có chỗ dựa là không ngồi yên được.
Thấy cô lại chuẩn bị trượt xuống, Tô Diên nâng cô dậy ôm vào lòng, chưa kịp nói gì cô đã thầm thì: “Từ cấp ba anh đã đẹp trai lắm rồi, em nhớ lúc ấy có bao nhiêu là bạn nữ lén lút bàn tán với nhau, anh mới là hot boy của trường, chỉ có điều anh không thèm chơi với ai, nhìn quái gở, các bạn ấy sợ anh…”
“Ừm.”
Cô nói đúng, thời cấp ba anh rất ghét giao tiếp với người khác.
Lúc Tô Diên đi học, không chỉ quan hệ với các bạn nữ không tốt mà quan hệ với các bạn nam cũng vậy, người có thể nói chuyện cùng trong khối cũng chỉ có hai, ba bạn.
“Haiz, quái gở cái gì mà quái gở,” Lạc Đường khinh thường bĩu môi: “Lúc đấy em chỉ muốn nói với các bạn ấy là không biết gì thì đừng nói linh tinh, Tô Diên cực kỳ đáng yêu.”
“…” Thái dương của Tô Diên giật lên một cái: “Đáng yêu à?”
“Vâng, anh không đáng yêu à?” Lạc Đường bẻ bẻ ngón tay: “Anh xem, lúc ấy anh là cán sự môn tiếng Anh, nghiêm đến nỗi cả lớp không ai dám quên làm bài tập về nhà, chỉ có em — là có đặc quyền!”
“…”
Lạc Đường kinh ngạc nói: “Anh quên rồi ạ? Hồi ấy nếu em không làm bài tập, chỉ cần làm nũng với anh là anh sẽ làm hộ em, còn bắt chước cả nét chữ của em.
Lúc học Toán Đại số còn —”
Tô Diên không muốn nghe tiếp, ngắt lời cô: “Rồi, anh không quên.”
“Với lại, lúc ấy em thích ăn kẹo mút, mỗi lần hai đứa mình cãi nhau, rõ ràng là anh chịu thua rồi nhưng lại không thích xin lỗi, cuối cùng tiết tự học phải ra căng-tin mua kẹo mút về dỗ em còn gì.”
“…”
“Lúc trốn học cũng thế, lần nào cũng mắng em nhưng vẫn đi cùng em… Anh thấy anh có đáng yêu không?”
Lạc Đường điểm lại từng cái một, cuối cùng vỗ đùi cái đét: “À đúng rồi, em quên mất cái quan trọng nhất!”
“… Cái gì?”
Cô nháy mắt: “Anh đáng yêu như thế, là bởi vì — anh thích em mà!”
“…” Tô Diên híp mắt: “Hử, lúc ấy em đã biết rồi à?”
Lạc Đường suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thật ra là không…”
Những năm tháng tuổi trẻ ấy, ai cũng nghĩ tâm tư của mình đã được giấu thật sâu, thật kín, sợ đối phương biết, nhưng đến lúc cảm nhận được đối phương không biết, lại thấy mất mát.
Đến khi trưởng thành mới biết, tình cảm thời ấy của mình đã được bộc lộ rõ ràng thế nào.
Tô Diên “Ừ” một tiếng, “Thế từ lúc nào thì em biết?”
“Sau khi anh đi em mới hiểu.”
“…”
Cô vừa dứt lời, không khí xung quanh như ngưng đọng.
Ba giây sau, Lạc Đường phá vỡ yên lặng: “Anh ơi, từ lâu em đã muốn hỏi anh…”
“Lúc cấp ba, tại sao — hức —” Lạc Đường không kiềm chế được nấc lên một cái, nói tiếp: “Sao tự nhiên anh lại nghỉ học?”
Đầu óc Lạc Đường không tỉnh táo, thừa dịp không tỉnh táo, mượn rượu để có thể hỏi anh câu hỏi trước nay chưa dám hỏi.
Cô đã phải chôn chặt trong lòng rất lâu, bây giờ như tìm được cơ hội để trút bầu tâm sự: “Lúc đó em nhớ anh lắm… Em không tìm thấy anh còn nhờ anh trai tìm giúp, mà anh ấy còn mắng em… Cuối cùng vẫn tìm được nhà anh, nhưng mà lúc đến nhà anh, lại thấy…”
Tô Diên há hốc miệng, cổ họng khô khốc, bàn tay đang nghịch tóc cô cũng khựng lại.
Anh hỏi: “… Em nhìn thấy gì?”
“Lúc ấy anh không có ở đó… Em nhớ là không có ai cả… Em chẳng thấy ai nên nghĩ là anh trai em tìm sai chỗ.” Cô mơ màng nhớ lại: “Nhưng anh ấy tìm đúng chỗ, em lại đi hỏi thăm hàng xóm nhà anh, bác ấy nói…” Lạc Đường cau mày: “Rõ ràng là em còn nhớ mà nhỉ, bác ấy nỏi gì nhỉ? Em không nhớ ra…”
“Không nhớ ra cũng không sao.” Tô Diên tiếp lời, hỏi ngược lại cô: “Còn em sao lại đi du học?” Dừng một chút, anh lại hỏi thêm: “Là vì anh sao?”
“— Vâng!” Lạc Đường không để ý câu chuyện rối rắm vừa nãy nữa, như là được xốc lại tinh thần, cực kỳ hăng hái trách móc anh: “Anh biết câu thành ngữ gì đó mà nhìn vật nhớ người không? Anh làm tổn thương trái tim của em, đương nhiên là em phải rời khỏi cái nơi đau lòng này rồi! Không lẽ phải ở đây ngày ngày nhớ thương anh à!!!”
Cô bỗng tăng âm lượng lên làm Tô Diên hơi giật mình.
“Ui, em đùa thôi.” Lạc Đường nói xong lại hạ giọng nhẹ nhàng: “Đúng là có một chút nguyên nhân về phía anh, không muốn ở lại thành phố C nữa, nhưng chủ yếu là em muốn ra nước ngoài học thiết kế…”
“… Ừm.”
“À, còn một chuyện nữa em muốn hỏi anh!” Cô nghiêng nghiêng đầu: “Em nhớ rõ ràng là, có đợt em khen anh đẹp trai, hỏi anh có muốn đóng phim hay gì đó không…” Lạc Đường chậm rãi nói: “Anh bảo là không, còn nói là không thích làm người nổi tiếng, vì làm gì cũng bị người khác chú ý, rất phiền…”
“Hừ, lời anh nói em còn nhớ như in…” Cô cằn nhằn anh rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Năm ba Đại học em xem liên hoan phim điện ảnh, thấy anh được đề cử ở hạng mục phim nước ngoài em còn tưởng đấy là anh em sinh đôi của anh… Không ngờ lại là anh.
Em vừa tốt nghiệp về nước đã bước chân vào showbiz, chỉ vì được gặp anh.”
Lạc Đường dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ơi, sao anh lại lựa chọn trở thành người nổi tiếng? Anh thích đóng phim sao ạ?”
“…”
Ánh mắt cô nhìn anh rất nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên cô hỏi anh chuyện này.
Vì sao…
Học kỳ II lớp 11, lúc cả lớp viết tên trường Đại học mơ ước của mình, cả cô và anh đều viết Đại học B thành phố bên cạnh.
Tô Diên cũng không ngờ Lạc Đường sẽ ra nước ngoài.
Lúc anh đi, cô không tìm thấy anh, lúc anh trở về, anh lại không tìm thấy cô.
Anh biết thân phận thật sự của Lạc Đường, biết cô là nàng công chúa được gia đình bảo vệ kĩ càng nhất, trên mạng không thể tìm được thông tin gì, đến việc cô đang ở đâu anh cũng không biết.
Khi đi học cô cũng dùng tên giả, thông tin cá nhân dĩ nhiên cũng được sắp xếp từ trước với nhà trường.
Lạc Đường có anh trai tìm giúp địa chỉ của anh, nhưng anh chỉ có một mình, không ai có thể giúp anh.
Đúng lúc ấy, có một giáo sư ở trường Đại học cứ liên tục hướng cho anh trở thành diễn viên, nói anh chắc chắn sẽ tạo dựng được tên tuổi.
Trùng hợp thế nào, lại có một công ty truyền thông không ngừng mời gọi anh ký hợp đồng.
Dù không thích nhưng anh vẫn phải thừa nhận, đây là công việc thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Thế là, trong học kỳ tiếp theo, anh nhận đủ loại phim truyền hình, không có thời gian chơi bời sau giờ học, ngoài thời gian lên lớp thì đến đoàn phim.
Cứ như vậy đến tận khi tốt nghiệp, được đạo diễn Văn phát hiện rồi trở nên nổi tiếng.
Từng đó năm, không chỉ có một lần Tô Diên được người khác hỏi vì sao.
Không có người chống lưng, không có quan hệ.
Cái vòng lẩn quẩn này không phải nơi chỉ dựa vào nhan sắc và thực lực mà có thể nổi tiếng, tương lai mờ mịt như sương mù.
Vì sao lại quyết định chịu đựng nhiều năm như vậy, kiên trì lâu như vậy.
Hình như, lí do cũng rất dễ đoán.
Mọi người theo lẽ đương nhiên mà nghĩ là vì tiền, vì danh tiếng, cùng lắm thì cao thượng hơn, vì lí tưởng, vì ước mơ trở thành diễn viên.
Không phải, tất cả đều không đúng.
Đúng, anh không ngờ mình có thể đi được đến ngày hôm nay, nhưng nguyện vọng lúc đầu của anh cũng chỉ là muốn tìm một người, muốn được một người nhìn thấy mà thôi.
…
Lạc Đường cảm thấy sau khi hỏi, cô đã phải đợi rất lâu.
Cô hơi mất kiên nhẫn.
Sao vậy, không muốn nói thì bảo là không muốn nói, cô có ép anh đâu cơ chứ!
Lạc Đường cau mày, định đổi đề tài thì cằm bị anh nâng lên.
Cô chầm chậm tập trung ánh mắt, nhìn khuôn mặt của Tô Diên.
Đây không phải lần đầu cô nghĩ rằng nếu như sau khi kết hôn, hai người có mâu thuẫn vì những chuyện vụn vặt thì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này của anh, cô sẽ không thể nào nổi giận được nữa.
Như bây giờ, anh để cô đợi lâu như vậy nhưng chỉ cần nhìn anh là tất cả bực dọc đều tan biến thành mây khói.
Lạc Đường nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Lúc say em có nhanh quên không?”
“???”
Nhanh quên cái gì?
Cô ưỡn ngực, nói cực kỳ hùng hồn: “Tất nhiên là không! Anh cứ yên tâm nói đi!”
“Thế thì em nghe cho kĩ đây.”
Tô Diên nói chậm lại: “Anh lựa chọn con đường này, lựa chọn học diễn xuất, không phải vì lí tưởng, ước mơ, cũng không phải vì anh thích nghề nghiệp này.
Anh đã có thể lựa chọn con đường hoặc nghề nghiệp khác.”
Lạc Đường ngây người: “Thế thì vì sao…”
“Là vì em.” Tô Diên sờ cằm cô, giọng chợt nhẹ nhàng: “… Vì anh sợ mình sẽ không tìm được em, nên muốn dùng cách này để em có thể nhìn thấy anh.”
“…”
Lạc Đường ngơ ngác nhìn vào mắt anh, nhìn hình phản chiếu của mình trong con ngươi nhạt màu ấy, bỗng cảm thấy sống mũi cay cay: “Thật ra bây giờ đầu em nặng lắm, không hiểu anh đang nói gì cho lắm…”
“Nhưng không biết sao, nghe anh nói…” Lạc Đường dụi dụi mắt, bĩu môi: “Em tự nhiên muốn khóc.”
“…”
Giọng điệu tủi thân của cô làm tim Tô Diên ngứa ngáy, cầm lấy đôi tay đang dụi mắt của cô.
Mắt cô đỏ lên, ngập nước.
“Không hiểu cũng không sao.” Anh xoa khóe mắt cô: “Ngủ một giấc, ngày mai sẽ hiểu.”
Lạc Đường gật đầu: “Vâng.”
Nghe được câu trả lời, cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn còn nhiều lời muốn nói với anh.
Lạc Đường há miệng định nói thì chiếc điện thoại vừa được ném sang một bên chợt rung lên.
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang, cầm điện thoại lên xem thông báo.
Nhìn thấy người gọi đến là ai, tất cả những cảm xúc đa sầu đa cảm vừa nãy đều bay đi, cô hắng giọng một cái, ấn nghe máy.
Tô Diên cũng đoán được là ai, bây giờ cũng đã 9h, nên đưa cô về thôi.
Anh nhìn Lạc Đường đang cười tủm tỉm, giọng rất vui: “Ai đấy, Lạc Chu à?”
“…”
“Vâng, em uống rượu đấy,” Cô nói xong thì đắc ý lắc đầu trong lòng anh: “Sao cơ, anh định đánh em á? Làm sao mà đánh được! Lêu lêu —”
“…”
Tô Diên nghĩ đến ông anh mặt thì đẹp nhưng tính tình lại nóng nảy của cô, đau đầu nghĩ xem có nên nghe điện thoại hộ cô không.
Nhưng anh còn chưa ra tay, Lạc Đường đã đưa điện thoại ra trước mặt anh: “Anh em bảo muốn nói chuyện với anh.”
Cô nghĩ lại, nói thêm: “Anh là em rể của ổng, ổng xấu tính lắm nhưng mà anh cứ kiên nhẫn một tí nhé!”
Cô không hề vặn nhỏ âm lượng lại nên Lạc Chu ở đầu bên kia vẫn nghe được rõ ràng, điện thoại ngay lập tức truyền đến giọng của Lạc Chu, nghe là biết đang quạo.
Tô Diên nghe máy, giọng điệu của Lạc Chu lại rất bình thường, hai anh nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
“Ổng phiền thật chứ.” Lạc Đường chép miệng một cái, cực kỳ bất mãn: “Chắc chắn là anh ấy giục anh đưa em về nhà, đúng không?”
Tô Diên hơi kéo cô ra khỏi ngực, nhấc cô dậy từ dưới thảm trải sàn, Lạc Đường yếu ớt nắm tóc anh: “Em chưa muốn về nhà…” Cô thấy mình đường đường là một người lớn hai mươi mấy tuổi lại không được phép đến nhà bạn trai, rất tủi thân: “Sao lại phải về… Đây mới là nhà em! Em không muốn về!”
Tô Diên ôm cô đến huyền quan để mặc áo khoác, thay giầy cho cô, còn Lạc Đường thì cứ biểu đạt sự bất mãn của mình.
Thỉnh thoảng anh lại lên tiếng an ủi hoặc hôn cô một cái.
Anh ôm cô vào thang máy, trong không gian yên tĩnh, Lạc Đường bỗng như tỉnh táo lại.
“Hay là… Em cưới anh nhé?”
Tô Diên sửng sốt.
Anh cúi đầu nhìn cô người yêu trong lòng mình.
Cô cười rất ngọt, dường như cực kỳ tự hào với lời đề nghị của mình: “Thế thì em sẽ không cần về nhà nữa!”
“…”
Tô Diên quên cả chớp mắt, thang máy đi xuống từng tầng, từng tầng.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ vừa cho hai người, cô nhẹ nhàng ôm cổ anh, giọng nói trong trẻo quanh quẩn bên tai: “Anh ơi, em cưới anh nhé, được không anh?”Lạc Đường belike: Chần chờ gì chồng ơi em đây.
Còn đây là ý kiến của eim.