Đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng nên Lạc Đường có thể thấy rõ mồn một biểu cảm trên mặt Tô Diên.
Lạc Đường bị đánh úp một cái nên bất ngờ vô cùng, hơi há hốc miệng, trừng mắt nghe anh thốt ra câu mình định nói.
Hình như Tô Diên cố tình đè nhẹ giọng xuống, câu nói vốn đã mập mờ, ái muội, anh lại còn dùng biểu cảm và giọng nói như vậy, phút chốc, đầu Lạc Đường muốn nổ ra như pháo hoa, rồi lại vì bị anh đọc được chính xác nội tâm mà cảm thấy hơi xấu hổ.
Nói thật, nếu tự cô nói ra thì chắc sẽ không cảm thấy xấu hổ đâu, bây giờ Tô Diên lại giành nói ra trước nên cứ như là mọi suy nghĩ trong lòng cô đều viết hết lên mặt.
Đúng là không cùng một đẳng cấp.
Đối diện với ánh mắt của anh, Lạc Đường tự nhiên lại thấy khó thở, ngập ngừng giải thích: “Thật ra cũng không phải là làm ấm giường, chỉ là…” Từ này chỉ là lúc sáng tự nhiên bật ra trong đầu cô thôi, nói thẳng ra như thế xấu hổ chết đi được.
Cô nói tiếp: “… Em không muốn anh phải nằm ngủ dưới đất thôi, anh xem giường to thế này nằm cùng nhau cũng được mà.”
“Với cả, bọn mình yêu nhau rồi còn gì nữa —” Lạc Đường nói đến đây thì nâng giọng lên, sau đó lại thấy Tô Diên nhướng mày thật nhẹ một cái, cô lập tức hạ giọng xuống thành than thở: “Nên ngủ với nhau cũng có sao đâu…”
Tô Diên nhìn cô, biểu cảm vẫn bình tĩnh.
Giọng nói của anh rất bình thản, không trả lời thẳng vào vấn đề: “Chắc là em vẫn chưa nói chuyện chúng mình cho người nhà đâu đúng không?”
“…” Lạc Đường hơi bất ngờ, gật đầu: “Vâng, em chưa nói.”
Giai đoạn đầu này Lạc Đường phải nói dối với bọn họ, nếu nói thật ra chuyện yêu đương với Tô Diên thì chẳng khác nào tự khai với mọi người lí do mình tiến vào showbiz, cô có thiếu đòn đâu.
Hơn nữa, cô cảm thấy nói bây giờ cũng không có ý nghĩa trọng đại, chờ đến lúc bàn chuyện cưới xin đưa Tô Diên về nhà thì được hơn.
Lạc Đường đang định giải thích, Tô Diên đã nói trước: “Em cũng tự nói rồi đấy, lần này em đến ở với anh cũng không nói với ba mẹ, ba mẹ em cũng không biết.”
“Với lại…” Tô Diên hơi ngừng lại, nghịch nghịch cằm cô: “Mình ở bên nhau chưa lâu, em sẽ không có cảm giác an toàn.”
Anh muốn chịu trách nhiệm với cô.
Anh thấy được, cô nhảy nhót, hớn hở thăm dò anh, nhưng trong ánh mắt vẫn có chỗ chưa hoàn toàn chắc chắn.
Tất nhiên trong tình yêu, một số việc là điều bình thường, nhưng anh vẫn muốn làm từng bước, cho cô cảm giác được yêu, cảm thấy an toàn.
Cả căn phòng yên tĩnh.
Nghe anh nói như vậy, Lạc Đường phát hiện cô cũng không có bất cứ cảm giác kinh ngạc hay bất ngờ nào cả, ngược lại, còn thở phào nhẹ nhõm.
Hình như từ lâu cô đã đoán được anh sẽ nói như vậy.
Ngay từ đầu, khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu mình, cô đã mơ hồ linh cảm được cái anh người yêu có phong cách của ông chú cán bộ này sẽ dùng đạo lí rồi nguyên tắc để từ chối cô.
Dù bình thường lúc nói chuyện anh cũng sẽ trêu cô, nhưng… khi tiếp xúc thân thể, Tô Diên chưa từng vượt quá giới hạn, tiếp xúc thân mật nhất của hai người cũng chỉ dừng lại ở hôn môi.
Tất cả những lí do anh nói đều là nghĩ cho cô.
Mà thật ra cô cũng chẳng chuẩn bị gì cả.
Đây cũng là mối tình đầu của cô, tuy là đã hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng hai mươi năm nay cô FA từ trong trứng còn gì?
Người đánh tiếng, bắt chước theo tiểu thuyết trên mạng là cô, nhưng nếu Tô Diên nghe theo lời cô thật, có khi cô sẽ chạy mất dép trước khi lâm trận cũng nên.
Lạc Đường bị anh gãi gãi cằm như mèo, hai người nhìn nhau, lúc này cô bỗng cảm thấy mình thích anh nhiều hơn bất cứ lúc nào khác.
Hai người quen nhau từ khi mười mấy tuổi.
Thời niên thiếu cô cũng rất thích vẻ bề ngoài của anh, nhiều năm qua đi, anh đã không còn cái vẻ ngây ngô năm ấy, tuấn tú cực điểm, đường nét khuôn mặt hoàn toàn có thể dùng từ tinh xảo để miêu tả.
Tỉ lệ cơ thể Tô Diên cực kì chuẩn, nhìn qua thì thấy gầy nhưng lại cho người ta cảm giác có thể dựa vào.
Lạc Đường chớp chớp mắt, sau đó đứng lên ngồi vào lòng anh.
Vừa nãy cô dùng sữa tắm của anh nên mùi hương trên người cô rất hợp với anh.
Tô Diên dùng Hermès Eau D’orange Verte, dòng sản phẩm mùa xuân chiết suất từ cam.
Mùi hương của cam đúng như tên gọi của nó.
Tuy là chiết suất cam quýt, cũng là mùi hương cam tiêu chuẩn nhưng lại giống mùi quả cam non còn hơi xanh hơn.
Cảm giác hơi chua, xanh tươi, sạch sẽ.
Lúc trước, khi ôm anh Lạc Đường cũng đã tò mò, anh dùng nước hoa gì mà lại có cả mùi hương của cây cỏ nhưng xen lẫn cả một chút hương cam chanh như thế.
Cô cũng định hỏi Tô Diên nhưng lúc hai người gặp mặt thì cứ dính lấy nhau nên cô cũng quên mất, không ngờ lần này đến nhà anh làm tổ lại biết được.
Lạc Đường nhìn người đẹp từ góc độ này cực kỳ quyến rũ, không nhịn được đưa tay vuốt mắt anh.
Mí mắt Tô Diên rất mỏng, nói đúng ra thì mắt anh được coi là một mí, nhưng tỉ lệ rộng hẹp lại rất hoàn hảo nên còn đẹp hơn nhiều đôi mắt hai mí khác.
Ngón tay Lạc Đường đặt lên trên mắt anh, anh theo phản xạ nhắm lại, Lạc Đường bỏ ra, anh lại mở mắt.
Cô chợt nhớ đến những ngày cuối thời đại học, ngày nào cũng bận hộc cả máu, sáng dậy sớm, đêm thì thức trắng, phải dựa vào những tấm ảnh của Tô Diên để củng cố tinh thần.
Khi ấy, cô sẽ phóng to những bức ảnh chất lượng cao của anh, mong muốn được chạm vào từng bộ phận trên khuôn mặt của anh.
Cuối cùng, Lạc Đường nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt anh, kinh ngạc “Ui” một cái: “Anh ơi, anh cũng hai mươi lăm tuổi rồi mà sao khóe mắt chẳng có tí nếp nhăn nào thế?”
“…”
Tô Diên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người yêu, mắt cô mở to, đầy vẻ tò mò, nghiêm túc hỏi vấn đề làm người ta dở khóc dở cười.
Đề tài hồi nãy cứ thế tự nhiên bị bỏ qua.
Tô Diên còn chưa nghĩ ra nên nói gì, cô người yêu lại ôm anh nói: “Em nhớ là có một bài báo khoa học nổi tiếng, nói là người thích cười sẽ dễ có nếp nhăn nơi khóe mắt hơn.
Cũng hợp lý lắm.”
“Thế là có thể hiểu được rồi, anh xem, anh không thích cười, nên mắt không có vết chân chim, không có vết cười ở khóe miệng, nếp nhăn trên trán…” Ngón tay Lạc Đường di từ trên khóe mắt anh đến khóe miệng, cuối cùng di lên trán, vỗ bẹp một cái vào trán anh: “Anh lén sử dụng chiêu giữ gìn nhan sắc! Quá là xảo quyệt!”
Giọng điệu của cô khoa trương quá, Tô Diên cười cười, cầm tay cô xuống nghịch nghịch, cảm xúc mềm mại như không xương: “Bây giờ anh không dùng.”
Lạc Đường ngơ ngác: “Dạ? Không dùng gì cơ?”
“Chiêu giữ gìn nhan sắc.”
Tô Diên nói xong thì bế cô xuống giường cho cô đi ngủ, còn anh thì vào nhà vệ sinh.
Lạc Đường mãi mới hiểu được anh nói thế là có ý gì.
Cô bảo, chiêu giữ gìn nhan sắc của anh là không cười.
Anh lại bảo, bây giờ không dùng, nghĩa là từ sau khi có cô thì —
A a a a a cái anh này!
Lạc Đường phân tích lời Tô Diên rồi lại phân tích đến khuôn mặt đỏ bừng của mình, trong lời nói của anh có hàm ý, không phải như bình thường mà là một lời tâm tình.
Cô đỏ mặt ngước nhìn trần nhà một lúc, bất ngờ, không gian xung quanh tối đen, cùng lúc ấy, bên tai có giọng nói quen thuộc: “Anh tắt đèn đây.”
“…”
“Ngủ đi.”
Ngủ á…
Làm sao ngủ dễ thế được.
“Này, anh.” Lạc Đường lật người, ghé vào mép giường, nhìn bóng người mờ mờ dưới giường: “Anh không lên ngủ với em thật đấy à?”
Bóng đêm truyền đến tiếng cười khe khẽ của anh làm lòng cô ngứa ngáy.
Tô Diên nằm rất gần giường, ngồi dậy là nhìn được cô.
Anh xoa xoa đầu cô: “Ngoan.”
“…”
Muốn thăng thiên quá.
Trong lòng Lạc Đường gào thét một tỉ lần, nhưng vẫn không cam lòng cứ thế đi ngủ.
Cô im lặng hai giây, chợt nghĩ đến một việc, hào hứng nhảy lên: “Đúng rồi! Từ khi anh tỏ tình với em, đến tận bây giờ bọn mình yêu nhau bao nhiêu lâu rồi.”
“… Hử?”
“Ờm…” Lạc Đường hơi ngại: “… Hình như anh chưa nói thích em lần nào.”
Mặc dù chỉ là một câu nói hình thức mà thôi, anh cũng từng nói theo cách khác.
Nhưng — cô vẫn muốn nghe câu nói thẳng ra cơ!
Cơ mà…
Lạc Đường nghĩ đến tính cách của Tô Diên, chắc anh không thích nói mấy câu như thế… Anh không giỏi thể hiện tình cảm cho lắm… Thôi kệ, quên đi.
Sự hào hứng của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh, bắt đầu xuống nước với anh: “Thôi, không sao, em tự dưng nghĩ ra thôi à, anh không nói cũng chẳng —”
Cô đang độc thoại một mình, Tô Diên lại nói: “Ừm, anh chưa nói bao giờ.”
“…”
“Vậy thì bây giờ nói bù.” Hai tay nhéo nhéo má cô, nói: “Anh yêu em.”
Hermès Eau D’orange Verte.