Thật ra Lạc Đường muốn buộc hẳn nơ con bướm lên trán mình nhưng cô thấy ruy băng hơi xấu, với lại buộc kiểu gì thì đính nơ bướm lên trán trông cũng ngốc chết đi được, đành phải buộc lên vali.
Tuy cái trò lấy mình làm quà tặng cũ hơn cả chữ cũ rồi nhưng vẫn là old but gold! Không thì tại sao phim truyền hình bây giờ người ta vẫn diễn như thế?
Nhưng mà vừa nói ra câu đấy, Lạc Đường lập tức cảm nhận được không khí ngưng trệ.
Mỗi tầng chỉ có một hộ, không sợ bị hàng xóm nghe thấy nhưng hai người cứ đứng ở huyền quan nói chuyện cũng hơi kỳ.
Lạc Đường nhìn vẻ mặt như đang đi vào cõi thần tiên, mãi không chịu đáp lời của anh, hắng giọng một cái: “Này, hay là anh vào nhà rồi đóng cửa lại trước đi?”
“… Ừm.”
Nhân lúc Tô Diên hay người đóng cửa, Lạc Đường yên lặng đẩy vali lại vào góc, ngoan ngoãn ngồi lên vali dựa vào tường.
Tô Diên quay đầu lại, tiếp tục nhìn cô.
Lạc Đường đã quá quen với khuôn mặt lạnh lùng của Tô Diên khi tiếp xúc với người ngoài hay khi quay phim, mặc dù biểu cảm của anh trước mặt cô có vẻ là phong phú nhất nhưng phần lớn thời gian vẫn là bình tĩnh.
Bây giờ cô xách vali đến nhà anh hình như đã làm anh sốc nặng, ánh mắt của anh còn hơi “ngơ ngác”.
Vẻ mặt này cộng với nhan sắc của anh không hiểu sao lại làm cô thổn thức.
Tô Diên lên tiếng trước: “Em xách vali sang đây, định…”
Lạc Đường biết thừa là anh sẽ hỏi mà cô cũng không định nói dối, cắt ngang anh, nói thật: “Tuần lễ thời trang bắt đầu được một thời gian rồi, một tuần nữa em sẽ đi Paris, không biết bao giờ mới về, chắc là sẽ lâu lắm.”
“…?”
Không đầu không cuối, hỏi một đằng trả lời một nẻo, thi đại học mà thế này chắc chắn bị điểm liệt.
Khuôn mặt vô cảm của Tô thần tràn ngập dấu hỏi chấm: “Em —”
Lạc Đường nói một đống câu linh tinh đương nhiên là có mục đích, giành nói: “Nhưng em bảo với ba mẹ là em muốn đi sớm, hôm nay đi Paris luôn.
Cho nên bọn họ nghĩ bây giờ em đang trên máy bay rồi.”
Để ba mẹ nghĩ là cô đã lên máy bay, nhưng thật ra cô lại lén lút chạy đến nhà Tô Diên, trời biết đất biết bọn cô biết, cô quả thật là thiên tài kế hoạch!
“…”
Tô Diên sắp xếp lại những lời Lạc Đường vừa nói trong đầu, cộng thêm hành động và tin nhắn lúc sáng cô gửi.
Tổng kết lại, mục đích của cô cực kỳ rõ ràng.
Nhìn biểu cảm, hình như cô bé này rất thích làm anh ngạc nhiên, cũng rất thích xem phản ứng của anh trước những bất ngờ cô mang đến.
Giống như lần trước đón anh tan làm vậy, nhưng lần này còn hoành tráng hơn, sáng nhắn WeChat bảo muốn tặng quà cho anh, chiều đóng gói mình với hành lý gửi tới.
Tô Diên không biết diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, từ tiệc sinh nhật hồi tháng Sáu được gặp lại cô, cùng một đoàn phim với cô, yêu đương với cô.
Rất nhiều, rất nhiều khoảnh khắc, đều có một cảm xúc duy nhất vọt đến, làm chật ních trái tim anh, ấm áp đến khó tin.
Anh hơi buồn cười.
Đây đúng là… một món quà giá trị.
“Anh!” Tô Diên chưa nghĩ ra muốn nói gì, giọng nói trong trẻo bên tai đã cắt ngang suy nghĩ anh: “Sao anh không nói gì?”
“Em nói rồi đó nha,” Lạc Đường nói tiếp: “Em nói dối ba mẹ, bây giờ không có nhà để về đâu.”
“Nên là anh ấy,” Cô nghiêng đầu, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Đường đường là một anh bạn trai, anh có định suy xét một tí, cho em ở lại mấy ngày không?”
Cô nói vừa vui vẻ vừa tự nhiên, chẳng có chút gì ngại ngùng, tựa như không phải đang hỏi anh cho mình ở lại được không, mà giống đang muốn giao cho anh chăm sóc một bé thú cưng.
Tô Diên cụp mắt cười, không đồng ý ngay: “Ở lại cũng được.”
Lạc Đường nghe vậy định chạy lên vui vẻ ôm anh, Tô Diên lại nói: “— Nhưng anh muốn hỏi trước mấy vấn đề.”
“???”
Lần này đến lượt Lạc Đường ngạc nhiên: “Vấn đề gì ạ?”
“Có cắn người không?”
“…?” Hử? Cắn người gì cơ? Cái gì cắn người cơ? Cô có phải động vật —
“Có sủa bậy không?”
“…???” Đợi tí, anh coi cô là —
“Ăn nhiều không?”
“…”
Câu cuối cùng Tô Diên còn vừa hỏi vừa kéo dài giọng ra: “Có nghe lời không?”
“…”
Lạc Đường nhìn ánh mắt anh, cố giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi —
“Có cắn, cắn chết luôn, có sủa, sủa nhiều đến mức bảo vệ tòa nhà lên hỏi tội anh, ăn cực kỳ nhiều, ăn đến mức làm anh sản nghiệp.
Không nghe lời tí nào, bảo một đằng chắc chắn sẽ làm một nẻo.”
Lạc Đường nói trôi chảy cả một đoạn dài, cáu kỉnh lườm anh.
Vui ghê chưa! Coi cô như thú nuôi chứ gì! Đồ người yêu thúi!
Lạc Đường còn tưởng anh sẽ nói một câu như “Anh đùa thôi đừng giận” để dỗ cô, nhưng ai dè nghe cô nói thế xong anh lại càng cười như được mùa.
Hai mắt cong cả lên, bước đến gần vuốt vuốt tóc cô như vuốt lông thú cưng, giọng nói đầy thu hút: “Ừm, nghe cũng thú vị đấy.”
“…” Hứ! Muộn rồi!
Lạc Đường trợn mắt, không né tránh tay anh nhưng cũng ứ thèm quan tâm anh, nhưng mà một giây sau, Lạc Đường cảm nhận được tay anh dần di chuyển về trán cô, xoa nhẹ.
Anh còn nói: “Hợp gu anh, anh nuôi.”
“…”
_
Lạc Đường cảm thấy Tô Diên đang dùng sức mạnh của mình để chứng minh tầm quan trọng của khả năng thả thính của bạn trai và cảm xúc trong mối quan hệ yêu đương.
Như là vừa mới nãy, cô suýt thì nổi khùng lên giận dỗi với anh ngay vào tối đầu tiên ở chung nhưng năm chữ cuối cùng của anh, nhất là hai chữ “anh nuôi” vừa nói ra khỏi miệng —
Cô đảo mắt một cái, bỗng nhiên cảm thấy tất cả cáu giận đều tan biến, ngọn lửa tựa như có thể thiêu rụi cả thảo nguyên chợt dập tắt, đã thế còn nở ra vài bông hoa rực rỡ.
Má, khổ ghê!
Bây giờ vẫn còn sớm, Lạc Đường không quan tâm đến vali nữa, hai người ăn tối xong, cô lại rủ rê Tô Diên mở cái TV chẳng mấy khi động đến nhà anh lên, nằm lì trên sofa tìm phim để xem.
Hai người chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài rất nổi tiếng, nhưng không hiểu sao Lạc Đường xem cả bộ phim mà không hề thấy hứng thú, cố gắng xem hai tiếng đồng hồ xong còn thấy buồn ngủ.
Cô vừa ngáp vài cái Tô Diên đã phát hiện, phim chiếu xong là tắt TV, quay đầu hỏi: “Muốn đi ngủ chưa em?”
Hơn 10h tối, quá sớm, còn chưa được tận hưởng cuộc sống về đêm với Tô Diên, Lạc Đường từ chối: “Không đâu, em vẫn thức được.”
Nhưng mà ngay sau đấy, cô lại ngáp một cái thật to, khóe mắt còn ươn ướt.
Tô Diên bật cười, nhìn cô thì thầm dụi mắt, đỡ vai cô ngồi thẳng dậy: “Chuẩn bị đi ngủ thôi em, anh mang vali lên cho, em lên trước —”
Anh nói, tự dưng lại ngừng lại.
Lạc Đường mơ màng quay đầu: “Dạ? Em lên trước gì ạ?”
“…” Tô Diên dừng một chút: “Phòng ngủ cho khách trên tầng không có người dùng đâu, nhưng mà dì giúp việc cũng hay quét dọn trên đấy, em ngủ phòng cho khách hay phòng của anh cũng được.”
“…”
Lạc Đường hiểu được ý anh, chầm chậm ngước lên nhìn anh với anh mắt chăm chú nhất có thể.
Không phải chứ?
Bọn mình không ở chung phòng được ạ?
Giường anh to như thế mà không chia cho em một nửa được à?
Ba câu hỏi liên tiếp ùa ra trong đầu cô, Lạc Đường vừa buồn ngủ vừa lười nghĩ, thành thật hỏi: “Sao lại không ngủ chung ạ?”
“Bởi vì —”
“Anh đừng nói vội,” Lạc Đường đưa tay ngăn anh lại, nhanh trí: “Hôm qua em phải video call với anh mới ngủ được nhưng đấy là bởi vì không gặp được người thật thôi.
Hôm nay ở chung nhà rồi, nhìn thấy mặt nhau rồi, chẳng lẽ vẫn phải video call ạ?”
Lập luận chặt chẽ, giọng điệu cứng rắn, híp mắt nhịn ngáp: “Không biết đâu, em sợ, em không ngủ một mình được.”
Tô Diên vẫn không ừ hử gì, Lạc Đường chỉ chỉ mình: “Anh đừng thấy bây giờ em buồn ngủ thế này,” Cô nói: “Nếu anh không ngủ cùng phòng với em, em sẽ tỉnh táo lại ngay lập tức, tự mình dọa mình, không ngủ được.”
“…”
Cô thuận thế bổ nhào lên người anh, làm bộ làm tịch cắn môi: “Ngày đầu tiên em đến ở với anh mà đã phải thức trắng đêm, anh nỡ sao ạ?”
“…”
Tất nhiên là Tô Diên không nỡ.
Nhưng bởi vì một nguyên nhân không thể nói ra lời nào đó, cô ngủ trên giường, anh nằm dưới đất.
Lạc Đường vẫn chưa ngốc đến độ đi hỏi anh “Uầy sao có giường mà anh không lên nằm, lên đây đắp chăn bông ngủ chung nè”, anh chắc là có điều băn khoăn của anh, mà cô cũng bị cái phim tình cảm dài dòng vừa nãy làm cho buồn ngủ, tắm rửa xong thì buồn ngủ đến độ mơ hồ.
Đằng nào thì…
Cũng có tận bảy ngày mà! Việc gì phải vội!
Giường nhà Tô Diên rất to rất êm, không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến có Tô Diên ở trong phòng cô đã có thể vô cùng an tâm.
Đêm nay Lạc Đường ngủ rất ngon.
Ngủ sớm nên dậy cũng sớm.
sáng sớm hôm sau nhìn điện thoại mới có “6:40”.
Trừ khi phải thức suốt đêm thì không biết đã bao lâu Lạc Đường chưa nhìn thấy ánh mặt trời vào giờ này, huống chi là tự thức dậy.
Lạc Đường cảm khái một lúc với cái đồng hồ sinh học hiếm thấy này, cố gắng ngồi dậy mà không phát ra tiếng.
Phòng rộng, chỗ trống cũng nhiều, cô ngồi thẳng dậy xoay người lại, liếc mắt một cái đã thấy được người bên cạnh giường.
Đệm Tô Diên nằm là mấy cái thảm và chăn trong nhà anh với mấy cái Lạc Đường mang đến.
Tối qua Lạc Đường đã tự nằm thử một lúc, cực kỳ êm, thoải mái đến mức cô còn định giành luôn chỗ ngủ dưới sàn.
Tô Diên nằm nghiêng, quay mặt về phía cô, nhưng đầu hơi cúi xuống không nhìn rõ mặt.
Lạc Đường xốc chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận đến bên cạnh anh, hơi quỳ ngồi ở mép chăn.
Tô Diên không phát hiện gì cả.
Anh vẫn nhắm mắt ngủ, đôi lông mi từng được lên hot search vừa dài vừa cong, tạo thành một lớp bóng mờ dưới mắt anh.
Chăn và bộ đồ ngủ sẫm màu làm cho làn da anh càng trắng như ngọc, môi hơi nhợt nhạt, hơi thở êm ái, vững vàng, nết ngủ rất ngoan và đẹp.
Sáng sớm, nhìn thấy cảnh này mà mặt đỏ tim đập.
Thần tiên giáng trần…
Lạc Đường vừa mê đắm vừa hối hận ban nãy không mang điện thoại ra đây, nếu không thì đã chụp được cảnh tượng quý giá này rồi.
Cô nhích về phía trước, chạm nhẹ vào góc chăn của anh, chạm nhẹ vào mái tóc của anh, nhẹ đến mức không thể phát hiện.
Không biết ngồi nghịch bao lâu, bên cạnh gối của Tô Diên chợt có tiếng rung.
Tiếng không lớn nhưng trong không gian tĩnh lặng lại có vẻ rất rõ ràng, Lạc Đường sợ hãi nhảy lên, kêu một tiếng theo phản xạ.
Kêu xong cô mới nhận ra đó là đồng hồ báo thức của Tô Diên.
Nhưng mà đã muộn —
Điện thoại vừa rung lên, mí mắt anh đã run run, chuẩn bị tỉnh dậy.
Tiếng kêu của cô cũng làm anh giật mình, Tô Diên đột ngột mở mắt ra, lập tức ngồi dậy bắt lấy cổ tay cô.
Không phải cái nắm tay bình thường, ngón tay anh dùng rất nhiều sức, chưa bao giờ anh nắm tay cô như vậy.
Đầu tóc Tô Diên hơi rối bù, có lẽ là do vừa tỉnh dậy, tròng mắt sâu như có sương mù không đáy, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Ngoài đáng sợ, còn có tức giận.
Lạc Đường bị sốc bởi ánh mắt đáng sợ ngay trước mắt nên quên cả kêu đau.
Ba giây sau, hình như bây giờ Tô Diên mới nhìn rõ mặt cô, những cảm xúc vừa rồi còn cuồn cuộn trong đáy mắt lập tức biến mất, ngón tay cũng buông lỏng, nhẹ nhàng nắm tay cô.
“… Anh xin lỗi,” Anh xoa xoa thái dương: “Xưa nay anh quen ngủ một mình, nghe em kêu anh tưởng là…”
“À, không sao, không sao ạ.” Lạc Đường bình tĩnh lại: “Em không biết điện thoại anh có chuông báo, làm anh giật mình cũng bình thường, là lỗi của em mà.” Nhớ lại phản ứng của Tô Diên, Lạc Đường lại hỏi: “Anh có sao không ạ? Em thấy anh —”
“Ừm, anh không sao.”
Giọng nói của Tô Diên còn hơi khàn khàn ngái ngủ, Lạc Đường nghe anh nói thế nhưng vẫn hơi lo lắng, định hỏi thêm nhưng anh lại đưa tay ra, không nói một lời ôm cô vào lòng.
Lạc Đường hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm của anh.
Hai người cứ ngồi trên thảm ôm nhau như thế, Lạc Đường hít hít mùi hương trên người anh, không nhịn được cười: “Chào buổi sáng, bạn trai.”
Cô cảm nhận được Tô Diên đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu mình, sau đó lồng ngực anh hơi rung lên: “Ừm, chào buổi sáng.”
…
Chuông báo thức là để nhắc nhở thời gian đi làm, hôm nay Tô Diên vẫn phải đến đoàn phim nên hai người không quấn lấy nhau được bao lâu, ôm một lúc thì đứng dậy rửa mặt.
Tô Diên đi tắm, còn Lạc Đường không có thói quen tắm vào buổi sáng, chờ anh tắm xong mới vào nhà vệ sinh.
Lúc cô đánh răng, Tô Diên đứng bên cạnh nhìn.
Cô muốn ép mình không quan tâm đến ánh mắt của anh nhưng cuối cùng, đến lúc skincare vẫn không nhịn được.
Lạc Đường nhìn anh trong gương: “Anh nhìn gì thế?”
“Nhìn em đấy.” Anh trả lời không chút do dự.
Lạc Đường cạn lời, ai đó nhíu mày: “Sao, không cho anh nhìn à?”
Anh bây giờ không có tâm trạng của lúc mới rời giường nữa, cũng không bị ảnh hưởng chút nào bởi chuyện vừa nãy, khôi phục hoàn toàn trạng thái lúc bình thường ở bên cạnh cô.
“…”
Đây là nhà anh, cô dám nói là không cho nhìn chắc?
Lạc Đường ngậm miệng, skincare theo đúng thứ tự, thấy môi hơi khô, định lấy son dưỡng môi, anh đứng sau nói: “Em định ra ngoài à?”
“Dạ?” Lạc Đường dừng ta lại: “Không ạ, em có định ra ngoài đâu.”
“Thế ở nhà trang điểm làm gì?”
“… Em đâu có trang điểm đâu! À, anh bảo cái này ạ — đây không phải trang điểm đâu, cho mềm môi thôi anh.” Lạc Đường nghĩ nghĩ: “Ờm… Tuy không phải là mặt nạ môi nhưng mà cứ coi là một loại chăm sóc môi đi.”
Tất nhiên phải chăm sóc môi cho kỹ rồi, thế thì hôn mới thích!
Lạc Đường nghĩ chủ đề này sẽ dừng tại đây, giơ tay chuẩn bị thoa son lên, ai dè Tô Diên lại hỏi một câu đúng chất trực nam: “Thế sao em lại thoa cái này lên?”
“…” Lạc Đường lại dừng tay, quay đầu nhìn anh: “Sao anh cứ thắc mắc mãi chuyện son dưỡng môi thế?” Lạc Đường thấy hơi lạ nhưng vẫn trả lời anh: “Bây giờ là mùa thu, môi rất dễ bị khô, thoa son dưỡng lên vừa mềm môi vừa để bảo vệ môi, dễ hiểu mà anh.”
Tô Diên dựa vào cửa, chân dài không đứng thẳng, lười biếng như người mẫu tạo hình.
Anh cười, âm cuối hơi cao lên: “Mềm môi?”
Lạc Đường:???
Cô gật đầu: “Vâng.”
Tô Diên lại hỏi: “Môi em đang khô à?”
Lạc Đường không hiểu ra sao gật đầu: “Vâng.”
Ý cười trên mặt Tô Diên càng rõ hơn.
Anh đứng thẳng dậy khỏi khung cửa, đi đến trước mặt cô, xoa xoa hai má cô, rồi lại dùng ngón tay chạm lên môi cô.
Sau đó cười nói: “Để anh giúp em.”
“…”
Lạc Đường giật mình, không để cho cô hỏi giúp kiểu gì, đôi môi cô đã bị chặn lại nghiêm ngặt.
Cô lúc này mới hiểu, anh bảo “giúp” là có ý gì.
Giúp cô làm mềm môi.
Tô Diên hôn rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn, cọ cọ trên môi cô, bờ môi mềm mại dùng sức vừa phải, một cái hôn lưu luyến khác thường.
Lúc tách ra, cô còn cảm thấy chưa đủ, đôi môi như nóng lên bởi cái hôn của anh.
Cô há hốc miệng, bị anh đánh úp nên hơi ngại ngùng: “Anh làm cái gì đấy…”
Tô Diên không đáp mà hỏi cô: “Môi còn khô không?”
Anh hôn lâu như thế làm sao mà khô cho được? Lạc Đường vừa oán thầm vừa nói: “Anh cút đi…”
“Mềm không?”
“…?”
Anh lại có ý đồ gì nữa?
Nhưng mà cuộc tra tấn tâm hồn của anh vẫn chưa kết thúc.
Tô Diên nhìn cô, tròng mắt nhàn nhạt, đôi môi nhạt màu của anh cũng vì nụ hôn vừa nãy mà hồng hào hơn, hồng đến mê người, anh cong môi: “Son dưỡng dùng tốt hơn, hay anh dùng tốt hơn?”
“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...