Trên màn hình lớn, quảng cáo vẫn chưa chiếu xong, ánh sáng hắt lên mặt hai người.
Tô Diên cười rất đẹp, con ngươi nhạt màu lại sâu thẳm, tay anh vẫn còn đặt trên trán cô.
Lạc Đường bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, hít thở cũng khó khăn.
Anh vừa nói gì ấy nhỉ?
Ví dụ như bé yêu.
Hay ví dụ như… công chúa nhỏ.
Lúc trước, anh còn nói một câu, em không thấy hai người uống chung một cốc trà sữa rất lãng mạn à.
Mạch não như thế hình như hơi quen, nhưng bây giờ Lạc Đường não ngắn không nghĩ ra, cô gom tất cả thành công lao của “Tập hợp những lời thả thính lãng mạn nhất” trên mạng.
Cái anh này rõ ràng là chẳng bao giờ diễn phim tình cảm, mấy câu thả thính này học của ai thế?
Tô Diên chắc chắn là đi tra mạng rồi! Quá là đầu tư! Chắc chắn là thế!
Lạc Đường thấy mình sắp rớt hết liêm sỉ đến nơi, về nhà nhất định cô phải đi mua quyển sách đấy, nhất định phải lên mạng học hỏi một chút, thả luôn bả cho anh phục sát đất!!!
Im lặng hồi lâu, Lạc Đường không hề ngại ngùng bảo anh từ nay về sau phải gọi cô là “bé yêu”.
Cô hỏi ngay: “Tô Diên, anh cố tình đúng không?”
“Anh biết thừa là em không cưỡng lại được mấy trò thả thính của anh,” Lạc Đường trợn mắt lên án anh: “Lúc ở đoàn phim cũng thế, hở ra là lại làm mấy động tác nhỏ.
Bộ anh rảnh lắm hả? Anh thì hay rồi, kĩ thuật diễn xuất giỏi nên chú Văn đâu có mắng anh, toàn đè đầu em ra mắng đây này, anh cố tình!”
Lạc Đường thật ra không muốn nói đến cái này, nhưng cô không kiềm chế được cái miệng của mình.
Cô tự biết dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mình mỗi khi bị Tô Diên trêu rất đáng xấu hổ.
Bây giờ mới yêu được có vài ngày, sau này phải làm thế nào đây!
Nghe cô nói vậy, Tô Diên chuyển tay từ trán sang hai má cô.
Hôm nay Lạc Đường muốn làm cool girl nên buộc tóc đuôi ngựa, hai sợi tóc mái buông tự nhiên bên má, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay được trang điểm tỉ mỉ, mắt hạnh như chứa sao.
Quả thực chẳng khác gì thiếu nữ bước ra từ truyện tranh.
Anh gảy một lọn tóc của cô ra, hôm nay cô đeo một chiếc khuyên nhỏ bằng ngọc trai lấp lánh.
Tai cô rất trắng, vành tai tròn tròn đáng yêu có thêm viên ngọc trai nho nhỏ càng thêm dễ thương.
Anh không nói gì vài giây, Lạc Đường hơi quay đầu sang: “Anh đang làm gì đấy?”
“Ngắm khuyên tai của em.” Tô Diên nói xong cũng không vuốt tai cô nữa.
Nhắc đến trang sức của mình, Lạc Đường lập tức tỉnh táo: “Sao ạ? Em mới mua đó, không đẹp anh?”
“Đẹp.” Tô Diên gật đầu rồi lại nghĩ nghĩ: “Nhưng anh thấy khuyên hình ngôi sao đẹp hơn.”
“Dạ?” Lạc Đường đang vui sướng vì được khen, thuận thế hỏi: “Cái nào cơ ạ?”
Tô Diên: “Cái mà em đeo ở đoàn phim hôm anh nhìn thấy clone Weibo của em —”
“Này này, dừng dừng!” Lạc Đường không muốn nghe mấy chữ “clone Weibo” xuất hiện cùng nhau, lập tức lấy tay che miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa, em nhớ rồi.”
Lạc Đường không bỏ tay xuống ngay, vì cô phát hiện, người yêu cô dù bị che miệng lại cũng đẹp trai vl, lúc nào cũng quyến rũ chết đi được.
Tô Diên chớp mắt một cái, trái tim Lạc Đường lại đập loạn cả lên.
Anh nhìn cô như muốn nói gì đó, mấp máy môi.
Gần như ngay lập tức, lòng bàn tay Lạc Đường cảm nhận được môi anh chạm vào, cảnh tượng lần trước như được tái hiện, cô bảo Tô Diên ăn bỏng ngô, cứ nghĩ là anh sẽ dùng tay cầm lấy.
Không ngờ…
Anh ăn luôn miếng bỏng ngô trên tay cô.
“Anh ơi.” Cổ họng Lạc Đường hơi khô.
“Sao em?”
Lạc Đường thấy bàn tay mình như vừa chạm vào thạch hoa quả mềm mại, nghiêm túc hỏi: “Anh… khai thật ngay, tối nào anh cũng dùng mặt nạ môi đúng không, hả? Anh dùng của hãng nào đấy?”
“……”
Không để cho Tô Diên kịp trả lời, Lạc Đường bỏ tay xuống: “Thôi quên đi, anh như cán bộ tổ dân phố ấy, chắc cũng chẳng biết mặt nạ môi là cái gì.”
Đến “ngựa gỗ” mà anh còn ứ biết chắc là chẳng lướt mạng bao giờ.
“Lần trước mình xem《Thất Gia》ấy,” Lạc Đường nhấp nhấp môi: “Anh nói thật cho em, lúc đấy em cho anh bỏng ngô, anh cố tình cúi xuống ăn để em đút cho anh đúng không?”
Màn hình lớn bắt đầu chiếu logo của các thương hiệu tài trợ, nhưng Lạc Đường vẫn nghe được rõ ràng giọng nói của anh: “Ừ, anh cố ý đấy.”
Anh dám thừa nhận trắng trợn thế hả?
Cô sửng sốt, Tô Diên lại nói: “Ở đoàn phim, trong rạp chiếu phim lần trước, với cả vừa nãy nữa, anh cố ý hết đấy.”
“…” Lạc Đường cắn ống hút, không hiểu lắm: “Nhưng mà… vì sao ạ?”
Nếu đã dẫn dắt cô hỏi câu này, tất nhiên Tô Diên phải có đáp án từ lâu.
Ánh sáng mờ quá, Lạc Đường chỉ cảm thấy đống thịt trên mặt mình bị ngón tay thon dài của anh nhéo nhéo: “Bởi vì lúc em đỏ mặt rất đáng yêu, anh muốn ngắm.” Tô Diên ngừng một chút, nghiêm túc hỏi ý kiến cô: “Cái này có được tính là lí do không?”
“……”
Không có gương ở đây nhưng Lạc Đường biết mặt mình lại bắt đầu đỏ lên rồi.
Cô đẩy tay anh ra, giả vờ uống trà sữa, muốn yên tĩnh một lát.
Tô Thả Thính, anh nên ngậm miệng lại đi.
_
Lần xem lại này, tâm trạng lúc đầu cũng như lần xem công chiếu, Lạc Đường nghĩ lại mấy câu thả thính của người nào đó rồi tập trung xem phim.
Hôm nay muốn xem lại《Thất Gia》còn có một nguyên nhân rất lớn là phim sắp không chiếu ở rạp nữa.
Lạc Đường lúc ấy lên mạng tra được thông tin này nên quyết định ngay là phải xem lại.
Các rạp khác rất đông người, dễ bị nhận ra, còn vé ở đây đắt ơi là đắt, hơn 200 tệ một vé nên cũng vắng khách.
Tô Diên xem phim còn coi là ngoan ngoãn, ngoài nắm tay cô rồi nghịch ngón tay thì không làm gì nữa, Lạc Đường bị anh nắn nắn tay còn thấy thoải mái.
Cốc trà sữa Tô Diên mua cô uống mãi không hết, vì là cốc trà sữa đầu tiên được anh mua cho mà.
Uống gần hết thì cũng đến đoạn phải rớt nước mắt.
Tô Diên thật sự có ma lực, lên phim lại đẹp trai, không cần biết trước khi xem tâm trạng bạn như thế nào, chỉ cần yên lặng xem mười phút chắc chắn về sau sẽ không thể rời mắt được.
Lần đầu xem, Lạc Đường còn nghĩ sau khi bị chặt đứt chân, Thất Gia sẽ tốt lên một chút.
Ai ngờ đây lại là bước ngặt cuộc đời của Văn Thất Gia, cả đời bị nhốt ở thôn trang nhỏ ấy, mãi mãi không thoát ra được.
Vì mất đi niềm hi vọng của lần xem công chiếu, biết được nội dung, biết sau này toàn là bi thương nên lần thứ hai xem cô khóc ngay ở cảnh này.
Vẫn còn một đoạn nữa mới hết, nước mắt Lạc Đường dù cứ chảy rồi ngừng, nhưng mí mắt cô mỏng lại nhạy cảm nên cuối cùng sưng cả mắt.
Lúc nhạc phim vang lên, cô cầm khăn giấy Tô Diên đưa xì mũi.
Tâm trạng buồn bực nên động tác cũng thô bạo hơn, lau đỏ bừng cả chóp mũi.
Lạc Đường lau xong một tờ giấy nhưng vẫn còn nước mũi, đưa tay sang bên cạnh, nghẹt giọng mũi nói: “Một tờ nữa.”
Mãi không thấy gì.
Lạc Đường thấy nước mũi sắp chảy xuống nữa rồi nhưng không đợi cô nói lần thứ hai, chóp mũi đã bị một tờ giấy sạch phủ lên.
Trước mắt còn có ngón tay đẹp đẽ quen thuộc.
Tuy tình cảm của cô với Tô Diên đã trải qua các giai đoạn đối tượng thích thầm, idol, rồi đến bạn trai, nhưng dù là giai đoạn nào thì cô cũng xem anh như nam thần trong lòng mình.
… Cái chuyện như xì mũi này anh cứ để em tự thân vận động thì hơn!!!
Lạc Đường tránh ra, lắc lắc đầu: “Anh để em tự làm cũng được, bẩn lắm.”
Tô Diên không nghe, lau tiếp.
Lạc Đường đỏ mặt, trong lòng xấu hổ vô cùng nhưng vẫn phải xì mũi trên tay anh.
Có thể là bị lần khóc trước của cô dọa sợ, lần nay Tô Diên chu đáo đến mức mang theo cả khăn ướt, cực kỳ chuyên nghiệp rút khăn ướt ra lau mặt cho cô, cuối cùng còn lấy khăn giấy lau khô mặt.
Lạc Đường cứ ngồi dựa vào ghế hưởng thụ sự chăm sóc của anh thôi.
— Chẳng khác nào đứa bé ba tuổi không biết làm gì.
Lúc Tô Diên bỏ tay xuống, cô không nhịn được nói thầm: “Không biết là chăm người yêu hay là chăm con gái nữa…”
Hai người ra đến cửa lớn rạp chiếu phim, Lạc Đường xem điện thoại mới thấy lạ, 9h rồi sao ông anh Lạc Chu chưa gọi điện giục cô về nhà nhỉ.
Với lại không biết có phải cô hoa mắt hay không mà trước khi lên xe, hình như cô nhìn thấy con siêu xe của Lạc Chu chạy lướt qua.
Đến Tiên Bích đã là nửa tiếng sau, Lạc Đường che đôi mắt sưng húp lại, không muốn vác cặp mắt này để hôn tạm biệt Tô Diên, vội cởi dây an toàn rồi xuống xe: “Em về đây! Anh đừng xuống xe, chỗ này có nhiều người đi dạo lắm!”
— Điêuuu! Làm đếch gì có ai sống ở đây mà ra ngoài đi dạo, người ta đi dạo trong vườn nhà người ta rồi nhá!
Nhưng vì hình tượng nàng tiên nhỏ của mình trước mặt người yêu, cô đành phải nói dối thôi.
Lạc Đường mở cửa xe định ra ngoài, tay kia lại bị túm lấy, kéo trở lại ghế lái phụ.
Cô vội che mắt lại, nhìn Tô Diên qua kẽ hở ở lòng bàn tay: “Anh làm gì thế!”
Vừa đến nơi đã đòi xuống xe còn dám hỏi anh câu đấy?
Tô Diên không thèm đếm xỉa đến động tác của cô: “Em vội thế làm gì?”
Giọng nói mềm mại: “Mắt em sưng húp lên xấu lắm, không muốn cho anh xem.”
Cô nghe thấy anh khẽ cười, trong không gian nhỏ hẹp của xe có vẻ cực kỳ quyến rũ.
“Không xấu mà.”
Một giây sau, tay Lạc Đường bị anh kéo xuống, cô chuẩn bị gào lên thì mí mắt lại cảm nhận được một cái chạm ấm áp, rất nhẹ.
Lạc Đường cứng đờ như khúc gỗ, nghe anh nói tiếp —
“Lần trước ở rạp chiếu phim, lúc em khóc, anh đã muốn làm thế này.”
“…”
“Mắt sưng thì sao,” Tô Diên hôn mắt bên trái, lại chuyển hướng, hơi thở lại phả lên mắt phải của cô: “Hôn một cái là được thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...