Ngày ấy, mọi người đều nhìn thấy tướng quân một mình bước lên tường thành, ôm thi thể công chúa Minh Cầm về doanh trại.
Sau lần đại thắng này, Tống Cảnh Chi không ngủ không nghỉ một mình tìm băng quan, đưa thi thể công chúa vào, tự mình hộ tống về thành Trường An.
Nàng từ nhỏ đã là viên minh châu trong tay của Hoàng đế, danh chấn kinh thành, mười mấy năm nay chưa hề phải chịu một chút ấm ức, tuyết đối không thể để nàng cô đơn nơi tái bắc.
Chàng không thể cứu được nàng, ít nhất cũng phải bảo vệ nàng về được nơi nàng sinh ra, lớn lên, hậu táng cùng phụ hoàng, mẫu thân nàng.
…
Sau tiếng “Cắt” và “Qua”, kiếp sống nữ phụ hơn một tháng nay của Lạc Đường kết thúc.
Lạc Đường tốt tính, mọi người đều yêu quý, ai cũng biết đây là cảnh diễn cuối cùng của cô, nhóm quần chúng trên tường thanh không quản đang giả què chân, rồi mặt lấm lem ‘tạo hình tù bình’ mà tươi cười vô tay hoan hô cho cô.
“Lạc Tiểu Đường, chúc mừng đóng máy nha! Cô diễn xịn lắm, lúc nào chiếu phim tôi sẽ ngày ngày lên Weibo khen cô, ha ha ha!”
“Chúc mừng đóng máy! Vất vả rồi, vất vả rồi!”
“…”
Lạc Đường mặc trên người váy hồng nhạt, chảy không ít máu giả, nhưng trên chiến trường ai ai cũng vậy, trên đường về phòng hóa trang cũng không ít ‘tàn binh thương binh’ chào hỏi, cảnh tượng vừa hài hòa vừa quỷ dị.
Cô thay lại quần áo của mình, không thấy Tô Diên đâu nên chạy đến chỗ đạo diễn, dù sao ông cũng dạy dỗ cô biết bao nhiêu, muốn nói tạm biệt với ông.
Văn Việt Sơn đang xem lại cảnh cuối cùng, thấy cô đến, cười cười: “Đóng máy nên vui vẻ quá hả?”
“Đâu có đâu ạ!” Lạc Đường cười hì hì: “Chú Văn, thỉnh thoảng cháu về đây thăm ban được không ạ? Cháu nhớ chú lắm ý, cháu sẽ mang đồ ăn ngon cho chú!”
“Nhớ tôi ấy à?” Văn Việt Sơn không nhìn màn hình nữa mà nhìn cô chằm chằm: “Cô nói mà không biết xấu hổ hả? Muốn thăm ban? Thăm tôi hay là thăm Tô Diên?”
“…” Chú đừng có lúc nào cũng như thế chứ.
Lạc Đường cơ trí nói sang chuyện khác: “À à, chú ơi, cháu chỉ là một diễn viên phụ nhưng cũng là người xem được đọc kịch bản, cháu cảm thấy《Ngự kiếm hành》trong tay chú lúc phát sóng chắc chắn sẽ hót hòn họt.”
Văn Việt Sơn nghe lời này, đột nhiên nói chuyện không liên quan: “Cô nhóc cháu lai lịch cũng không vừa đâu đúng không?”
Lạc Đường hoảng hốt.
Chú ấy biết??? Lão cáo già Văn Việt Sơn ‘bá’ thế sao?
Cô làm ra vẻ nghi hoặc: “Gì, gì ạ? Lai lịch không vừa gì cơ ạ? Cháu nghe không rõ?”
“Đừng có giả ngu với tôi,” Văn Việt Sơn trợn mắt, nói thẳng: “Không biết mắc cái giống gì mà kịch bản lần này xui thế, trước kia có một đứa con ông cháu cha nhảy vào quá lắm rồi, lần này lại có tận ba đứa, đứa nào cũng khủng.
Tính chú mày cũng chẳng hiền lành gì, may là còn Tô Diên cho chú tí hi vọng, nếu không thì cũng đem con bỏ chợ luôn rồi.”
Lạc Đường vội vàng phụ họa: “Đúng đấy ạ, lần này chú đúng là bất hạnh mà, chú chính là đại ca giới đạo diễn! Cháu xem phim điện ảnh của chú mà lớn đấy ạ!”
Văn Việt Sơn lại trợn mắt: “Đừng có nịnh, tôi không thích nghe nói điêu đâu.”
Lạc Đường cứng miệng, nhưng mà những lời cô nói cũng không phải nịnh.
Tuyến nhân vật của《Ngự kiếm hành》thật sự rất ‘khủng’, tại nhân vật của cô có góc nhìn hạn chế, chứ Lạc Đường đã xem toàn bộ quá trình, kịch bản cũng đọc hết, bố cục của phim vô cùng lớn, cốt truyện cực kỳ hoàn chỉnh.
Phạm vi khán giả của phim sẽ rất rộng, công thêm việc có lưu lượng hàng đầu Tô Diên góp mặt, thành công là chuyện đương nhiên.
Cảnh cuối cùng của Lạc Đường suôn sẻ ngoài mong đợi, trừ một số cảnh quay phải chỉnh sửa hậu kỳ thì cơ bản là một lần qua.
Văn Việt Sơn cũng không xoáy vào chuyện cô đòi về thăm ban với lai lịch nữa, chỉ vào màn hình: “Chú còn tưởng hôm nay sẽ không xong được, ai dè lại thuận lợi như vậy, đóng máy quang vinh nhé Lạc Tiểu Đường.”
Dừng một chút, ông bổ sung: “Nhưng mà đoạn cuối, có phải trước khi đi cô lại tự thêm diễn không đấy?”
Lạc Đường suy nghĩ: “… Chú nói cái cháu khóc ở cuối ấy ạ?”
“Ừ,” Văn Việt Sơn gật đầu: “Lúc trước diễn cảnh khóc tốn bao nhiêu công sức, sao bây giờ tự nhiên lại khóc?”
Phim góc nhìn nam chính, tuyến tình cảm vốn là làm nền, trừ mấy cảnh thân mật quá mức với Tô Diên, Lạc Đường vẫn cảm thấy mình có thể coi là nhập vai.
Lúc quay cảnh cuối cùng, cô nhớ lại chính xác cảnh đầu tiên mình quay cùng Tô Diên, khi ấy anh nhấc cô lên lưng ngựa, cười với cô, còn trêu đùa cô.
Cảnh cuối cách nhau quá xa, cô không thấy rõ biểu cảm của Tô Diên, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy chắc chắn anh có cùng một cảm xúc với mình.
Theo kịch bản, Cầm Lạc hồi tưởng lại những kỉ niệm từ khi hai người mới gặp, chỉ cần cười chua xót, Lạc Đường không biết vì sao nước mắt lại rơi, không hiểu vì sao mình lại khóc.
Cô lắc đầu: “Thực ra cháu cũng không biết.”
“Có lẽ là trong khoảnh khắc ấy, cháu cảm thấy…” Lạc Đường cố gắng tìm một từ: “Nếu thực sự là công chúa nhỏ Cầm Lạc, hồi tưởng qua đi, nhớ lại những kỉ niệm như vậy nhất định cũng sẽ thấy đau lòng.”
Bởi nàng rất nhớ tướng quân của mình mà.
Đời này sẽ không còn được gặp anh Cảnh Chi của nàng nữa, Cầm Lạc là cô gái ngoan ngoãn, hiền dịu như vậy, vì anh mà có gan chịu chết, nhưng trước khi chết làm sao có thể không đau lòng chút nào.
Văn Việt Sơn gật đầu: “Cháu nói cũng đúng, cháu khóc lên chú cũng thấy hiệu quả cao hơn một chút.”
Lạc Đường hít sâu một hơi, xóa bỏ thổn thức trong lòng, nói đùa: “Tất nhiên rồi ạ! Cháu nghe nói chú khen cháu có tố chất đấy nhé, diễn viên trong showbiz được đạo diễn Văn đây khen chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy! Cháu làm sao có thể phụ sự kì vọng của chú được? Nữ chính phim sau chú nhớ nghĩ đến cháu đấy nhé!”
Khóe miệng Văn Việt Sơn giật giật: “… Cô nghe nhầm rồi.”
Cảnh này quay vào buổi chiều nên Văn Việt Sơn không sắp xếp thêm cảnh khác, Lạc Đường nói chuyện cùng ông thêm chốc lát, bỗng nghĩ đến chuyện nhờ Trình Tranh mua giúp hôn phục của Cầm Lạc và Tống Cảnh Chi.
Trình Tranh nói người bên kia bảo cô tự đến hỏi đạo diễn, bọn họ không quyết được.
“À đúng rồi, chú Văn ơi,” Nhân lúc vẫn còn ở đoàn phim, hôm nay mà không hỏi thì hết cơ hội, Lạc Đường lập tức nói: “Cái váy đỏ cháu mặc lúc quay cảnh hôn lễ ấy ạ, cháu mua lại được không ạ? Bao nhiêu tiền cũng được, cháu thích cái váy đấy lắm ạ.”
Động tác đứng lên của Văn Việt Sơn khẽ dừng lại, ý tứ không rõ liếc cô một cái: “Chậm chân rồi, Tô Diên đặt trước rồi.”
Lạc Đường: “???”
“Chú nói bộ anh ấy mặc hay là cái cháu mặc —”
“Cả hai.”
Lạc Đường há hốc mồm.
Văn Việt Sơn: “Chú muốn hỏi cháu lâu rồi, nhóc con, nói thật cho chú xem nào, cháu với Tô Diên là cái gì của nhau?”
Lạc Đường: “???”
Chú sao thế? Sao lại tự nhiên hỏi cái vấn đề tế nhị thế này?
Lạc Đường vừa yêu vừa hận cái chú Văn Việt Sơn này, tính cách ông hơi dị nhưng lại rất thẳng thắn, làm người ta có cảm giác sùng bái mù quáng.
Như Tề Nam ấy, cả ngày bị mắng cho to đầu mà vẫn cứ loanh quanh luẩn quẩn đạo diễn Văn, đạo diễn Văn.
Lạc Đường nghĩ ngợi: “Fan với idol, với cả… bạn bè cấp ba.”
Văn Việt Sơn nhìn cô, không nói lời nào nhưng từng nếp nhăn trên mặt đều viết “Chú mày là đạo diễn đấy, mày diễn cái gì mà diễn”.
“Với cả…” Lạc Đường khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đối tượng thích thầm thời cấp ba.”
“Ai thích thầm ai?”
“Cháu thích thầm anh ấy.” Lạc Đường đáp rồi sau đấy lại cảm thấy hơi lạ, bỏ thêm một câu: “Thật ra cháu nghi ngờ, anh ấy cũng thích cháu nhưng mà không có chứng cớ.”
Văn Việt Sơn: “…”
Còn đòi chứng cớ?
Cả ngày dính lấy nhau trước mắt tôi còn không phải chứng cớ à? Váy kết hôn cũng mua rồi, nhà trai còn muốn lấy tiền bịt miệng tôi, cô còn đòi chứng cớ?
_
Nói tạm biệt với mọi người trong đoàn phim xong, Lạc Đường lại đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Tô Diên đâu.
Tìm mãi không thấy người, nhắn tin WeChat cũng không trả lời, đến 7h, Lạc Chu gọi điện giục về nhà.
“Này anh nói này,” Bên Lạc Chu rất yên tĩnh, chắc là đang ở nhà, “Hôm nay mày tan làm hơi muộn đấy nhé? Quên là phải đi ăn cơm với chú Chu à? Hay để anh đến đón mày?”
Lạc Đường: “…”
Thật ra ổng gọi điện chỉ để nói một câu
— Về nhà ngay, tối nay có tiệc.
Nhưng tên này vẫn thế, cứ phải mở đầu bằng mấy câu mắng cô mới vừa lòng.
Lạc Đường hít sâu một hơi, tự niệm trong lòng hôm nay là ngày lành không được so đo với ma quỷ, tâm bình khí hòa nói: “Em tan làm rồi, đang chuẩn bị về đây.”
Lạc Chu hừ một tiếng, cúp điện thoại.
Lạc Đường nảy ra ý nghĩ muốn cãi nhau với anh một trận nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cô chậm chạp ra ngoài, chuẩn bị nhắn nốt một cái tin cho Tô Diên, không chú ý bên ngoài, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy —
Lạc Đường hoảng sợ, trong nháy mắt hiện lên một đống suy nghĩ, tất cả đều liên quan đến ‘bị bắt cóc’.
Trước đây cô từng nghĩ, nếu có ngày mình đột ngột qua đời, thứ khiến cô luyến tiếc nhất chính là tủ đồng hồ xa hoa vô giá ở nhà.
Không ngờ, khi thật sự gặp phải nguy hiểm, suy nghĩ cuối cùng của cô lại là, chưa ‘cưa’ được Tô Diên đã phải chết.
Lạc Đường đang nghĩ xem nên hét lên hay là giãy giụa vùng vẫy trước, nhưng hít một hơi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
— Mùi hương mà mỗi lần ở cạnh Tô Diên đều ngửi thấy, mùi cây cỏ xanh tươi trong công viên sau mỗi cơn mưa, hoàn toàn là mùi hương yêu thích thấm vào ruột gan cô.
Chẳng lẽ…
Thần kinh căng chặt của Lạc Đường thả lỏng một chút.
Cô ngẩng đầu, trong bóng đêm mờ mịt, cố gắng nhìn rõ hình dáng của anh, thăm dò: “… Tô Diên?”
“Ừm.” Giọng nói quen thuộc của anh.
Cùng lúc đó, đèn đường bên trong thành phố điện ảnh sáng lên.
Khuôn mặt Tô Diên hiện lên rõ ràng, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Cô gái nhỏ như rất vui mừng, lúc nhìn anh hai mắt sáng rực, phản chiếu bầu trời đầy sao, tràn ngập ánh sáng, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn sinh động như thường.
Lạc Đường không nghĩ nhiều, thở phào: “Anh làm em sợ muốn chết, anh đứng ở đây —” Cô định nói tiếp, tay lại bị nắm chặt.
Một giây sau, Tô Diên đột nhiên kéo cổ tay cô về phía trước, ôm cả người cô vào trong ngực.
Cằm cô đụng vào ngực anh.
Tay Lạc Đường bị nắm chặt, muốn động đậy cũng không được, cô cảm nhận được Tô Diên đặt cằm lên vai mình, cánh tay càng lúc càng siết chặt như muốn khảm cả người cô vào anh.
Cô há miệng, không nói nổi một chữ, bất tri bất giác, trái tim kịch liệt nhảy nhót, nhanh hơn cả lúc diễn những cảnh thân mật trong phim.
Cô không phục hồi được tinh thần, cũng không biết anh bị làm sao.
Bây giờ không phải là đang quay phim, không có người nói cho cô tiếp theo phải làm gì, Lạc Đường không biết mình nên đáp lại thế nào, đầu óc trống rỗng.
Cứ ôm như vậy một lúc thật lâu.
“Anh xin lỗi, làm em sợ rồi”
Tiếng giải thích của Tô Diên ngay sát bên tai, không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Lạc Đường giật mình.
Không biết vì sao, cô nghe anh nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, nhói đau.
“Cho anh ôm một lúc.” Anh lại nói, giọng nói khàn khàn như có gì đè nén, giọng mũi rất nặng, hơi run rẩy: “… Một lúc thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...