Edit & Beta: Alice in Wonderland.
Hot search đêm nay dường như bị bao phủ bởi hoạt động của Đêm hội, không biết sao Trình Tranh lại phát hiện được bài viết này.
Lạc Đường xem danh sách hot search trên Weibo, cái của cô vẫn chưa xuất hiện.
Cứ đà này, sau làn sóng của Đêm hội qua đi, chắc chắn sẽ lại leo lên hot search, thậm chí còn lên đầu báo.
Đến tiêu đề báo Lạc Đường cũng nghĩ ra rồi đây này.
# Hot! Sau khi bị phanh phui mối quan hệ bạn học với Tô Diên, Lạc Tiểu Đường hóa ra lại còn là fan của Tô Diên?! #
# Cực hot! Hình nền điện thoại của Lạc Tiểu Đường là Tô Diên, một fan chân chính hay một kế hoạch được sắp xếp từ lâu? #
# Đặt hình Tô Diên là màn hình khóa, một kiểu ké fame mới? #
—- Xét cho cùng, tin tức cũng chẳng quan tâm thật giả, chỉ cần đem lại lợi ích cho mấy blogger là được, kịch bản muôn thuở.
Bài đăng này vẫn chưa hot, bình luận tạm thời vẫn chưa có gì, tất cả đều là “???” và “đờ mờ”.
Lạc Đường nhìn lại hình ảnh đăng kèm.
Có ảnh cô cầm điện thoại vẫy tay và hình ảnh phần màn hình điện thoại được phóng lên, làm rõ nét.
Lạc Đường mở ra, nhìn bức ảnh bất giác mỉm cười.
Đúng là Tô Diên, hơn nữa còn lại cái ảnh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Anh mặc cả thân đồ đỏ, tóc dài đội vương miện, cầm quạt ngọc trắng, trâm cài tóc đỏ tươi.
Đây là tạo hình Tô Diên trong cảnh cuối cùng của 【 Vây Ca 】, anh mặc bộ đồ này mà chết đi trên nền tuyết.
Xem cảnh này mà Lạc Đường khóc hết nước mắt, cuối cùng, máy quay kéo lên càng lúc càng cao, tuyết bay tán loạn trên không trung cho đến khi thân ảnh đỏ rực chìm dần vào thế giới trắng xóa.
Cảnh cuối này, nhân vật Tô Diên thủ vai nhắm mắt, mỉm cười trong tuyết trắng, toàn cảnh đẹp đến nghẹt thở.
Lạc Đường xem xong thì lau nước mắt, về phòng lấy máy tính bảng ra vẽ lại mấy bức, mỗi khi rảnh lại lấy ra vẽ, thế mà cũng mất hơn một tuần.
Không chỉ có bức hình nền kia là từ tay cô mà ra, lúc ấy cô còn vẽ cả một bộ tranh về tạo hình này của Tô Diên.
Mỗi lần tác phẩm mới của Tô Diên hot lên, không những ảnh trong phim, mà còn có truyện tranh, tranh fan hâm mộ vẽ anh.
Thực ra Lạc Đường cũng vẽ rất nhiều hình cho Tô Diên, nhưng toàn cất riêng để thay hình nền hay hình đại diện nick clone, chưa từng đăng lên mạng.
Lạc Đường quay lại WeChat, gửi cho Trình Tranh ba dấu chấm.
Tốc độ gõ chữ của Trình Tranh phải thuộc hàng đỉnh: 【 “Ngôi sao” chiếu được hai hôm, cậu với Tô Diên hình như có thêm ít fan CP, tớ cũng có để ý.
Nhưng fan only của Tô thần khủng khiếp vl, dưới ảnh thảm đỏ đã có mấy bình luận chửi nhau rồi.
Nếu bây giờ mà thừa nhận có khi bị chửi còn ghê hơn đấy.
】
Lạc Đường: 【 Không được đâu, rõ ràng thế rồi, không thừa nhận là dở đấy.
】
Nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu: 【 Dù sao thì tớ cũng thật sự là fan anh ấy, chẳng sao cả.
】
Chuyện đã đến mức này, cứ quang minh chính đại mà thừa nhận còn hơn.
Yêu thích một người chẳng lẽ là sai ư? Cô còn muốn fan mình thành fan Tô Diên hết đây này.
Lạc Đường nghĩ thông thì không lo lắng gì nữa, đăng bài lên lập tức khóa bình luận, ngồi ngắm màn hình một lát.
Hình nền điện thoại được tung lên vừa rồi có lẽ là bức tranh vẽ Tô Diên dễ nhận ra nhất của cô.
Bởi vì người đẹp như tranh, mà tranh vẽ đẹp như người, thoáng nhìn là biết ai.
Màn hình đột nhiên nhảy ra khung chat WeChat.
Tô Diên: 【 Em đâu rồi? 】
“…” Lạc Đường sửng sốt.
Lúc này mới nhớ ra do Trình Tranh gọi điện đến nên chưa trả lời anh.
Lạc Đường đang ngẩn người ngắm anh trong tranh, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tin nhắn là: Người trong tranh đang nói chuyện với mình.
Cô không khỏi bật cười vì suy nghĩ ngốc nghếch của mình, nhanh chóng báo cho Tô Diên vị trí.
Bây giờ mọi người đều tập trung ở dưới uống rượu tán gẫu, chỗ này vắng người, anh đến cũng không bị ai nhìn thấy.
Không bao lâu, có tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, Lạc Đường lập tức ngẩng đầu, mắt sáng lên, vẫy tay: “Anh ơi, đây ạ!”
Khu nghỉ ngơi này nằm bên trong khách sạn, tương đối hẻo lánh, nhưng hoa văn trang trí trên vách tường xung quanh vẫn đầy đủ chỉn chu.
Ánh đèn dịu dàng chiếu vào người đang đi tới, nút áo vest của Tô Diên đã được cởi ra, anh vừa đi lại gần vừa đưa tay nới lỏng cà vạt, cả người toát ra vẻ bất cần.
Lạc Đường thật sự buồn bực, hai người vừa gặp nhau nửa tiếng trước, quần áo còn chưa thay, nhưng cô nhìn anh vẫn phải thốt ra câu khen ngợi thô tục “Đậu má, anh ngon trai vl”.
Sofa Lạc Đường ngồi khá rộng, Tô Diên đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Anh phát hiện, đôi mắt cô bé này cứ như dán lên người anh, nhìn không chớp mắt.
Tô Diên mở miệng: “Mắt em còn đau lắm không?”
“……?” Lạc Đường chìm đắm trong sắc đẹp đến lú người, vài giây sau mới phản ứng lại: “À… hơi đau ạ.”
— Thực ra là ứ đau tí nào.
Cô có yếu đuối thế đâu, mà nói đau là anh tin ngay!
Đọc truyện tại nguồn chính thức WordPress: Alice in Wonderland để ủng hộ editor.
“Anh ơi,” Lạc Đường bây giờ không muốn nhắm mắt đâu, cô sợ anh lại “lấy tình yêu trị mắt” cho cô, giành nói: “Mình nói chuyện phiếm đi.”
Tô Diên sửng sốt, gật gật đầu: “Em muốn nói chuyện gì nào?”
“Ừm… Em muốn hỏi anh cái này,” Lạc Đường ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt mái tóc dài: “Hôm đi tham gia gameshow ấy, lúc chơi đoán từ, mấy động tác em làm đều là chuyện lúc cấp ba…” Cô chần chừ một lúc, dứt khoát nói: “Anh vẫn còn nhớ ạ?”
Tô Diên nghe cô nói xong, im lặng nhìn cô chốc lát.
Váy đen của cô, vai trái là hoa kết bằng lụa, vai phải để trần, lộ ra làn da sáng trắng, xương quai xanh cùng phần cổ thiên nga bắt mắt.
Cô bé đang mở to đôi mắt mơ màng chờ anh trả lời, hai mắt trong sáng lấp lánh như hạt thủy tinh.
“…Ừ.” Tô Diên gật đầu, giọng nói như có gì đó đang nghẹn lại: “Anh nhớ.”
Sao có thể không nhớ.
Mỗi đêm đều xuất hiện trong mơ, lặp đi lặp lại…… Sao có thể không nhớ?
Lạc Đường nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng vui vẻ hớn hở nhảy street dance, ngoài mặt thì cong môi cười một tiếng: “Ồ.”
Cảm thấy một cái “Ồ” chưa đủ để thể hiện được cảm xúc của cô, nói thêm: “Anh bảo hôm đó là lần tham gia gameshow vui nhất của anh đúng không ạ? Em cũng thế!”
Tô Diên bật cười: “Em mới tham gia đúng một lần.”
Lạc Đường cứng đờ: “…” Vậy hả?
“Dù sao thì… em cũng siêu siêu siêu vui vẻ.” Cô sửa lại: “Đêm nay cũng thế!”
Nhắc tới đêm nay, hai người lại ăn ý im lặng.
Lạc Đường cảm thấy im lặng thế này như là bong bóng hồng nhạt đang dần nổi lên, trong bong bóng có một bức tranh.
— Bức tranh Tô Diên che mắt cho cô, dẫn bước lên cầu thang.
Lạc Đường thấy tim mình sắp thòng ra rồi, vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh ơi, em còn chưa nói với anh, em đã xác nhận sẽ vào đoàn 【Ngự kiếm hành】rồi á.
Diễn công chúa nhỏ bạch nguyệt quang mà em bảo anh ấy.”.
đam mỹ hài
Cô muốn cái gì là được cái đó.
Tô Diên cảm thấy, cô muốn giả trai cướp luôn nam chính của anh còn được cơ mà.
Anh không hề bất ngờ “Ừm” một tiếng.
Lạc Đường cắn môi, căng da đầu nói: “Em còn nhớ anh đồng ý với em… Nếu em ở cùng đoàn phim với anh, anh sẽ che chở em.”
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng, có chút không chắc chắn, âm cuối hơi run rẩy: “Còn tính không ạ?”
Tô Diên phát hiện, lúc ở cùng Lạc Đường, anh thực sự rất dễ cười.
Dù là lúc niên thiếu hay bây giờ.
Anh cong môi gật đầu: “Có.”
Lạc Đường hoàn toàn yên lòng, cơ hội ở cùng anh thế này quá quý giá, cô lại bắt đầu không thèm kiêng nể gì mà chăm chú ngắm anh.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô mới nhìn thấy màu xanh lục nhàn nhạt dưới đáy mắt anh.
Lịch trình gần đây của Tô Diên chắc là rất bận rộn, 【Thất gia】của anh sắp chiếu, hoạt động quảng bá, thông cáo nhiều vô kể.
Nhưng Lạc Đường biết, trong khaonrg thời gian này, anh đã không được nghỉ ngơi thì chớ, lại còn phải chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim 【Ngự hành kiếm】.
Ước chừng lúc 【Ngự kiếm hành】quay xong rồi phát sóng, độ hot của 【Thất gia】đang cũng giảm dần.
Làm fan mà không ngừng được xem tác phẩm của idol, chắc chắn là siêu cấp vui vẻ, nhưng Lạc Đường cảm thấy lịch trình của Tô Diên quá dày đặc.
Nếu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bốc đại một gameshow nào đấy là được, quảng cáo cũng đếm không xuể những thương hiệu đến mời anh.
Nhưng anh không muốn nghỉ.
Debut mấy năm nay, dù là Tô Diên đóng vai quần chúng, hay là Tô Diên đỉnh lưu hàng đầu, anh chưa bao giờ dành thời gian cho riêng mình.
Luôn luôn chăm chỉ như vậy, giống như không biết mệt.
Nhưng con người sao có thể không mệt.
Lạc Đường nói không nên lời nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng cô cảm thấy trong lòng anh nhất định có thứ gì đó giày vò, khiến anh phải làm việc không ngừng.
Lạc Đường muốn hỏi, nhưng nhớ lại mình đã từng hỏi anh vấn đề này, lại hậm hực ngậm miệng.
May mắn, hai ba tháng quay bộ phim truyền hình vườn trường này, anh rất thoải mái, nhìn cũng rất vui vẻ, xem hậu trường là có thể nhận ra.
Lúc trước, fans xem hậu trường phim điện ảnh của Tô Diên là đau lòng, bởi vì có rất nhiều động tác yêu cầu cao nhưng anh không thích dùng thế thân, không tránh được bị thương.
Đoàn phim 【Our Youth】bắt đầu đăng lên vlog, biết bao fan Tô Diên khóc ròng trên mạng, cuối cùng cũng được nhìn thấy phong cách khác của Tô thần trong ngày thường, tạ ơn Chúa, tạ ơn, tạ ơn.
Lạc Đường ngây ngốc một lát, lắc đầu, nói đến đề tài gần đây được thảo luận nhiều nhất trên siêu thoại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh ơi, phim mới của anh sắp chiếu rồi ạ?”
Tô Diên gật đầu: “Ừm.”
Lại có phim mới để cày đi cày lại! Lại có thể bao rạp! Lại có tư liệu sống để vẽ tranh!
Trong lòng cô hoan hô mấy lần, một giây sau, đột nhiên nghe thấy thấy giọng nói của anh: “Ngày 20 tháng 9, em rảnh không?”
20 tháng 9 là ngày 【Thất gia】công chiếu.
Sao tự dưng anh lại hỏi thế?
Hỏi cô rảnh không là muốn…
Lạc Đường còn đang ngẩn người, Tô Diên cười nhàn nhạt, bộ dáng trầm ổn mê người, nói: “Nếu rảnh thì đi xem công chiếu với anh.”
“… Em rảnh.” Lạc Đường cắn môi, nặng nề gật đầu.
Tất nhiên là em rảnh!!!
Hôm đấy có chết cô cũng sẽ vùng dậy như xác sống mà đến!!!
Chưa kịp hỏi thêm gì, điện thoại Lạc Đường rung lên bần bật, cô cúi đầu nhìn —
[Lạc Chu]
… Tối về mắng sau cũng được mà, anh gọi bây giờ làm gì!
Lạc Đường giật giật khóe miệng ấn từ chối rồi ngẩng đầu nhìn Tô Diên: “Thế mình hẹn nhau ở đâu ạ? Trên đường Nguyên Lê có mấy rạp, nhưng anh có sợ bị theo dõi không ạ?”
Tô Diên không trả lời ngay, nâng cằm ra hiệu điện thoại: “Em có việc gì à?”
“Không ạ!” Lạc Đường không chút do dự: “Không có việc gì đâu mà ạ! Bọn mình tiếp tục đi!”
Lạc Đường nhìn Tô Diên đang định nói tiếp, trên đầu anh vang lên giọng nói quen thuộc —
“Tiếp tục cái gì?”
“……”
Đậu xanh rau má!!!
Lạc Đường không dám tin mà ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người đang đi tới.
Vest trắng chân thon dài thẳng tắp, mái tóc nâu tạo hình kĩ càng.
Đặc biệt là gương mặt điển trai, con cưng của hàng tá tạp chí tài chính.
Lạc Chu và Lạc Đường không phải là không có nét giống nhau, nhưng khí chất lại như một trời một vực, cho nên ở nhà họ Lạc không xảy ra hiện tượng “nhìn cái biết ngay hai đứa này là anh em”.
Khuôn mặt và khí chất của Lạc Chu giống Bạch Hoàng Hậu hơn, thiên về vẻ lạnh lùng.
Lúc này mắt anh tràn ngập vẻ khó chịu, mắt híp lại, nhìn chằm chằm cô cười.
“Lạc Đường, được đấy.” Giọng Lạc Chu tràn đầy sự trào phúng, lạnh lùng nhướng mày: “Không nghe điện thoại của anh mày để ngồi đây hẹn hò với trai à?”
“……”
Xong luôn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...