Lúc này, bên ngoài phòng học ồn ào tiếng thu dọn thiết bị và tiếng mọi người cười đùa, tạm biệt nhau.
Lạc Đường nghĩ là mình bị ảo giác rồi.
Cô thực sự không có ý lấy việc này làm đề tài nói chuyện.
Buổi chiều, đạo diễn Trần nói chuyện với cô và hỏi cô dự định sẽ làm gì, phim tiếp theo ý tưởng thế nào.
Sau đó, ông lại cười nói, cô gái nhỏ mà mị lực lớn, Tô Diên quay phim nhiều năm như vậy mà lần đầu tiên ông thấy anh nói sai thoại một cách khó hiểu thế.
Lạc Đường lúc ấy rất bất ngờ, bây giờ nhớ đến những gì đạo diễn nói, nhịp tim của cô lại đập nhanh kỳ lạ.
Cô nghĩ với tính cách của Tô Diên, anh sẽ chỉ “Ừm” rồi nói “Do lỗi của anh”, không ngờ…
Anh lại nói.
Anh cố ý.
Xa cách nhiều năm, đã lâu rồi Lạc Đường không trải qua cảm giác này.
Bởi vì một câu nói, bởi vì hạnh phúc, mà tim đập loạn, tay chân run rẩy.
Lần gần nhất, là lúc cô còn học ở Mỹ, vô tình thấy tên “Tô Diên” được đề cử tại một Liên hoan phim quốc tế.
Lần trước nữa, là khi bạn thân Lý Ý ôm cô nói, em yêu, video bộ sưu tập của chúng ta lọt top trending trên youtube rồi.
Còn bây giờ, là khi anh nói câu “Anh cố ý đấy”.
Lạc Đường muốn nhớ lại cảnh tượng lúc anh nói sai thoại ấy, nhưng cô phát hiện mình không nhớ nổi.
Chỉ nhớ biểu hiện của anh khác với mọi khi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường mà lật ngược lời thoại, làm cả cô và mọi người sợ ngây ra.
“Anh bảo…” Giọng Lạc Đường khàn khàn: “Anh… cố ý ạ?” Ngừng một chút, cô nói thêm: “Anh cố ý nói sai thoại?”
“Ừ.” Tô Diên gật đầu rất tự nhiên.
“Anh tại sao lại…”
Tô Diên đã sớm dự đoán được phản ứng của cô, hơi cúi đầu cười: “Bời vì cảnh tượng hôm đó khiến anh nhớ đến lúc cấp 3.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Tô Diên chủ động nhắc đến quá khứ của họ.
Khuôn mặt thanh thoát của anh được nắng hoàng hôn bên ngoài chiếu vào, càng thêm góc cạnh, có chiều sâu, lúc anh ngước lên, tròng mắt màu nâu như lóe sáng, Lạc Đường ngơ ngác nhìn anh nói: “Em lúc đó hỏi có thể làm bạn cùng bạn với anh không, lời thoại của Thi Âm cũng giống y hệt.”
“Lúc đó anh đồng ý, nên lúc quay phim,” Tô Diên đột nhiên cong môi: “Cũng không muốn từ chối em.”
“…”
Anh nói rất chậm, âm lượng nhỏ nhẹ, giọng nói này rót vào tai, thật sự là…
Rất dịu dàng.
Lạc Đường cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, như con nai sợ hãi muốn đâm đầu vào tường, Tô Diên lại gọi tên cô.
“Lạc Đường.”
“Dạ?”
“Nếu hồi cấp 3 anh từ chối, không cho em ngồi cùng,” anh cười trêu chọc, “Thì em có khóc không?”
“…Dạ?”
Lạc Đường còn đang dắm chìm trong bầu không khí tràn đầy hòi ức, ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của anh.
Nhận ra anh đang đùa, cô đột nhiên bùng nổ: “Đương nhiên là không ạ! Em có mít ướt thế đâu?”
“…”
Tô Diên không nhúc nhích, nhìn cô gái nhỏ trước mặt hếch cằm lên, giọng điệu cực kỳ tự tin: “Giáo viên đã cho em ngồi đấy rồi nhé! Anh có đồng ý hay không thì em vẫn là bạn cùng bàn với anh thôi! Nể mặt anh nên em mới hỏi thôi nhớ!”
“…” Tô Diên bật cười, gật gật đầu: “Ừm, hóa ra là thế.”
Cái anh này, giọng kiểu gì đấy!
Lạc Đường còn muốn nói tiếp, nhưng Tô Diên lại chuyển đề tài: “Em vừa bảo muốn đóng >, chọn được nhân vật yêu thích rồi à?”
“Vâng ạ!” Lạc Đường lập tức tỉnh táo tinh thần: “Em thích vai bạch nguyệt quang của tướng quân!”
Tô Diên sửng sốt: “… Bạch nguyệt quang?”
“Là nữ phụ Cầm Lạc ấy ạ,” Lạc Đường nhớ đến kịch bản, vui vẻ: “Cầm Lạc còn là công chúa cơ ạ! Nàng và tướng quân là thanh mai trúc mã của nhau, tướng quân vẫn luôn yêu nàng, mặc dù kết cục có hơi đau khổ, nhưng nàng mãi ở trong lòng tướng quân.”
Lạc Đường suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tính cách của cô ấy là kiểu công chúa nhỏ hoạt bát, dễ thương, thích quấn lấy tướng quân,” cô không biết xấu hổ gật đầu: “Ừm, em nghĩ em sẽ diễn đạt!”
Nói đến đây, Lạc Đường nhớ đến một người.
Không biết Du Tinh Nhan nhìn trúng vai nào…
Nghe cô ríu rít nói một đoạn dài, Tô Diên mới hỏi: “Sao lại gọi là bạch nguyệt quang? Danh từ riêng à?”
Lạc Đường: “……”
Không phải đâu anh ơi, anh bắt wifi ở làng nào đấy?
Bạch nguyệt quang mà cũng không biết nghĩa là gì?
“Kiểu, yêu mà không được bên nhau ấy…” Lạc Đường suy nghĩ một lúc, cảm thấy mấy chữ này giải thích tương đối sát nghĩa: “Kiểu rất yêu rất yêu nhưng lại không có khả năng có được, hoặc là bời vì nguyên nhân gì đó mà không thể có được, nhưng sẽ khắc ghi trong lòng cả đời, em hiểu bạch nguyệt quang như thế đấy.”
“Ây! Anh ơi, mình ra ngoài đi,” nói xong, Lạc Đường nhìn thoáng qua bên ngoài phòng học, “Mọi người đi hết rồi kìa anh.”
Tô Diên đứng lên từ bàn học: “Ừm, đi.”
Gần ra đến cửa, Tô Diên nhìn vành tai mỏng manh trắng nõn của cô, nói: “Em rất hợp với nhân vật kia.”
Ra khỏi phòng học, tiếng người ồn ào Lạc Đường chỉ nghe rõ mấy chữ đầu, hơi cao giọng hỏi: “Tô Diên, anh nói gì ạ? Em không nghe rõ.”
“…” Tô Diên nhìn cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, nghiêng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch cùng đôi mắt trong veo, cười nhẹ: “Không có gì.”
Lạc Đường đóng máy, đoàn phim cũng chỉ quay thêm nửa tháng nữa là kết thúc, mà tiến trình hiện tại của đoàn phim đã nhanh hơn kế hoạch nửa tháng, nên còn một tháng nữa là “Our Youth” phát sóng hết.
Đúng một tháng sau, bộ phim quay xong mấy tháng trước đã hoàn thành hậu kỳ, bộ phim điện ảnh thứ ba anh đóng chính – > sẽ được công chiếu.
Từ trailer được đăng trên Weibo chính thức của phim và tên phim, có thể thấy, đây là một bộ phim theo phong cách thường thấy của Tô Diên.
Là phim hiện thực, lấy bối cảnh thời dân quốc, nhân vật chính cũng là tên phim – Thất gia, một bộ phim về người anh hùng có thân phận phức tạp, sinh ra trong hoạn nạn, chết đi giữa sông dài của lịch sử.
Tối qua, trailer chính thức đã được tung ra, Hỏa Diễm kích động muốn chết, đưa # Tô Diên Thất gia # lên hot search.
Sáng hôm sau, nhiệt độ tuy giảm nhưng vẫn nằm trong top 20.
Lạc Đường trước kia ở nước ngoài không hề biết có cái gì gọi là hỗ trợ bảng xếp hạng, bây giờ gia nhập fandom cô mới biết, đu idol đã có thể xem như một loại nghề nghiệp.
Kể từ khi trailer được tung ra, trong nhóm như bùng nổ, mỗi phút 99 cái tin nhắn, Lạc Đường thực sự không đuổi kịp tốc độ tám của bọn họ.
>
>
>
>
Lạc Đường có chút buồn bực, gõ chữ: >
Tin nhắn rất nhanh bị trôi đi, nhưng cũng có không ít người giải thích cho cô.
Các ngôi sao lớn đều sẽ có biển quảng cáo, Lạc Đường còn tưởng là mấy biển quảng cáo ấy là do thương hiệu ký hợp đồng với trung tâm thương mại, bây giờ mới biết, thì ra có rất nhiều quảng cáo đèn led là mua được, giá niêm yết theo tháng.
Cho nên không ít fan của sao lớn tranh giành để lấy được vị trí quảng cáo.
Tô Diên nổi tiếng quá nhanh, địa vị mấy năm gần đây cũng luôn được củng cố, chưa từng phải tranh giành với nhà khác cái gì.
Nhưng mấy người trong nhóm nói, gần đây có một nam diễn viên mới trong phim phát sóng cùng lúc với “Our Youth”, rating bị chèn ép cực thảm, fans bên kia tức điên lên.
Công ty của Tô Diên cũng không phải dạng nổi tiếng, tài nguyên vô cùng bình thường, cũng không chịu tiêu tiền quảng bá, hợp đồng đã ký lại không thể chấm dứt.
Đối phương chế nhạo bọn họ quảng bá cũng không làm được, chỉ có thể treo hot search Weibo.
Lạc Đường được mọi người phổ cập kiến thức đến trợn mắt há mồm.
Lại còn có chuyện như thế này!!!
Xem lịch sử trò chuyện, hình như quảng cáo lớn trên đường Nguyên Lộ là có đẳng cấp nhất, nhóm hỗ trợ cũng đã hỏi giá, 30 vạn.
Đúng là giá trên trời, nhưng mà chỗ kia là trung tâm thành phố C, ai mà không muốn poster điện tử của idol mình được treo trên đấy?
>
Sau câu này, cả nhóm im lặng vài giây.
Một đống người ào lên.
>
>
>
>
Không thể không nói, một số người mở miệng ra là nói sự thật.
Lạc Đường nhận được thông tin liên hệ, sợ hãi bị người ta giành trước.
Hình thức mua là phải ký giấy tờ, bản thân Lạc Đường không ra mặt được nên mới chuyển tiền, nhờ Trình Tranh đi ký, sau đó cap màn hình tin nhắn liên hệ báo cáo với nhóm.
>
Cả quá trình chỉ mất ba, bốn tiếng.
>
>
>
>
>
Lạc Đường cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái, bắt đầu tám chuyện với mọi người.
Bây giờ Tô Diên đang quay phim ở sân thể dục, còn Lạc Đường ngồi trên ghế dài dưới bóng râm cạnh sân thể dục lướt nhóm QQ, cuộc sống đơn giản tốt đẹp.
15 phút sau, nụ cười trên mặt cô chợt tắt.
Tin nhắn trong nhóm:
>
Lạc Đường: “?????”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...