Lạc Đường ngâm mình trong bể sục hình tròn, một tay nghịch nước, một tay nghe điện thoại.
“… Tám trăm năm không lên hot search cmnr,” Lương Tử Nguyệt bên kia vẫn còn cao hứng: “Không ngờ lại lên hot search tạo CP với bà, lúc nhìn thấy tôi cũng bó tay luôn.”
“Lạc Tiểu Đường,” cô nàng chuyển chủ đề: “Bà biết vừa nãy người đại diện nói gì với tôi không? Chị ý bảo á, tôi với bà bây giờ mà nghỉ chơi với nhau, có khi còn hot hơn ý.”
“…”
Sao nghe hơi đáng thương thế nhở.
Càng thân với Lương Tử Nguyệt, cô càng thấy, cái cô này không chỉ nôn nóng, mà còn rất thích hóng hớt, có thể tám chuyện cả ngày không chán.
Một người đẹp khí chất, debut với vị trí No.1 trên một chương trình tìm kiếm tài năng nổi tiếng, ai mà biết “Nữ thần Nguyệt Nguyệt” trong mắt công chúng lại như thế này.
Lạc Đường còn đổi tên trong danh bạ của cô nàng thành “Nguyệt bà tám”.
Nguyệt bà tám: “À, lại có chuyện nói bà nghe nè, một ông anh học biên kịch nói cho tôi á.”
Lạc Đường: “Ừm… kể đê.”
“Tô thần xác định đóng nam chính > rồi, nhưng ông anh tôi nói, nam 2 vào đoàn, có khi… sẽ đòi tăng thêm cảnh ấy.”
“!!!” DM!
Lạc Đường không ngờ tin tức lần này của Nguyệt bà tám lại ghê gớm đến thế.
“Chắc không đấy?” Lạc Đường ngồi thẳng dậy hỏi: “Anh bà làm trong tổ biên kịch > à?”
“Ừ,… nhưng mà bây giờ vẫn chưa biết nam 2 là ai, cũng chưa chắc lắm, mới nghe phong phanh thôi.
Biết tôi là fan lâu năm của Tô Diên nên mới nói á.”
“…”
Lạc Đường nghĩ ngợi, lúc sau, thoải mái nói: “Thôi, đợi công bố chính thức đã, nếu đòi thêm cảnh thật lúc đấy tính sau.”
Nghe thế, Lương Tử Nguyệt bên kia sững sờ.
Đâu ra cái khí chất anh hùng “Cho nó đến đi, chị đây lấy một chọi mười.” thế?
Hai cô nói mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.
Nam 2 chèn ép nam chính cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, lần nào cũng phải đổ máu, mới chỉ nghe phong phanh, chưa có thông báo chính thức, nói gì cũng vô nghĩa, nếu không phải thật thì tốt.
Dưỡng thể, skincare xong, Lạc Đường vừa đắp mặt nạ vừa ngồi xuống bàn máy tính, bật màn hình và máy tính bảng lên.
Cô chỉnh sửa mấy chi tiết nhỏ trong bản phác thảo làm cẩn thận từ trước, kiểm tra một lần nữa, thở dài.
Lạc Đường dựa vào ghế, xoay xoay người, mở Weibo trên máy tính, đăng nhập vào nick một triệu fan —- còn nhiều hơn nick Lạc Tiểu Đường.
Lạc Đường nhấn đăng, chia sẻ hình ảnh.
Rồi sau đó đăng Weibo: >
Buổi tối là giờ cao điểm của Weibo, lượt thích và bình luận đều tăng lên nhanh chóng:
>
>
>
>
>
>
>
…
Lạc Đường từng học vẽ, vẽ mấy bức truyện tranh này đều là do sở thích, cô mang những hình ảnh vụn vặt trong ký ức ra, biến nó thành tranh vẽ.
Dần dần, cô vẽ về nó còn nhiều hơn cả những thứ đến khi có cảm hứng.
Bình luận phía dưới tấm ảnh kia càng lúc càng nhiều, cái nào cũng không thoát khỏi mấy từ “Aaaa”, “Huhu”, rồi “ngọt ngào”.
“Chậc chậc.” Lạc Đường nhìn màn hình tràn ngập “a a a a a” thì cười nhẹ.
Sao cô không thấy ngọt ngào nhỉ?
..
Ngày nghĩ gì, đêm mơ đấy.
Đêm đăng câu chuyện kia lên, Lạc Đường mơ một giấc mơ, không chỉ về những hình ảnh mà cô đã vẽ.
Một ngày của lớp 11, học xong tiết ba, tiết bốn là tiết tự học.
Cô thiếu nữ ham chơi lôi kéo anh bạn cùng bàn lạnh lùng quái gở trốn học.
“Cậu lại muốn đi đâu nữa.” Chàng trai trông có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng bước chân vẫn cứ theo sát cô bé.
“Tớ tìm được một chố tốt lắm!” Lạc Đường nói, cô nhỏ tuổi hơn anh bạn cùng lớp, giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương: “Còn tốt hơn cả chòi nghỉ mát! Cực kỳ bí mật, lần này chắc chắn không bị giáo viên bắt nữa đâu.”
“…” Anh chàng liếc nhìn cô, ngớ mặt.
Đến chỗ “cực kỳ bí mật” mà cô nói, mặt anh hơi đần ra: “Rừng cây?”
“Ừ!” Lạc Đường nói: “Hôm nay tớ muốn vẽ một cái cây!”
Hôm nào có tiết tự học là Lạc Đường lại kêu gào đi vẽ, cô gọi đấy là “Sketch from life” – phác thảo cuộc sống.
Tô Diên đi chỉ để chiều cô.
Anh không nói gì, tìm một chỗ dựa vào cây đọc sách.
Lạc Đường dựa vào một cây khác, càm tập giấy bắt đầu phác thảo.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn người thiếu niên cách đấy vài mét.
Phác thảo xong, cô cúi đầu tập trung chỉnh sửa lại chi tiết, nhập tâm đến nỗi Tô Diên đến bên cạnh cũng không biết.
“Này” Trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói anh, Lạc Đường giật mình.
Cô trừng mắt, quên cả che vở, ngửa đầu nhìn anh: “Sao..
sao?” Từng khóm cây tỏa ra hương thơm của thực vật đầu thu, Lạc Đường cảm thấy mình dần yêu mùi thơm của màu xanh từ lúc ấy.
Bởi vì mỗi khi ngửi thấy, lại nhớ đến cảnh tượng này.
“Lạc Tiểu Đường,” Tô Diên nâng cằm: “Sao cậu bảo đi vẽ cây?” Dừng một chút, anh ngồi xổm trước mặt cô, một tay chống đầu gối, nhếch môi.
Dường như phát hiện gì đó buồn cười, giọng đầy chọc ghẹo: “Hử? Sao bây giờ lại vẽ tớ?”
“…”
Lạc Tiểu Đường lúc ấy đã bị nụ cười của anh mê hoặc, nói không nên lời.
Đến khi phản ứng lại được, cô dùng vở đập vào đầu anh một cái, quay người bỏ chạy.
Vừa chạy vừa đỏ mặt, trong lòng mắng cậu thiếu niên kia mấy nghìn lần.
Ngốc! Ngốc! Ngốc! Có mang não đi học không thế!
……
…
Tâm tư thiếu nữ là để giấu đi.
Sao có thể xuyên thủng ra như vậy.
_
Chớp mắt đã qua nửa tháng, sau lần tạo CP với Nguyệt bà tám, Lạc Đường không có nhiều cảnh diễn lắm, không gây chuyện với nũ chính nữa, mỗi ngày đóng vai phông nền.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô có vài cảnh quay tương đối quan trọng.
Trong nguyên tác, kết cục của nữ phục xấu tính là ‘gậy ông đập lưng ông’, rồi biến mất khỏi tầm mắt người xem.
Nhưng trong phim thần tượng vườn trường, cái kết đó không phù hợp.
Tất cả phải theo nguyên tắc đề cao những giá trị đúng đắn – ví dụ, lý tưởng và mục tiêu của nhân vật chính phải được thực hiện, người xấu phải bị trừng trị, biết mình sai ở đâu, ‘hoàn lương’ thành người tốt.
Quay chụp hai tháng, bộ phim đã gần đến giai đoạn kết thúc.
Biên kịch sắp xếp cho Thi Âm được Cố Dự ‘thuyết giáo’ để giác ngộ ra cái sai của mình, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, xin lỗi nữ chính, sau đó ngoan ngoãn gia nhập ‘đội quân’ luyện thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại.
Thi đỗ hay không không quan trọng, quan trọng là như thế Thi Âm mới có kết cục phù hợp với phim truyền hình.
Nam chính đã biết Thi Âm dám dùng tiền để hạ thấp nữ chính, xúc phạm học bổng!
Không thể tha thứ!
Cố Dự thân với nữ chính nhưng gia đình của Cố Dự và Thi Âm lại là chỗ quen biết, nên anh tự mình dạy dỗ Thi Âm.
Thế là > hạ màn.
Lúc tổ camera đang chuẩn bị, Lạc Đường nghe Tô Diên bên cạnh nói: “Này, lát nữa em cố gắng một lần qua nhớ.”
“Dạ?” Lạc Đường theo bản năng hỏi: “Tại sao ạ?”
Tô Diên: “Em đọc kịch bản rồi đúng không?”
Lạc Đường gật đầu: “Vâng.”
“Lát nữa anh, Cố Dự sẽ mắng em,” Tô Diên hơi hơi nhướng mày, giọng nói đè thấp cực kỳ cuốn hút: “Nếu không một lần qua, em muốn bị mắng nhiều lần à?”
Lạc Đường lúc này mới hiểu, lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên là không ạ!”
Quay phim, bị người khác mắng cũng được, nhưng mà đây là idol cô đấy!
Bị anh mắng, ai mà chịu được.
“Thế nên một lần qua,” Tô Diên khẽ liếc cô một cái: “Đừng cho anh cơ hội thứ hai mắng em.”
Nghe vậy, Lạc Đường đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bỗng sửng sốt.
Một lúc sau mới gật gật đầu: “…Vâng.”
Sao cô lại cảm giác, anh còn điều gì chưa nói hết nhở?
_
Tô thần chính là Tô thần, nói được làm được.
Diễn xuất choáng ngợp, không chút sai sót – thực sự không cho cô cơ hội bị mắng lần thứ hai.
Cả cảnh quay, Lạc Đường chỉ có một câu thoại, còn lại là phần Tô Diên.
Cô chỉ phụ trách nhìn anh cười ngốc nghếch, hỏi: “Cố Dự! Cậu tìm tớ à?”
Mang theo tâm trạng đầy chờ mong và hưng phấn, là loại trạng thái tốt nhất.
Mấy lời Cố Dự nói với Thi Âm có tính sát thương cực cao, thêm nữa là trình độ ghi nhớ thuộc hàng đỉnh của Tô Diên, anh nói mà không vấp tí nào: “Nếu không có ba cậu, tôi còn chẳng biết đến sự tồn tại của cậu.
Kết bè, kết phái, bắt nạt bạn học, Thi Âm, cậu nghĩ mình rất ngầu à?”
“Tôi nói cho cậu biết, không hề.”
“Đừng ảo tưởng nữa.” Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh nhạt, như thể đang xem thường cô, “Không có ba cậu, cậu chẳng có một chút giá trị nào cả.”
Lạc Đường nhớ đến yêu cầu trong kịch bản, đau lòng cắn môi, hơi tức giận, nhìn bóng lưng Có Dự không nói nên lời.
Cô nhớ rất rõ phải làm như thế.
Nhưng…
Không biết từ câu nào, mũi bắt đầu cay cay, Tô Diên vừa nói xong, xoay người, quay cận mặt cô, một giọt nước mắt đúng lúc rơi ra từ hốc mắt.
Đạo diễn ban đầu thấy cảm xúc của Lạc Tiểu Đường không tốt, định quay lần hai, nhưng khi xem lại đoạn phim đấy lại cảm thấy khá hay.
Ông gọi Tô Diên đến, nói ông thấy bản này tốt hơn.
“Ok, cảnh này qua!” Đạo diễn nói với Lạc Tiểu Đường: “Làm tốt lắm!”
Tô Diên nhìn màn hình sững sờ.
Lúc diễn, anh không biết cô khóc.
Trong màn hình, anh thấy, trong khoảnh khắc anh quay người, vành mắt luôn nhìn anh của cô gái đỏ lên.
Đạo diễn Trần cảm thấy phản ứng này rất tốt, còn khen Lạc Tiểu Đường biết nắm bắt cảm xúc với Tô Diên, dù sao thì không phải nói khóc là khóc được ngay.
Tô Diên lơ đãng gật đầu.
Đạo diễn bảo mọi người chuẩn bị cảnh tiếp theo, Tô Diên đi đến chỗ quay vừa nãy, thấy Lương Tử Nguyệt và Tiểu Nghênh đang vây quanh Lạc Đường, cô cười xoa xoa mặt, giọng nói hơi buồn bực: “Ầy… Mất mặt quá đi, tôi cũng chẳng sao hiểu tự nhiên lại khóc…”
Tiểu Nghênh nhảy nhót lung tung: “Chắc chắn là do kỹ thuật diễn của Tô thần nhà tôi quá đỉnh! Đúng không Lạc Tiểu Đường?!”
Lương Tử Nguyệt và Tiểu Nghênh liếc nhìn xung quanh rồi an ủi cô một câu gì đó, anh không nghe rõ.
Thấy còn một lúc nữa mới đến cảnh mình, Tô Diên đeo khẩu trang, quay người bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
_
Phiên bản đầy đủ của Thi Âm bị mắng được cắt vào vlog, kể cả đoạn Lạc Tiểu Đường ngồi xổm lau nước mắt, cảnh mọi người trong đoàn phim an ủi cô vừa ấm áp lại vừa hài hước một cách khó hiểu.
Xong việc, Lạc Tiểu Đường tự giễu mình trước camera: “Tô thần rất tuyệt, rất lợi hại, để cả nhà chê cười rồi, mình là người mới, lần đầu đóng phim, vẫn chưa biết cách kiểm soát cảm xúc, sau này sẽ chăm chỉ học hỏi hơn.”
Cô gái nhỏ vành mắt đỏ ửng, xinh đẹp.
Cô mỉm cười với ống kính, một giọng nữ cạnh máy quay hỏi: “Tiểu Đường, em thích ăn kẹo mút à?”
Lạc Tiểu Đường ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười rạng rỡ: “Vâng ạ! Em thích nhất là Pim Pom ấy, mọi người phải thử kẹo này đi nhá ~”
Cô gái ngậm kẹo mút, lộ ra cái que màu hồng, nụ cười mềm mại đáng yêu, một màn này dễ thương đến nao lòng người xem.
Tiên nhỏ ăn Pim Pom! Tôi cũng có thể!
Đêm ấy, doanh thu sản phảm nào đó của Pim Pom tăng lên gấp mấy lần.
Theo lệ, các diễn viên phải share lại một số Weibo quan trọng của trang chính thức, Tô Diên cũng share lại vlog như bình thường.
Tiểu Vương chậc chậc nói kỳ lạ: “Anh Diên, anh xem mấy top comment đi hahahaha, buồn cười vl!”
“…?”
Tô Diên mở Weibo ra xem.
Bài đăng Weibo mới nhất, mấy top comment ở dưới không theo phong cách thường thấy.
>
>
>
Tô Diên: “…?”
Tô Diên tức đến bật cười.
Anh đăng nhập vào nick phụ vừa tạo, chọn một người để trả lời.
> rep >: >
Không ngờ, chưa tới một phút, di động rung lên liên tục, anh nhận được hơn chục cái replies.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...