Lúc đầu Lạc Đường không thấy mình nói gì lạ, cho đến khi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Diên dần thay đổi, lặp lại: “…Bung lụa?” Lạc Đường mới chột dạ
Cô há mồm không biết lấy lý do gì để trả lời anh.
Mắt Tô Diên hơi nheo lại, dưới bóng đêm đặc biệt quyến rũ: “Đi đâu?”
Lạc Đường nói thật: “… Em đi sinh nhật một người anh.
Bung lụa… là một động từ thôi.”
Tô Diên trầm mặc một lúc, “Ừ, em đi đi, anh cũng về đây.”
Anh nói mà không thể hiện cảm xúc gì.
Lạc Đường thở phào nhẹ nhõm, vẫy vẫy, vòng trên cổ tay kêu leng keng: “Thế em đi trước đây! Đi đường cẩn thận! Mai gặp nha!”
Ba câu chào, rất điêu luyện.
Tô Diên nhìn cô giật giật khóe miệng: “Ừ, mai gặp.”
_
Gọi là bar nhưng Star Bar chẳng liên quan gì đến cách phục vụ của một quán bar.
Là câu lạc bộ tư nhân hàng đầu ở thành phố C, Star Bar tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng kém sang, như muốn ẩn mình trong thành phố.
8h tối.
Lạc Đường vừa vào cửa đã nghe một tiếng “Lạc tiểu thư”, cô cười gật đầu, theo người phục vụ đi vào phòng riêng.
Nhân vật chính buổi sinh nhật hôm nay là em út trong nhóm anh em của Lạc Chu, cũng coi như người anh chứng kiến cô trưởng thành, công tử lớn nhà họ An – An Hành.
Lạc Đường chào hỏi nhân vật chính trước, từ nhỏ đã khéo ăn nói, “Anh An Hành sinh nhật vui vẻ.” rồi lại một chuỗi dài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, cả phòng cười rộ lên.
Lạc Đường lần lượt hỏi thăm mọi người, cuối cùng nhìn lướt qua ông anh đang ngồi dựa vào sofa uống rượu.
Áo sơ mi để mở hai cúc, tay nâng ly rượu, nhìn chẳng khác gì tổng tài bá đạo.
Chẳng là, một tiếng trước, Lạc Đường không cho Lạc Chu đến đoàn phim đón cô, bảo mình có xe bệ hạ cho, tự đi là được.
Cho nên cái anh kia nhìn thấy cô là lại giả vờ như chẳng quen.
Ai mà ngờ, dưới bộ mặt kia lại là một tâm hồn trẻ con đến lạ!
Để ý đến tầm mắt của cô, An Hành cười kéo một cái ghế dựa ra: “Đường Đường, ra đây ngồi với anh, kệ anh em, ông ý dỗi tí là hết ý mà.”
Lạc Đường đang định phản bá, tiếng gõ cửa vang lên.
“Hử?” Lạc Đường nghi hoặc: “Còn ai đến nữa ạ?”
Lạc Chu bây giờ mới thèm nói chuyện với cô: “Ừ chị cô chứ ai, Du Tinh Nhan.”
…
Ở đây đều là người quen nên cũng không ai bàn tán “Ê mày biết gì chưa, Lạc Tiểu Đường là con gái Lạc Thành đấy”.
Chẳng ai ngu ngốc đến mức không nhận ra tại sao cô phải dùng tên giả để vào showbiz.
Trong phòng còn không có đến mười người, Lạc Đường cố ý tránh chạm mặt với Du Tinh Nhan.
Nhưng không ngờ lại gặp chị ta bên ngoài lúc kết thúc sinh nhật.
Du Tinh Nhan kéo tay cô ra ngoài, gọi cô than mật: “Đường Đường, mấy năm nay học thiết kế thế nào rồi?”
Lạc Đường: “Cũng không có gì, quen được một người bạn bên Pháp, cùng nhau mở một nhãn hiệu thôi, nhưng cũng không nổi tiếng lắm.”
Du Nhan Tinh cười: “Nếu nổi tiếng đã không đi đóng phim.”
“…”
“À mà,” chị ghé sát vào, thấp giọng: “Có Tô Diên nên mới đóng chứ gì?”
Lạc Đường không trả lời, người bên cạnh lại tiếp tục nói: “Em cũng biết > bắt đầu casting rồi đúng không?” Du Tinh Nhan cười nhẹ: “Tô Diên có ý đóng nam chính.”
Lạc Đường cuối cùng cũng quay đầu: “Chị Tinh Nhan, đừng nói là, bộ phim đầu tay của chị, là > đấy nhớ?”
“Tại sao không?”
Phục vụ đằng trước đã kéo sẵn cửa cho hai cô.
Lạc Đường dừng bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, suýt chút nữa không nhận ra chị.
“Chị Tinh Nhan,” cô nói: “Em không biết và cũng không cần biết vì sao chị đột nhiên muốn đi đóng phim, nhưng đêm nay có mấy lời phải nói với chị.”
“Từ bé đến lến, quần áo, kiểu tóc, cách nói chuyện ăn mặc, thích mọi thứ giống em, em không để bụng làm gì. Người lạ làm thế em cũng không để bụng, huống chi chị là chị của em.”
Ánh đền chiếu lên khuôn mặt Lạc Đường, đẹp động lòng người.
Cô nâng cằm, gằn từng chữ: “Nhưng, chỉ có Tô Diên là tuyệt đối không thể.”
Nói xong, cô rút tay, xoay người, nhấc làn váy tinh tế bước đi như tỏa sáng trong bóng đêm.
Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái, ý cười trên mặt Du Tinh Nhan tắt ngấm.
_
Hôm qua Lạc Đường đọc kịch bản, nghĩ cuối cùng cũng được quay cùng Tô Diên rồi thì sáng nay đến đoàn phim, đạo diễn Trần lại thông báo: “Tôi vừa nhận được tin rating tháng này của chúng ta đột phá 2%, chuyện tốt như vậy thì phải ăn mừng đúng không, tối nay nghỉ đi ăn mừng!”
Cả đoàn phim hò reo.
Đã vài tháng thị trường không có phim nào đột phá, rating vượt 2% đã là thành tích rất tốt rồi.
Kết thúc công việc lúc 4h chiều, đạo diễn Trần gọi tất cả diễn viên, phó đạo diễn, đại diện cả tổ camera, makeup trong đoàn đi, cuối cùng đội quân cũng chỉ có hơn 20 người, một xe bảo mẫu khoảng 3, 4 người là vừa.
Như để bù đắp cho cô không được quay cùng Tô Diên, Lạc Đường được chỉ định ngồi cùng xe với anh —- hơn nữa, Trình Tranh hôm nay đến tháng, không đi làm, trợ lý Tiểu Vương của Tô Diên cũng vắng mặt!
Lương duyên trời ban!
Lạc Đường vừa lên xe đa phấn khích, ríu rít không ngừng.
Tài xế phía trước nghĩ bụng, mấy sao nữ này sao thế nhở, Tô Diên nổi tiếng không gần nữ sắc cơ mà?
Đến tận khi dừng đèn đỏ, ông từ kính chiếu hậu nhìn thấy, Tô thần không những không thấy phiền, mà còn cười cười hưởng thụ.
Tài xế: “???”
Do ông nhớ nhầm, hay… anh chàng này trúng ngải rồi?
Cả quãng đường, Tô Diên nghe Lạc Đường luyên thuyên đủ thứ từ lúc ăn trưa đến cảnh quay cuối cùng của hôm nay.
“Tô Diên Tô Diên, anh biết gì không? Ban đầu Cố Dự và Tề Nguyệt trong tiểu thuyết không phải cốt truyện như thế đâu.”
Cố Dự là một cậu chàn nhiều bí mật, cốt truyện dã đi được hơn nửa, những bí mật trên người cậu cũng là điểm thu hút sự tò mò.
Ngay như cảnh vừa rồi, nữ chính Tề Nguyệt lần đầu chủ động hỏi về những bí mật của nam chính, Tô Diên chi vào bộ đề cương, “Khi nào cậu làm xong bộ đề thi trong này nhanh hơn tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Nhìn đi! Biết cách tạo động lực cho người ta quá mà!
Muốn biết bí mật thì học cho chăm vào!
Tô Diên chỉ đọc kịch bản, chưa từng xem qua nguên tác, anh dừng một chút, hỏi: “Trong nguyên tác thế nào?”
“Nam chính trong nguyên tác cũng không phải hiểu nam thần lạnh lùng,” Lạc Đường nghĩ nghĩ: “À không, lạnh lùng với mọi người, nhưng mà với nữ chính thì…” như sợ tài xế nghe thấy, cô đưa lên miệng thì thầm: “… cực kỳ hư hỏng.”
Thái dương Tô Diên giật giật: “…Thật không?”
“Thật đấy, cái đấy là do chính fan đánh giá mà, vua hoạt ngôn gì đấy á,” Lạc Đường vui vẻ giới thiệu: “Cảnh mà hôm nay bọn anh quay ấy, trong tiểu thuyết là Cố Dự kabedon nữ chính cơ, lời thoại cũng khác nguyên tác, anh bảo làm bài thi, còn Cố Dự thì là ‘Hôn một cái, tớ nói cho’, câu sau còn kích thích hơn cơ!”
(Kabedon: khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng “don”, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.
Tô Diên giật mình.
Không gian trong xe nhỏ, anh quay đầu tình cờ bắt gặp đôi mắt hoạt bát của cô gái, hai má lúm ửng hồng vì nói liên tục.
Anh nghe thấy chính mình hỏi: “Còn … kích thích hơn á?”
“…” Lạc Đường hoang mang cứ há rồi lại ngậm miệng, định nói thì xe vững vàng dừng lại.
Đến nơi rồi.
Tô Diên không có cơ hội nghe thấy câu nói kích thích kia của Cố Dự.
Trong tai cứ văng vẳng thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng của cô gái, hôn một cái, tớ nói cho.
Theo mọi người vào khách sạn đạo diễn Trần đã đặt, Lạc Đường không nhận ra nét ửng hồng trên mặt Tô Diên.
…
Một tiếng sau.
Lạc Đường tự thấy minh đã từ chối rượu mời của nhiều người, nhưng lần này là khó từ chối nhất.
Lý Hi, phó đạo diễn từng phê bình thái độ của cô, nâng ly nói: “Lạc Tiểu Đường, tôi không biết vì sao hôm casting cô kiêu ngạo như thê, nhưng về sau tôi mới phát hiện cô là một cô gái tốt, lại còn xinh đẹp,” ông nói: “Vừa gặp lần đầu là tôi đã biết cô sẽ hot rồi! Nào! Uống!”
Tiểu Nghênh: “Vì fandom! Uống!”
Lương Tử Nguyệt: “Vì tình chị em bền vững như nilon! Uống!”
Đạo diễn Trần: “Vì rating! Uống!”
…
…
Tính ra, Tô Diên là người bị ép uống nhiều nhất, nhưng tửu lượng của anh rất tốt, căn bản là không say.
Anh nhìn Lạc Đường, hai cô say khướt, gục xuống bàn như ‘phu thê giao bái’.
“…”
Sau mỗi lần liên hoan, tất nhiên là người không say đưa người say về nhà.
Tô Diên phụ trách làm tài xế cho Lạc Đường, đạo diễn Trần cứ thế mà sắp xếp cho những nữ diễn viên khác.
Lúc Tô Diên đến gần Lạc Đường, không ai để ý đến bọn họ.
Anh chưa nhìn thấy cô say bao giờ, thấy cô gục đầu trên bàn, nghĩ cô lúc say cũng ngủ ngoan thôi.
Nhưng vừa nhấc lên vai, Lạc Đường lập tức mở to mắt.
“Tô Diên!” cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, cười rất tươi: “Cuối cùng anh cũng đến gặp em!”
“…”
Câu này làm Tô Diên giật mình.
Sau đó, cô tỏ vẻ đau khổ sầu não: “Tại sao hôm nay anh không quay chung với em?”
Tô Diên: “Hử?”
Cô gái nhỏ nương theo bàn đứng lên nhưng đứng không vững, ngã vào lòng anh.
Tay Tô Diên đặt trên eo cô, thấy cả người cô mềm nhũn.
“Em chờ cả một ngày…” cô duỗi tay ra, rồi lại ủ rủ thõng xuống, buồn bực: “Thé mà cuối cùng anh lại chạy đi uống rượu.”
“…”
Tô Diên không nhịn được bật cười.
Anh ôm cô ra ngoài, vòng tay qua vai cô, “Đi, về nhà.”
Lúc Tô Diên đưa cô đến cửa, Lạc Đường dường như tỉnh táo lại.
Đoạn đường đi ra hầm để xe đã được đạo diễn Trần sắp xếp không cho ai qua lại, cả hành lang vắng vẻ.
Lạc Đường lầm bầm gọi anh: “Tô Diên Tô Diên!” người đã mêm oặt ra nhưng vẫn túm tóc anh: “Em muốn cưỡi ngựa!”
“???”
Trán Tô Diên giật giật: “Em muốn cái gì cơ?”
“Hì hì…” Cô gái nhỏ đột nhiên nhếch niệng cười, lộ ra hàm rang trắng ngay ngắn, cực kỳ đáng yêu: “Đùa thôi, ai mà thèm cưỡi anh.”
“……”
Anh thực sự cảm ơn em.
Lạc Đường gần như dính lên người anh, thấy càng ngày càng khó dìu, Tô Diên định ôm ngang cô lên, nhưng Lạc Đường lại bám chặt vào đất như rễ cây, kéo thế nào cũng không được, anh đành vừa ôm vừa kéo cô vào thang máy.
“Tô Diên Tô Diên!”
Tô Diên cũng vừa uống rượu, cô gái trong lòng lại cứ uốn éo không yên, cả người nóng lên, tức giận “Ừ” một tiếng.
Sau đó, hai má truyền đến cảm giác mềm mại.
“Sao anh đẹp trai quá vậy?” cô chớp mắt chọc chọc mặt anh: “Từ bé đã đẹp ơi là đẹp!”
Giọng Lạc Đường lúc say ngọt như mật, nói ra câu nào cũng như đang làm nũng.
Tô Diên bị mấy viên đạn bọc đường bắn thẳng vào tim, ngơ ngẩn, anh còn chưa kịp phản ứng, Lạc Đường đã gục lên vai anh lẩm bẩm: “Tô Diên, xa nhau mấy năm, anh có nhớ em không?”
Tốc độ như ốc sên của hai người dừng lại.
Tô Diên cụp mắt, nhìn đôi mắt mờ mịt, mơ hồ trong lòng mình.
Nhớ em không?
Khoảng thời có cô là khoảng thời gian anh có nhiều niềm hi vọng vào cuộc sống nhất, cũng có thể nói, đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất đối với anh.
Một cô bé hoạt bát, đáng yêu như vậy, làm sao có thể không nhớ được.
Cô bé của anh giờ đây đã trưởng thành, nhưng lúc say dường như còn trẻ con hơn cả trước kia, cào cào anh: “Nói đi, có nhớ em không?”
“Anh không nói…” Lạc Đường nấc lên, chỉ vào anh: “Anh không nói đúng không? Được thôi.”
“Không sao, em biết là anh ngại mà.” Cô gái nhỏ đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, đẩy anh lên tường hành lang.
Cô hét lên: “Chắc chắn là anh nhớ em muốn chết! Nhưng anh lại không nói!” Hình như cô muốn ra vẻ hung dữ, nhưng lời nói ra vẫn mềm mại, ngọt ngào như cũ.
Tô Diên: “…”
Anh đau đầu, người chưa kịp đứng thẳng, Lạc Đường như bị ấn vào công tắc nào đấy, đập vào tường.
Tô Diên nghiêm túc nhìn cô.
… Nếu anh nhớ không nhầm, thì động tác này hình như gọi là Kabedon.
Lạc Đường không dừng lại ở đấy, một tay đè vai anh, một tay đột nhiên từ phía dưới đi lên, ngón tay trắng nõn trắng trẻo nhéo nhéo cằm anh.
Tô Diên sửng sốt: “?”
“Này,” cô nàng híp mắt cười: “Anh muốn biết bí mật của em đúng không?”
…?
Bí mật gì?
Mùi sữa quyện với hương hoa chui vào khoang mũi anh, như là cố ý trêu chọc, khóe mắt và đuôi lông mày hiện lên vẻ chọc ghẹo bình thường cô không có.
Anh chưa kịp trả lời, Lạc Đường đã nhướng mày thanh tú: “Hôn một cái, em nói cho.”
Tô Diên: “…”
Sao lại nói lời thoại của Cố Dự?
Lúc trên xe cô chỉ nói câu đầu, bây giờ… hình như muốn nói nốt câu còn lại.
Lạc Đường vượt qua bất lợi chiều cao, kabedon anh, nâng cằm anh lên, tư thế cực kỳ khiêu khích, sau đó, cô gái nhỏ nói từng chữ rõ ràng —
“Mỗi ngày hôn một cái, tim em cũng cho anh luôn.”
…???
Tô Diên: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...