Chuyện follow cứ vậy mà bị Lạc Đường bỏ qua, coi như chưa có gì xảy ra.
Thấy đã muộn, cô vội giục Tô Diên cúp điện thoại.
Trước khi ngủ Lạc Đường còn nghĩ, thật ra anh không biết, từ lúc lập cái nick Weibo kia, cô đã âm thầm follow anh rồi.
Hôm sau, đoàn phim “Our Youth” vô cùng náo nhiệt.
Ai cũng nhiệt tình quay vlog, hơn nữa là không ngờ Tô Diên mới nghỉ ốm một ngày đã quay về đoàn phim.
Cả đoàn nhiệt tình hỏi han Tô Diên, nhất là fan em trai Tiểu Nghênh, ôm tay anh mãi không chịu buông.
Đến tận khi Tô Diên phải đi thay quần áo, cậu mới buông tha cho người ta, Lạc Đường nhìn Tiểu Nghênh cường điệu nói: “DM cái ngày Tô thần quay cảnh đánh nhau trong mưa ấy, anh ý ngầu vãi luôn.” Cậu quay đầu: “Lạc Tiểu Đường, hôm đấy cô không ở đây đúng không? Không được nhìn thấy Tô thần ngầu lòi như nào rồi.
Thề không điêu! Vương quyền tái thế đấy!”
Muốn so cái này á, Lạc Đường không chịu thua kém: “Tôi được xem rồi nhá.”
Tiểu Nghênh sững sờ: “Cô xem ở đâu cơ? Đã phát sóng đâu mà xem?”
“…”
Xem lúc Tô thần của anh còn học cấp 3.
Lại còn là đánh nhau vì cô, ngầu còn hơn cả lúc quay phim cơ!
Lạc Đường biết mình lỡ miệng, bình tĩnh đổ cho Trình Tranh: “À, Trình Tranh quay gửi cho tôi.”
Nghe vậy, Tiểu Nghênh kiêu ngạo như nói về chính mình, nhìn cô kiểu “Đều là người một nhà cả”, rành mạch nói: “Đúng là nửa cái showbiz này là fan của Tô thần nhà tôi mà.”
Lạc Đường: “…”
Có mấy người, toàn nói điều hiển nhiên.
Dù là phát sóng hàng tuần nhưng tiến độ của đoàn phim nhanh hơn so với lịch phát sóng.
Quay trước cũng tốt, có dư dả thời gian cho hậu kỳ.
Hiện tại, phim đã quay được hơn nửa, cảnh tiếp the là của Lạc Đường và Lương Tử Nguyệt, hai người ngồi chờ ở chỗ ghế dài râm mát, nhìn Tô Diên đang quay gần đấy, tám chuyện.
“Ây, tôi nhớ ra một chuyện.” Lương Tử Nguyệt vỗ cô một cái, giọng điệu thàn bí: “Có người chuẩn bị vào showbiz đấy, bối cảnh cũng cứng lắm.”
“…”
Bối cảnh xịn lắm?
Lạc • bối cảnh cứng hơn chữ cứng • Đường thấy lạnh sống lưng.
“Ha ha.” Lạc Đường quyết định đánh đòn phủ định trước, cười gượng: “Bà lại bả là con gái Lạc Thành đi.
Ahahahaha.”
“…Đừng cười cái kiểu giả tạo đấy nữa đi,” Lương Tử Nguyệt trợn mắt: “Không phải công chúa Lạc, nhưng vẫn dính tí quan hệ với họ Lạc.”
Lạc Đường lần này kinh ngạc, “Dính đến nhà họ Lạc?”
“Du Tinh Nhan, biết không?”
Nghe thấy cái tên này, Lạc Đường sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, Lương Tử Nguyệt đã bĩu môi: “Không biết chứ gì?” Lương Tử Nguyệt phổ cập kiến thức: “Chị gái đấy là con nuôi của con trai thứ hai nhà họ Lạc, Lạc Kỳ, nghe nói là được cưng lắm.”
Lương Tử Nguyệt tiếp tục lẩm bẩm: “Con nuôi mà dính dáng đến họ Lạc thì cũng đầy tài nguyên tốt rồi, vừa thò cái chân vào giới đã tóm được phim đầu tư khủng rồi.”
“Phim nào cơ?”
“> ấy, tuần trước vừa nói với bà Tô thần đang xem xét nam chính bộ này đấy, chẳng biết Du Tinh Nhan kia là nữ mấy.”
Du Tinh Nhan đúng thật là con gái nuôi của chủ Lạc Đường, chị họ của cô.
Họ lón lớn cùng nhau, quá quen thuộc với nhau rồi.
Nhưng chị ấy học chuyên ngành vũ đạo, sao tự dưng lại vào showbiz làm diễn viên? Hơn nữa, còn chọn bộ phim này?
“À,” Lạc Đường đang ngây người, Lương Tử Nguyệt nhắc tới hot search tối qua: “Hôm qua thấy nhiều bình luận chửi bà, hình như…” cô xấu hổ vuốt vuốt tóc: “Đều là fan của tôi.”
“Hôm qua tôi tìm hiểu một chút, không hiểu từ lúc nào, mà fan tôi hình như nghĩ là tôi với bà ghét nhau?”
Lạc Đường không ngờ cô ấy lại thẳng thắn như thế: “Hình như là…”
Lương Tử Nguyệt nháy mắt: “Vấn đề nhỏ, đăng cái ảnh chụp chung là được thôi.”
“…Hử?”
“Phải cho mọi người xem mình tỷ muội thâm tình như nào chứ!”
Lương Tử Nguyệt vừa nói vừa mở app, ôm vai Lạc Đường, mim cười selfie một cái.
Tách.
Lương Tử Nguyệt hạ tay xuống, hai cô nàng chụm đầu xem ảnh, Lương Tử Nguyệt nói: “Anh này cũng được, nhưng mà tôi nhìn kỳ kỳ thế nào ý?”
Lạc Đường không nhìn ra: “Kỳ chỗ nào?”
“Mắt như con đậu con bay ý?” Lương Tử Nguyệt mở app Meitu: “Không được, phải chỉnh!”
Năm phút sau, Lương Tử Nguyệt đưa điện thoại cho cô: “Đến bà nè.”
“???” Lạc Đường hoang mang: “Đến tôi làm gì?”
“Đến bà chỉnh đấy!” Lương Tử Nguyệt trợn to mắt: “Đùa à, tôi không phải kiểu để mình đẹp xong cho chị em xấu đâu nhé! Đã chỉnh thì cả bọn phải chỉnh!”
“…”
Trượng nghĩa ghê ta!
Vì thế Lạc Đường phải cầm lấy điện thoại.
Thực ra, bình thường cô toàn dùng filter ins để chỉnh màu ảnh đã coi như là xong, mấy cái app này ít khi dùng.
Lạc Đường ấn tượng trưng mấy cái vào màn hình, trả điện thoại cho Lương Tử Nguyệt: “Này, xong rồi á.”
Lương Tử Nguyệt soi kỹ lại ảnh một lần nữa.
Nhìn thấy Lạc Đường rõ ràng không sửa tí nào trên mặt, nghiến rang: “Thôi được rồi, tôi hiểu cmnr, tôi chính là đứa xấu xí.”
Lạc Đường: “…”
Vẻ ngoài của Lương Tử Nguyệt là kiểu người đẹp khí chất, rát phù hợp với hình tượng nữ chính phm này, nhưng thực ra tính tình nàng ta lại rất nôn nóng.
Lưu lại ảnh đã chỉnh, Lạc Đường nhìn cô bắt đầu đăng Weibo, Lương Tử Nguyệt thúc giục: “Bà chưa follow tôi đúng không? Follow đi, xong rồi share lại ảnh.”
Lạc Đường “Ừ” một cái, tìm nick được tích V đỏ của Lương Tử Nguyệt, ấn follow, rồi mới xem ảnh và status cô vừa đăng.
>
Hai phút ngắn ngủi đã có hơn một trăm bình luận.
>
>
>
>
Lạc Đường lập tức share lại, lượng fan của cô chỉ bằng một phần mười Lương Tử Nguyệt, nhưng phần bình luận cũng rất hòa bình, lượng fan của cả hai đều tăng nhanh.
“Xong,” Lương Tử Nguyệt cực kỳ hài lòng, “Chắc là không đứa nào chửi bà nữa đâu.
Ngày trước chưa biết bọn mình chung nhà ấy, thấy fan mình chửi bà, tôi cũng khó chịu nhưng mà chẳng làm được gì…” Lương Tử Nguyệt cao giọng: “Nhưng mà bây giờ là chị em sống chết có nhau rồi, tôi sẽ không cho fan bắt nạt bà nữa đâu!”
Dù trong phim tôi với bà là tình địch, bà diễn vai cướp hết hào quang của tôi, chẳng sao cả, chỉ cần bà cũng là fan của idol tôi, chúng ta chính là người một nhà!
Lạc Đường khâm phục suy nghĩ này của Lương Tử Nguyệt, giơ ngón cái với cô.
_
Sau lần chụp ảnh chung, Lương Tử Nguyệt và Lạc Đường thường xuyên tương tác với nhau trên Weibo.
Hiện tượng này diễn ra một tuần, fan Nguyệt sốc nặng.
Chuyển biến kiểu gì thế nhở? Bất đồng trong đoàn phim đâu? Tranh giành tài nguyên đâu? Đấu võ mồm trong phòng makeup đâu?
Lạc Tiểu Đường mà chúng ta móc mỉa bấy lâu nay là chị em của Nguyệt Nguyệt á? Con gái, con chơi mama à?
Trong lòng đầy dấu hỏi chấm nhưng con gái yêu đã chính mình tuyên bố như thế rồi, người làm fan mẹ cũng không thể nói “Nguyệt Nguyệt, ả ta đẹp hơn con! Mama không đồng ý cho con chơi với ả ta!”
Thế là fan Nguyệt đổi giọng sôi nổi “Chỉ cần gái yêu của mẹ vui là được”, không bôi xấu bạn của con gái nữa, phía dưới Weibo của Lạc Tiểu Đường cũng ít đi mấy người nói cô thuê seeding, mua hot search này nọ.”
Một thế giới hung thịnh hòa bình.
Tô Diên xác nhận đóng >, dù chưa chính thức công bố ra ngoài nhưng chính anh nói vậy.
Lạc Đường đã đoán được, nhưng vẫn không nhịn được thở dài: “Hết bộ này đến bộ khác, anh không mệt à? Nghỉ ngơi một tí cũng có sao đâu…”
Tô Diên uống một ngụm nước, giọng rất nhẹ: “Bộ này rất thoải mái.”
Ý là, quay bộ vườn trường này cũng là nghỉ ngơi rồi.
Lạc Đường thở dài.
Làm fan chính là như vậy, muốn thấy anh tỏa sáng, muốn thấy anh ngày càng được nhiều người thích, thấy giấc mơ của anh trở thành hiện thực, nhưng lại đau lòng khi thấy thông cáo làm việc liên tục, bận đến gầy rộc cả đi.
Tự bản thân mình đã mâu thuẫn.
Tô Diên nhìn cô gái nhỏ cau mày khổ não, nở nụ cười.
Hai người đứng ngoài hành lang, dựa đầu vào lan can nhìn anh chàng đẹp trai cả người được bao phủ bằng ánh sáng mặt trời.
“Tô Diên…” Lạc Đường ai oán, âm cuối kéo dài: “Lâu lắm rồi em chưa được quay cùng anh…”
Cực kỳ lâu!!!
Bởi vì —–
Trong kịch bản, nam chính Cố Dự đếch thèm nhìn Thi Âm đến một cái!
Hai tuần liền Thi Âm không chung cảnh với Cố Dự, fan CP Âm Dự trên mạng sắp khóc được mấy dòng sông, la hét: “Em sẵn sàng bị chửi rồi mà còn chẳng có cái gì để bị chửi”, “Huhuhu phim không cho moment chính thức, tui chỉ có thể gặm nhấm vid cut lúc trước để chống đỡ thuiii”.
Lạc Đường cảm thấy, bị Cố Dự mắng cũng được, miễn là cho cô quay cùng Tô Diên!!!
“Sắp rồi,” Tô Diên nghĩ nghĩ: “Anh nhớ là ngày mai, em đọc kịch bản xem.”
Vừa nói dứt lời, anh bị đạo diễn gọi đi chuẩn bị cảnh sau.
“!!!”
Lạc Đường trừng to mắt, nháy mắt tươi tắn trở lại.
Cũng không ở lại hành lang nữa, ngay lập tức vào phòng thay đồ, tìm kịch bản lật xem.
Được cùng quay phim cùng idol, cuộc đời tràn đầy niềm tin và hi vọng!
…
7h tối.
Lạc Đường quay xong cảnh đánh nhau hôm nay, chạy nhanh vào phòng thay đồ, mặc quần áo mình mang đến từ sáng.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối trong bộ sưu tập mới của Paolo Sebastian, cô yêu tha thiết kiểu váy toát ra tiên khí thế này.
(Paolo Sebastian https://paolosebastian.com/ )
Mọi người trong phòng thay đồ còn bận tẩy trang, Lạc Đường nhân lúc không ai để ý chuồn thẳng.
Trên đường ra công trường gọi điện báo cho Trình Tranh.
“…Ừ, bạn anh tớ, biết nhau lâu lắm rồi, chẳng khác gì anh trai ruột, hôm nay anh ý tổ chức sinh nhật ở Star Bar nên tớ phải đi.” Lạc Đường hít sâu một hơi: “Cậu xem, gần đây làm con ong chăm chỉ, chẳng được đi bung lụa gì cả!”
“Ừ ừ ừ,” Trình Tranh cười khổ: “Thế đêm nay công chúa mặc váy đẹp mà đi bung lụa đi nhé, quấy quẫy quẫy ~”
“Eo nói cái gì đấy,” Lạc Đường ghét bỏ: “Ghê chết đi được.”
Thấy sắp ra đến cổng trường, Lạc Đường cúp máy không tám nữa, bước lên vài bước, ngoài cổng trường có mấy xe bảo mẫu của người nổi tiếng đang đỗ, Lạc Đường vừa nhìn đã biết cái nào của Tô Diên.
Một người đang đứng ngoài xe, hơi cúi đầu, như đang chờ ai đó.
Bóng tối rợp bóng cổng trường nhưng có thể nhận ra rõ ràng dáng người cao gầy.
Nhìn thấy người này, giầy cao gót dưới chân cũng không ảnh hưởng đến tốc độ Lạc Đường chạy đến trước mặt anh, vọt tới vẫy vẫy tay với anh, chiếc vòng VCA trên cổ tay phát ra âm thanh kim loại phảng phất.
Tô Diên sửng sốt một lúc mới ngẩng đầu lên.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ren quấn quanh, vai gầy nõn nà, mềm mại, chân tay mảnh khành, tóc xõa tự nhiên, như một thiên thần nhảy ra từ màn đêm.
“Tô Diên Tô Diên!” Cô gọi anh mấy lần, vẻ mặt vuui vẻ, giọng nói ngọt ngào truyền đến tai: “Sao anh lại ở đây!”
Âm cuối mang theo ý làm nũng khó phát hiện, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
“…”
Yết hầu Tô Diên động nhẹ, nuốt nước bọt nói: “Em… thay đồ rồi à?”
“Vâng ~” Đã lâu không mặc váy, lại còn được gặp Tô Diên, Lạc Đường cực kỳ phấn khích.
Cô xoay một vòng, nghiêng đầu cười, “Anh ơi, đẹp không?”
Đôi mắt hoa mai sáng rực, nụ cười chói lóa, ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của anh, thiếu nước giơ lên cái bảng “Khen em đi ~”.
Cổ họng Tô Diên khô khốc, “ừm” một tiếng ngắn rồi hắng giọng, “…Em đi đâu đấy?”
“Hả? Em á,” trong đầu cô vang lên âm thanh gây lú của Trình Tranh “quẫy quẫy quẫy”.
Tô Diên hỏi thế, cô theo bản năng hô lên “Em đi bung lụa!”
“…?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...